Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 363: Hồn tôi đi
Đột nhiên trong lúc đó bạn có thể ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn lên bầu trời rồi nghĩ cung tại thời gian nay nhưng ở một nơi khác có người nào cũng suy nghĩ điên cuồng như minh không?
Thời gian giống như một sợi dây nối những người cung lý tưởng với nhau.
Yến Kinh. Trong một nông trang.
Lễ mừng năm mới của Đông gia khác Khương gia. Bởi vì phần lớn đan ông Đông gia đều xuất thân từ quân đội, hơn nữa bạn thân lao gia tư Đông gia cung la một người yêu rượu nên vào lễ mừng năm mới bọn họ nhất định sẽ uống đến mức không say không nghi.
Trong phong đen đo rượu trắng, vô cùng náo nhiệt ôn ao nao động.
Nhưng ở hoa viên trong hậu viện lại có hai người đang chờ đợi trong không gian không được tính là yên tĩnh nay.
Đây là hai người đàn ông. Một người ngồi xe lăn, bong lưng cao lớn đưa lưng
về phía ngọn đen trong phong, si ngốc nhin châu đầy hoa cúc, trầm mặc không noi gi.
Một người khác đang đằng sau xe lăn, ánh mắt của cậu ta nhin bong lưng cua người đàn ông cao lớn, biểu lộ ngang trọng, anh mắt hơi chút đau thương. Người đàn ông ngồi xe lăn không nói lời nào, ông ta cũng không nói chuyện. Ca người bọn họ chim trong bóng tối như hai bức tượng điêu khắc.
Có một đứa tre nho đẩy cưa đi ra, đang chuẩn bị nói gì đó nhưng thấy canh tượng như vậy thì lại đóng cửa vao.
Nhưng mà tiếng đẩy cưa nay đã làm hai người đang trầm tư bưng tỉnh lại.
– Chu ba a, mau về đi, uống một chén.
Người đàn ông cao lớn sau lưng mim cươi khuyên nhu.
– Lao gia tư nói ông ấy sẽ đạo nữ nhi hồng đã chôn hơn 20 năm ra đấy. Bọn họ đang ăn uống no say trong phong kia kìa. Nếu chu không uống vai chín thì tiện nghi đều bị bọn họ chiêm sach đây. Bọn họ không hạ miệng lưu tinh đâu.
Người đàn ông trầm mặc.
Đông Tiểu Bao thơ dại.
| Hắn biết ông ấy sẽ không tra lợi. Bởi vì sau nhiều năm như vậy, từ khi ông tinh tạo lại, từ khi biết mình bị cắt mất hai chân, nưa người dưới tê liệt thì ông không con nói chuyện nữa.
Chỉ cần ngồi xe lăn, ông se mai ở trong tư thế như vậy.
Ông nhập thần nhìn vào một chỗ, như là trong đầu chỉ là một manh mơ hồ, hoặc là co tâm sự vô tận.
Ky tai ngụt troi chan nan. Tư ánh trăng sang được vô số ngôi sao bao quanh lại thanh phế nhân trong mắt người, đả kích như vậy thật sự là qua nặng.
Có đôi khi Đông Tiểu Bao cũng nghĩ nếu mình rơi vào tình huống như vậy, nếu minh ở vào vị trí của ông ta thì mình sẽ làm như thế nào?
Đáp án chính là chết đi cho xong.
Bởi vì đã nhận được đáp án như thế nên những người khác đều hưu ý hay vô ý bo qua chu Ba phế vật nay, Đồng Tiểu Bao thì lại kính trọng ông ta hơn.
Hắn hiểu được một đạo lý đơn gian: minh không làm được ma người khác làm được, như vậy chúng ta ngươi nay lợi hại hơn minh.
Đông Tiểu Bao thấy chu Ba không đi tìm chết lợi hại hơn chu Ba đi tìm chết nhiều.
Nhưng mà chuyên làm hắn kinh ngạc đã xảy ra.
– Tiểu Bao…
Một âm thanh phang phất như tơi tư địa ngục truyền tới.
Bơi vì âm thanh kia qua khan giong giống như trong miệng ngậm ca đống cát, lại qua khô heo như bông hoa tan.
– Chu Ba.
Đông Tiểu Bao kích động nói.
– Chu noi chuyên sao?
– Chu không chết.
Người đàn ông nói.
– Cháu biết. Chu Ba đương nhiên không chết.
Đông Tiểu Bao đi đến để lấy ba vai người đàn ông, vui mừng noi.
– Một giấc chiêm bao mươi năm.
Âm thanh của người đàn ông vẫn khan khan nhưng sau khi nói được mấy chữ
thì rốt cục cũng như hạ miệng tìm được lỗ hổng, không có âm thanh quy di như tiếng đầu tiên nữa.
– Đúng vậy.
