Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 365: Trong Tết âm lịch, phải làm việc thật an toàn!
Nếu có một ngàn cây kim, tôi nhất định sẽ nhét toàn bộ vào trong bụng Đường Trọng. Tôi có một ngàn cây kim sao? Không có.
Cho nên, tôi chỉ có thể hung hăng ôm hắn, cắn lên người hắn một miếng lớn.
Đây là khắc hoạ chân thật tâm lý Bạch Tố.
Thật sự cô rất hận gã đàn ông này.
Trong phòng cố ý xếp đặt một chiếc ghế cao dựa vào phòng khách, vậy mà hắn lại còn hỏi mình có phải đụng nó bị thương hay không? Bây giờ đang ở thời khắc mấu chốt, hắn lại hỏi mình có phải chương trình có vấn đề hay không, nhất định là đầu hắn có vấn đề.
Bạch Tố đã sớm muốn cắn Đường Trọng rồi. Đây là trải qua xúc động trong thời gian dài.
Nghĩ như vậy thì cứ làm như vậy.
Bạch Tố ôm thân thể Đường Trọng rồi cắn lên cổ hắn một cái.
– A a đau quá.
Đường Trọng cảm thấy rất oan ức. Cô từ chối tôi coi như xong, làm sao có thể cắn tôi như vậy?
Nghe thấy Đường Trọng kêu lên, Bạch Tố lại càng cắn hăng say.
Cậu cũng biết đau nhức à?
– Buông tay, à không phải, nhả ra nhanh. Đau quá, tôi không chịu được rồi.
Đường Trọng thật sự cảm thấy đau đớn, da cổ của hắn đã rách, đã có máu chảy ra.
Đàn ông chiến đấu với nhau, đánh gẫy tay cũng không tính toán chuyện gì.
Đàn ông chiến đấu với đàn bà, có thể dùng cách hung tàn vậy sao?
Bạch Tố vẫn đang cắn không tha.
– Nếu cô không nhả ra, tôi sẽ không khách khí đối với cô. Đường Trọng nói.
Rốt cuộc Bạch Tố cũng nhả ra, phản kích nói: – Tôi ngược lại là muốn nhìn xem cậu muốn đối với tôi không khách khí như thế nào.
Nói xong cô lại cắn.
Đường Trọng nổi giận.
Ba ngày không đánh, nhảy lên đầu lật ngói.
Nếu tôi không đùa nghịch lưu manh, cô cũng không biết hộ cứu mạng.
Vì vậy tay của hắn lại sờ lên bờ mông của Bạch Tố.
Bạch Tố vẫn cắn không chịu nhả ra.
Vì vậy tay của hắn sờ lên nội y của Bạch Tố.
Bạch Tố lại càng cắn mạnh hơn.
Cô hận nội y.
Đường Trọng cởi bỏ nội y của cô, một tay sờ lên ngực mềm mại của cô.
Cô nghĩ nghĩ nhưng cảm thấy không đúng, sao lại không đau nhức một chút nào thế này?
– Vì sao không đau? Bạch Tố hỏi.
– Bên trên ốc vít có nhiều dầu hơn một chút thì sẽ rất dễ dàng tiến vào. Đường Trọng nói.
– Không phải, là nói tôi.
Bạch Tố cảm thấy khó có thể mở miệng. 29 tuổi vẫn là con gái, nói ra có thể làm cho người ta chế nhạo không?
Người khác có thể chế nhạo hay không, Bạch Tố không biết, nhưng cô biết rõ nhất định Đường Trọng sẽ chê cười cô đấy.
Nhưng nghe nói con gái từ tiểu học tập vũ đạo hoặc là luyện công sẽ rất khó giữ được tầng màng kia. Bởi vì rất có thể trong lúc đang vận động kịch liệt sẽ làm rách tầng màng đó.
Bạch Tố nghĩ, mình luyện tập này TaeKwonDo nhiều năm, nói không chừng vật kia đã không còn.
