Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 362: Ngục phó bắn pháo hoa
Rầm!
Trong phong truyền ra một tiếng vang lớn.
Đương Trọng nhanh chóng đng dây rồi chạy đến cửa phong, gõ gõ lên canh cưa, hỏi:
– Bạch Tố, cô sao thế? Có chuyện gì không?
– Không có gì. Chỉ là tôi không cẩn thận nên làm đổ cái ghế thôi.
Bạch Tố đang ngồi trên sân nhà lên tiếng trả lời, cố hết sức để âm thanh cua minh trở nên bình tĩnh nhu hoa.
Nhưng lúc này cô đang nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt đau đớn, hai tay vẫn còn không ngừng xoa xoa bắp chân.
Sau khi đi vệ sinh xong, thấy cha con Đường Trọng đang ngồi uống tra noi chuyện phiếm cạnh cửa sổ, là một “người ngoại”, cô cũng không có ý định tham gia. Nhưng mà tinh to mo cua cô lại được đốt cháy hàng hực, cô thật sự muốn biết năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì nên đa ron ren đi tới cửa, ghe vao tương nghe đoạn đối thoại của cha con Đường Trọng.
Qua nhiên lần đi Hận Sơn nay của cô đã có thu hoạch lớn. Cô đã nghe được một số chuyên năm đó, đã biết nguyên nhân xay ra mâu thuẫn giữa Đương Trọng và Đông gia, Khương gia. Long hiếu ky cua cô đã được thoa man nên trong long vô cùng vui vẻ.
Nếu như bạn không phai phụ nữ thì bạn sẽ không thể nào hiểu được cảm giác thoai mai khi giai đáp được một vấn đề đâu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ca người cô không động đầy chut nao.
Rốt cục bắp chân của cô cứng ngắc, không thể nào để được ca người nữa nên cô trượt chân khoi van cưa rồi nga trên mặt đất.
Đương nhiên rốt cục cũng kinh động đến hai cha con đang ngồi nói chuyện trong đêm 30 kia.
Chuyên mất mặt như vậy cô làm sao có thể để Đương Trọng biết chư?
– Đổ cái ghế nao? Là cái ghế co chân cao kia sao?
– Đúng rồi. Chính là…
– Nhưng cái ghế kia đặt ở phong khach ma.
– Thật sự không có chuyện gì chư? Cô mở cửa cho tôi vào xem đi.
Đương Trọng nói.
– Thật sự không có chuyên gi. Cha con hai người cứ nói chuyện phiếm tiếp đi. Tôi… tôi đang chai toc đây nay, ty nữa se ra ngoài thôi.
Bạch Tố noi. Hai chân của cô vẫn không thểi được, vô luận như thế nào thì cũng không thể mơ cưa. Để Đương Trọng vào thì chẳng phai la loi đuôi sao?
– Được rồi.
Đương Trọng nói:
– Thật ra cô cũng không cần phải khổ cực như thế. Nếu như muốn nghe lén thì cung có thể ra chỗ chúng tôi ngồi ma. Thật sự không muốn thì cứ chuyển cai ghế dựa rồi ngồi ở cưa cũng được. Đừng qua có lỗi với bạn thân như vậy. Nếu cô ma bị thương, đến lúc về Minh Châu, Trương Hách Ban se oan trach tôi là ngược đãi khach đây.
Hai tay Bạch Tố che mặt, khe rên rỉ một tiếng.
Nếu như Đương Trọng đang ở trước mặt thì chắc chắn cô se nhao qua cắn chết hắn rồi.
Tên đang chán ghét này, cái gì cũng biết rồi mà vẫn con tung hoa mu rồi hoi lung tung chỗ này chỗ kia, thật đang hận.
Đượng Trong quay lại bên cửa sổ rồi ngồi xuống, vừa cười vừa nói:
– Long hiếu ky cua phụ nữ nhiều hơn đàn ông rất nhiều. Tôi có thể chịu nhiều năm như vậy mà không có vấn đề gì, cô ấy chỉ có mấy nay ma không chịu được.
Hắn bưng ấm tra nóng hổi lên, rót đầy chen tra của hai người rồi nói:
– Vưa rôi nói đến ai vậy? A, là Đông Tân Hàng… Ông ta chính là nhân vật mấu chốt trong câu chuyện của ông. Ông ta làm sao thế?
– Tan phế rồi.
Chom râu dai ve mặt ay nay noi.
– Ông đánh lão ta?
– Không phai.
– Vậy lão tê liệt có quan hệ gì với ông? Ông có trách nhiệm gì sao?
Đượng Trong nghi ngờ hoi.
-… Ông ta dẫn người đuổi theo thì bị tôi bắn phát nổ lốp xe.
Chom râu dài nói.
– Thì đúng là ông đanh ma.
Khương Kha Nhân mang thai, bụng càng lúc càng lớn, biểu hiện cung cang ngay cang ro rang, đương nhiên không thể dấu diếm được tình cam lưu luyến với chom râu dài.