Đông Tiểu Bao cam than:
– Một giấc chiêm bao mươi năm.
Giấc mộng lớn này thật đúng làm cho người ta chết đi sống lại. Chỉ sợ giấc mộng kinh khủng nhất trong cuộc đời chính là như vậy.
– Bước sang năm mới rồi.
Người đàn ông nói. – Đúng vậy. Bước sang năm mới rồi.
Tuy mấy câu cua chu Ba nghe rơi rạc nhưng ma Đồng Tiểu Bao đợi cai nay sao? Ông ấy chỉ cần nói chuyện là được rồi, ai con quan tâm những thứ khác chư?
– Bọn họ đang đón lễ mừng năm mới.
Người đàn ông nói.
Đông Tiểu Bao im lặng.
Đúng vậy. Bọn họ đang đón lễ mừng năm mới.
Vây đại khai chinh la trên huyệt Thái Dương cua chu Ba có một cây chậm, đâm cho ông cả ngày lẫn đêm đều không được an binh.
– Chu Ba, chu đang nóng giận…
– Chu không gian.
Người đàn ông muốn cươi nhưng mà ông ta đã quên cần phai mim cươi như thế nao. Da thịt khô heo trên mặt giật giật, cuối cùng cũng không thể tươi cười ôn hoa được:
– Tất cả khi lực đều biến thành cựu hận, con có thưa khi lực để tức giận sao?
Đông Tiểu Bao không nhìn thấy mặt chu Ba nhưng hắn biết có thể làm một ngươi nói ra những câu như vậy thì trong long ông phai ẩn chưa bao nhiêu cam xúc thô bạo đây?
Ca tức giận cũng không nơ, chỉ là vì không muốn hao phí sức lực vào việc tức giận ma danh cho cựu hận.
– Tiểu Bảo…
– Chu Ba.
Đổng Tiểu Bao trả lời. – Chau co cam thấy bất lực không?
Người đàn ông hoi.
Khuôn mặt Đông Tiểu Bao tối sầm lại, như là nhận lấy sỉ nhục.
Hắn cười ha ha noi:
-Chu Ba a, trong mắt cho cháu kem thế ạ? Cháu đang đợi đấy nay, đợi đến khi chau chuẩn bị lưới tôi thi se vớt bọn chúng lên. Muốn luộc hay nấu thịt kho tau thi hoan toan dựa theo khẩu vị thôi.
– Cháu đang đợi cái gì? Cháu đang sợ cái gì?
Người đàn ông không khách khi nói:
– Cháu sợ mình qua ưu tú sẽ bị người khác đố ky sao? Cháu lưu luyến nằm trên bụng đan ba là bao vệ mình sao? Chau cho rằng thủ đoạn như vậy thì có thể gạt được ai?
Đông Tiểu Bảo khó chịu. Chu Ba nay bình thương không nói chuyện nhưng ông ta hiểu ra rất nhiều chuyện.
– Chau đang nguy trang hay là thói quen cuộc sống như vậy rồi? Hay là… chau sợ trợ thanh Đông Tân Hãng khác?
Đông Tiểu Bao không tra lợi.
Đáp án này chính là khẳng định rồi. Lúc trước chu Ba chính là người được yêu qui nhất gia tộc, tất cả mọi thứ trong
nha đều được chuẩn bị tốt, trước mắt ông ta chính là con đường dat vang. Ông ta muốn làm thì chỉ cần nhấc chân bước qua thôi.
Nhưng mà lúc đó không có người nào trong Đông gia ghen tỵ với ông ấy sao?
Chuyên cua Khương Kha Nhân vốn được giữ bí mật, ông ấy đang ở miền nam xa xôi thì làm sao mà biết được?
Họ Đường dẫn người bỏ trốn, sao ông ta lại có thể dẫn người đuổi theo được?
Nhưng ngươi ẩn núp đằng sau lưng kia là thật tâm muốn giúp ông ta hay là chu tâm muốn hại ông ta? Long người kho do, ai mà biết được?
– Chau không thanh Đông Tân Hang được đâu.
Người đàn ông nói:
– Vì Đông Tân Hang đa dạng con đường thất bại của ông ta canh giới cho chau. Chau phai đi một con đường khác.
– Chau se thận trọng cân nhắc.
Đông Tiểu Bao noi.
– Yếu đuối.
Người đàn ông nói.
– Chu Ba.
– Chau trốn tranh là vì chau không đụ cương đại.
– Chu Ba.
Đông Tiểu Bao nổi giận. – Ngươi cương đại sẽ chỉ làm cho người khác trốn tránh.
Người đàn ông bo qua cam xuc cua Đồng Tiểu Bảo, noi trắng ra.
– Cháu biết chu muốn gì.