Nghĩ như vậy, Bạch Tố cảm thấy an lòng.
ít nhất là sẽ không để cho thằng này chê cười rằng mình không có đàn ông theo đuổi.
– Nói cái gì thế?
– Không có chuyện gì. Cậu làm mau lên. Bạch Tổ nói.
– Cũng tốt. Tôi đây bận rộn trước đã. Đường Trọng gật đầu.
Hắn thúc một cái thật mạnh, Bạch Tố liền lên tiếng kêu đau, hai tay giữ chặt bờ mông mát lạnh của Đường Trọng, không cho hắn nhúc nhích.
Đau nhức!
Như tê liệt đau đớn!
Thân thể cô đau đến mức run rẩy.
– Làm sao lại đau thế? Đường Trọng kỳ quái hỏi.
– Làm sao không đau được? Cậu cho rằng tôi đang làm bộ sao? Bạch Tố tức giận mắng: – Cho rằng bà đây đóng giả con gái sao? Nghĩ tôi là người đàn bà dâm đãng à?
– Không phải. Ý tôi nói là làm sao cô vẫn là con gái vậy? Trước kia cô chưa từng yêu đương sao?
Quả nhiên Bạch Tố có loại xúc động muốn chết hoặc là muốn giết chết hắn.
– Ai nói yêu đương là nhất định phải cùng đàn ông lên giường thế? Có pháp luật nào quy định cái đó hả?
Nhìn thấy Đường Trọng á khẩu không trả lời được, không dám nói lại, tâm tình Bạch Tổ cũng khá hơn một ít.
Cô cẩn thận cảm thụ một phen rồi nói: – Vì sao lúc vừa rồi cậu tiến vào không đau đớn một chút nào, bây giờ lại đau đớn như vậy?
– Bởi vì vừa rồi tôi chưa hoàn toàn đi vào.
– Vậy sao? Bạch Tổ nghĩ nghĩ rồi nói: – Thì ra là như vậy. Cậu cười cái gì? Tôi không sờ qua, làm sao biết cậu có đi vào hay không. Cũng cảm giác được một cây gậy lớn nhét vào, còn tưởng rằng đã vào được rồi.
– Được cô khen, quả thật tôi cảm thấy rất vui. Đường Trọng nói.
– Ai khen ngợi cậu? Bạch Tố tức giận nói. – Kế tiếp có đau nhức không? Tác không?
– Thời điểm nóng thì không, vào sâu thì sẽ đau một chút. Đường Trọng thẳng thắn trả lời.
– Như vậy tôi nói nông thì cậu phải vào nông, tôi nói sâu thì cậu vào sâu. Bạch Tố nói.
– Ừ. Tốt nhất là cố định tần suất. Bằng không thì tôi bận không qua nôi. Đường Trọng nói. – Cô nói chín lần nông rồi một lần sâu nhé.
– Tốt. Bạch Tố gật đầu. – Vậy cậu bắt đầu đi.
– Ồ, như thế nào lại không có cảm giác gì vậy?
Đường Trọng muốn khóc.
Hắn túm lấy bộ ngực Bạch Tố, giận dữ hét: – Lúc làm loại chuyện này không nên nói chuyện phiếm.
Buổi đầu tiên của năm mới.
Dựa theo quy củ trước kia, sáng sớm Đường Trọng đi theo chom râu dai cùng giam ngục đi chúc tết các phạm nhân.
Được sắp xếp đến nơi này làm giam ngục, tương đương với sung quân, có khả năng chết già cũng không có cách nào rời đi. Cho nên bọn họ cũng đều biết mệnh mình, coi ngục giam Hận Sơn như nhà của mình, dĩ nhiên đối đãi với Đường Trọng cũng như với con trai mình.
Bọn hắn đối xử vô cùng tốt với Đường Trọng. Lúc Đường Trọng còn nhỏ, bọn hắn thường xuyên trông nom, trong nhà có quần áo, giày dép trẻ con, đồ chơi các loại đều mang tới cho Đường Trọng sử dụng. Thậm chí còn có người có con dâu mới sinh con cũng mang con dâu tới để cho Đường Trọng bú, chính con của bọn họ thì lại không được một ngụm nào.
Đường Trọng cũng coi bọn họ là người thân, mỗi lần trở về đều mua quà cho chom râu dài và cho bọn họ.
Chom râu dài cùng bọn họ rất quen thuộc, ném cho mỗi người một hộp thuốc. Đường Trọng chúc tết bọn họ, bọn họ nhao nhao cầm lì xì ra, chuẩn bị cho Đường Trọng.
Đường Trọng từ chối, vừa cười vừa nói: – Trước kia nhỏ mới cần thu tiền lì xì. Bây giờ tôi đã đi làm kiếm tiền rồi, cũng không cần nữa.
– Phải cầm. Đây là một chút tấm lòng của chúng tôi.
Chú Đạt cười ha hả nói. Hắn đã công tác tại ngục giam Hận Sơn hai mươi mấy năm, so với cùng chom râu dài không sai biệt lắm, uy vọng cực cao. Hắn thu mấy bao lì xì từ trong tay mấy người khác rồi nhét vào túi của Đường Trọng. Đường Trọng cũng vừa cười vừa nói:
– Tổi nhận lì xì của các người, vậy các người cũng phải nhận tiền lì xì của tôi hiếu kính.
Nói xong, hắn liền lấy những bao lì xì đã chuẩn bị sẵn từ trong túi áo đưa cho những trưởng bối này.
Trong từng bao lì xì của Đường Trọng là sáu ngàn, là hắn dùng tiền của mình đấy. Bây giờ đối với Đường Trọng mà nói, những số tiền này quả thật không là gì.
Nhưng những trưởng bối này lại chết sống cũng không chịu thu, nói rằng quá nhiều tiền, Đường Trọng vừa mới đi làm lại còn là một sinh viên, còn nhiều chuyện phải dùng đến tiền, có nhiều thì giữ lại để mua nhà cưới vợ.
– Nhận lấy. Chom râu dài nói.
Vì vậy không người nào dám từ chối, mỗi người thò tay nhận một cái.
Mọi người náo nhiệt một hồi, chom râu dai lại dẫn Đường Trọng cùng với tất cả giam ngục đi chúc tết các phạm nhân.
Từng phòng đều được một bao thuốc Hồng Mai, xem như là quà chúc tết. Quả nhiên nhân khí tiểu vương tử Đường Trọng tại ngục giam rất vượng, đi đến chỗ nào cũng đều có một đám người chào hỏi.
Bận việc đã hơn nửa ngày, chom râu dài sắp xếp công việc ở văn phòng xông mới cùng Đường Trọng trở về ăn điểm tâm.
Chom râu dài đi trước, Đường Trọng theo sau, giống trình tự trước kia.
Đột nhiên, chom râu dai dừng bước.
– Làm sao vậy? Đường Trọng đi đến hỏi.
Chom râu dai liếc nhìn Đường Trọng, muốn nói lại thôi.
– Có lời gì cứ nói thẳng ra đi. Đường Trọng nói.
– Trong tết âm lịch phải làm việc thật an toàn. Rốt cuộc chom râu dài cũng mở miệng nói chuyện.
– Tôi biết rõ. Đường Trọng nói. – Không phải ông mới vừa dặn dò qua rồi sao? Đám người chú Đạt biết rõ phải sắp xếp như thế nào, chuyện này không cần ông quan tâm.
Râu ria của chom râu dai vểnh lên, lại nói. – An toàn là việc quan trọng nhất. – Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?
– Tao nghĩ mày đã hiểu rõ rồi.
– Tôi không rõ.
– Trong nhà không có “áo mưa”.