Sau khi Khương gia biết được chân tường thì đã tức giận, một bên tìm một người canh chung Khương Kha Nhân, một bên thi cung không biết phai giai thích chuyên nay với Đông gia thế nào nên đã nhốt chom râu dai lại rồi đi đến Đông gia noi ro mọi chuyện.
Khương Kha Nhân chay đến cứu người, hai người chuẩn bị bỏ trốn. Đông Tân Hang lựa giận công tâm, dẫn người đuổi theo.
Thậm chí vì để giữ chom râu dài và Khương Khả Nhân lại, ông ta không tiếc nổ sung với bọn họ.
Chom râu dai lo Khương Kha Nhân và đưa bé trong bụng sẽ bị thương nên đã cướp sung lục cua tên hộ vệ nào đo rồi bắn vào lốp xe của Đông Tân Hang.
Ông nghĩ rằng như vậy là có thể bực bọn họ dừng lại.
Không ngờ oto lại không khống chế được nên bị nga lật, nửa người dưới của Đông Tân Hang bị tê liệt. Người đàn ông ma lao thai gia Đông gia yêu quý nhất, người đàn ông được Đông gia ky thac ky vọng cư chết non như vậy.
Đông gia hạn chom râu dai thấu xương.
Về sau, ngay cua chom râu dài cũng không biết đã có giao dịch gi ma chom râu dai bị đưa đến Hân Sơn nay, trợ thanh trương nguc cua ngục giam, cung bị cao giới không cho phép đi ra khỏi phạm vi quan hat cua ngục giam.
Khương Kha Nhận mang thai mươi thang sinh ra một đôi long phụng. Con trai Đường Trọng bị người Khương gia đưa đến ngục giam Hận Sơm sống cung cha, con gái được ở lại sống cạnh Khương Khả Nhân.
Vì trước đó Khương Kha Nhân là vị hôn thê đính hôn của Đông Tân Hang, vì mặt mũi của Đông gia, cũng vì giai quyết sát khí trong long nên vợ chồng mẹ con ca đời sẽ không được gặp nhau. Khương gia cung vịnh viễn không thể chấp nhận | hai cha con chom râu dai va Đương Trọng.
Cốt nhục chia lìa, lại để cho bọn họ lúc nào cũng sống trong quá khứ và sự sợ hại. Đây chính là hình phạt tàn nhẫn nhất.
Đương nhiên đây cũng là giao dịch của Khương gia và Đông gia. Bọn họ cũng lo Đồng gia se ra tay với Khương Kha Nhân và Đường Tâm. Người đàn ông có tiền đồ nhất của bọn họ tan phế rồi, bên nay các anh lại cho vợ chồng hoa thuận, con cai đoàn viên, người đồng gia lam sao có thể tự bo y đồ chư?
Kho trach lần trước ở trong tiệm bánh ngọt Hongkong, Đông Bồ Đề đã vỗ ban noi:
– Đương Trọng, dựa vào cai gi ma anh thấy uất ức chứ?
Thì ra trong lòng người Đông gia, bọn họ mới chính là người chịu uất ức nhiều nhất.
Nhưng mà chuyện này rốt cục ai đúng ai sai?
Khương Kha Nhân trong lúc không biết gì đã bị ga cho người anh trai chỉ có kinh y chứ không có tình cam ma ba lớn lên với nhau.
Chom râu dài ở sơn thôn đến nhận làm bao tiêu đã lọt vào mắt xanh của nữ thần. Hai người không muốn cui đầu trước vận mệnh nên đã làm ra chuyên gia đình không thể chấp nhận được. Vị hôn thê của Đông Tân Hang bị cướp, muốn giết người cho ha giận lại bị xe lật nghiên mất hai chân làm cho nưa người dưới bị tê liệt.
Khương gia mất đi đứa con gái yêu qui, Đông gia cũng mất đi đưa con và mặt mui.
Tất cả mọi người đều là người tham gia nhưng tất cả mọi người cũng đều là người bị hại.
Thâm cu huyết hai như vậy thì phải dùng cách nào mới có thể xoa được?
Chom râu dài không biết, Đương Trọng cũng không biết.
Khương gia, Đồng gia hay là chom râu dài và Đường Trọng, vận mệnh cua cua bọn họ cứ quấn lấy nhau, không biết phát triển về hương nao.
Co mau, co nước mắt, có điên cuồng, con co chết chóc.
Im lặng.
Im lặng rất lâu.
Không nói. Cũng không động đậy.
Khi chén nước tra trở nên lạnh băng, Đường Trong moi nhe giọng hỏi:
– Tôi phải làm gì đây?
– Bọn họ muốn con chết.
Con mắt hổ cua chom râu dai như điện, âm thanh bình tĩnh lại ẩn chưa vô cùng sức lực, nói:
– Cha muốn con sống.
– Cam đoan hoan thanh nhiệm vụ.
Đương Trọng híp mắt nơ nụ cười.
Chom râu dai ha hốc mồm, cuối cùng cũng không thể nói ra câu kia.
– Con trai, vất vả cho con rồi.
Rầm!
Cửa sổ thông lên sân thượng trên mái nhà bị người ta đẩy ra từ phía trong.
Một người tho đầu nhìn ra phía ngoài, vui ve noi:
– Tuyết ngang rơi rồi. Vưa văn thuận tiện cho chúng ta hanh động. Nhưng nếu tuyết rơi thì càng đẹp hơn rồi.
Nói xong hắn liền chuyển một cái hom lên, sau đó cung bo lên.
– Chết cong, chết cong rồi.
Bạch Tố cung treo lên bậc thang gi thiếc để leo lên mai nha, oan giận nói:
– Trời lạnh như vậy con đốt pháo hoa làm gi? Chui trong chăn ấm ngu co phai tốt không… Oa, thật đẹp qua!
Đang ở trên tầng chot sân thượng có thể nhìn toan canh ngục giam Hận Sơn.
Vi vừa rồi có tuyết rơi nên toàn bộ thế giới đều là một canh trắng xóa. Nui trắng, cây trắng, thao trường trắng, nha cua mau trắng… tất ca đều là màu trắng.
Ngân trang tố khoa, vô cùng đẹp đe khó tương.
*Ngân trang tố khoa: một câu hay được dùng trong tiếng Trung để miêu tả cảnh trời tuyết, đại ý là tuyết nhiều đến nỗi mọi thứ như được dát bạc.
Ma ngay cả những thôn trang canh ngục giam cung bị bao phủ bởi lớp tuyết day như vậy, khung canh thật giống như toa thanh của vương tự trong câu chuyện cổ tich.
– Trời a, thật đẹp qua. Sao lại có thể đẹp như vậy được?
Bạch Tố kích động noi. Cam xuc không thể khống chế được nữa, cô cũng chẳng tham quan tâm gio lạnh trên nóc nha đang gào thét, cưa qua khuôn mặt và cổ áo.
Trong đêm khuya tich lieu nay, tại thâm sơn trống trai nay, tại đây có thể nhìn thấy noc nha ở phía xa xa, cô phang phất như có được toàn bộ thế giới.
– Tôi đã nói rồi ma. Sẽ co bất ngờ.
Đương Trọng vừa cười vừa nói:
– Tôi đa gạt cô bao giờ chưa?
– Thật là sự bất ngờ lớn.
Bạch Tố vui ve noi:
– Đang tiếc là Hồi Ban Ban không có ở đây. Nếu không thì bọn họ sẽ vui mừng chết mất. Sang năm chung ta nhất định sẽ ăn mừng năm mới cùng một chỗ với bọn họ.
– Con co bất ngờ lớn hơn nay.
Đương Trọng lấy một thanh phao hoa đồng từ trong rương ra, dung bật lửa đốt lên, sau đó nhắm vào bầu trời.
Veo….
Một luồng xung lượng mạnh mẽ truyền vào ban tay, một vật thể mau đen xông lên bầu trời.
Bum…
Đến lúc bay đến điểm cao nhất, pháo hoa phát nổ.
Tiên nữ tan hoa. Đu loại màu sắc thắp sáng đêm tối trong thâm sơn và chốn hoang da không người kia.
Veo…
Bum…
Bo thứ hai.
Veo…
Bum…
Bo thư ba.
Bầu trời không tạp sắc, toàn bộ thế giới chi co phao hoa.
Không có những người khác đốt, bọn họ thanh cho nhân duy nhất của đêm nay.
Đương Trọng ngẩng mặt lên nhìn, vẻ mặt vui ve, Bạch Tử cung ngẩng lên, vì mặt vui vẻ cười cười.
Đêm nay khác với những đêm khác.
Năm mới này cũng khác với những năm mới khác.
Sau khi Đượng Trong phong bo phao hoa trong tay, Bạch Tổ nói:
– Tôi đốt một cái đi.
– Được.
– Được.
umetruyen.com
Đương Trọng lấy cho cô một bo, sau đó giúp cô châm lửa.
Veo…
Một đoan màu đen bay lên trời.
Bum…
Phang phất như ca bầu trời đều bị rạch ra, năm đám mây lớn lập tức chiếu sáng bầu trời, chiếu sáng đồng ruộng. Con tho trong gốc cây ngẩng đầu lên, chim chóc ngang đầu lên, con sói đơn độc
trong tuyết cung ngẩng đầu lên, con gấu đen trong huyết động cung ngẩng đầu lên nhìn, ngươi cai ngục cung ngẩng đầu lên nhìn, phạm nhân trong phong cung ngẩng đầu lên…
– Nay, ngục phó đang đốt pháo hoa kia.
Trong phong có người lên tiếng nói.
– Đúng vậy, ngục phó nha chung ta va trương ngục đều thích đốt pháo hoa.
Một âm thanh khác thì thao noi.
– Sao năm nào ngục phó cung đốt pháo hoa nhỉ?
Có người hoi.
– Vì ngục phó biết chúng ta cũng muốn có nha.
Có người trả lời.