Đông Tiêu Bao noi:
– Đó cũng chính là thư chau muốn. Cháu muốn đạn ba thì cô ta nhất định phai nằm trên giường của cháu. Cháu muốn đàn ông thì hắn nhất định phải nằm trong
mộ của hắn.
– Nếu không chê lão gia chân tan nay thì hay mang theo tên phế vật nay đi.
Người đàn ông khan giọng nói:
– Nếu không giết người thì chết đi thôi.
– Kinh xin chu Ba chỉ giao nhiều hơn.
Cửa sổ.
Một lão gia đang hơi say nhìn thấy canh tượng này trong viên, đừng im lặng thật lâu.
Một người xem pháo hoa là cô đơn.
Hai người xem pháo hoa mới được gọi là vui ve.
Những đêm giao thưa trước, Đương Trọng đốt một minh, xem một mình. Phao hoa cư bay lên rồi rơi xuống, bay lên rơi xuống. Về sau hắn cũng không nhìn nữa.
Pháo hoa bay lên, rơi xuống, bay lên, rơi xuống, cho đến khi im lặng, mãi đến khi chết.
Co Bạch Tố ở đây, mình vừa ngẩng đầu phong lên, cô ấy sẽ ngửa mặt lên xem. Đột xong một cai thi cô ấy sẽ cướp lấy để đặt một cái.
Bọn họ biết bo nao đốt đẹp mắt, se ban nhau đốt bo phao hoa nao.
– Không được không được. Cậu vừa đốt hai cai nho rồi. Bây giờ đến lượt tôi đốt hai cai lơn.
Bạch Tố ôm một bộ pháo hoa đồng không buông tay, làm nũng nói. Cho du phụ nữ lớn tuổi cơ nào thì đều có ban năng làm nung.
-Vì sao tôi toan đốt cai nho ma cô lại đốt cai lớn chư? Nếu không lần sau cô đốt. Hai cái nhỏ, tôi đốt một cái lớn. Được không?
Đương Trọng cảm thấy phương thức phân chia nay không công binh chut nao.
Ca đêm hắn toan đốt cai nho, tất ca cai lớn đều bị Bạch Tổ đốt. Pháo hoa lớn cho hoa lớn, phao hoa nhỏ cho hoa nho, không có tiền thì sẽ không có hoa. Đây là đạo lý mà ngay cả bọn con nit cũng đều biết.
– Bởi vì tôi lớn hơn cậu nên tôi được đốt cai to.
Bạch Tổ cương tư đoạt ly nói.
– Mau giup tôi đốt đi, mau giup tôi đốt đi.
Pháo hoa cang ngay cang it, đêm cang ngay cang khuya.
Đương Trọng lấy điện thoại ra nhìn, vừa cười vừa nói:
– Cho một chút, con ba phút nữa là sang năm mới rồi. Cung đếm ngược đi. Chúng ta dùng hai bo phao hoa to cuối cùng để đón năm mới. Như thế nào?
– A? 12 gio a?
Bạch Tổ ngạc nhiên nói. Cô khe gật đầu nói:
– Được. Chúng ta châm lửa cùng lúc rồi xem pháo hoa cua hai đẹp hơn.
Vì thế Đương Trọng liền lấy bố pháo hoa to cuối cùng ở trong rương ra.
Hắn giơ điện thoại lên rồi đếm ngược:
– 59, 58, 57…10,9, 8, 7… 3, 2, 1. Châm lửa!
Hai người đồng thời châm lửa, sau khi sợi dây dẫn ngắn ngủi bị thiêu đốt, rốt | cục goi thuốc màu đen cung thoát ra ngoài.
Veo…
Bum…
Veo…
Bum…
– Năm mới vui vẻ!
Đượng Trong giờ vo phao hoa lớn ra, lớn tiếng nói với Bạch Tố.
– Năm mới vui vẻ!
Bạch Tử cung vui mừng như điên, nhay dựng lên trên nóc nha, thịt lợn với Đương Trọng.
Hai người ôm chầm lấy nhau, phao hoa vẫn còn nổ bum bum.
Veo…
Bum…
Veo…
Bum…
– Đương Trọng.
Bạch Tố la lớn.
– Sao?
Đượng Trong cui đầu nhìn xuống thì thấy anh mắt Bạch Tố long lanh như nước, khuôn mặt cô đo bmg.
– Tôi rất vui.
Bạch Tố noi.
– Tôi cũng thế.
Đượng Trong tra lời ngu ngơ.
– Hôn tôi đi.
Bạch Tổ nói.
Cô hơi ca nhắc, chủ động đưa bờ môi ngọt ngào của mình lên.
Bờ môi khô và lạnh của Đường Trọng rốt cục cũng có được cảm giác thoải mái mềm mại.
Veo…
Bum…
Pháo hoa vẫn con nô. Đây chính là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất.