Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 361: Chắc chắn bọn họ đang nhớ chị
Yên Kinh.
Năm mới, mọi người đoàn viên.
Bữa cơm tất niên của Khương gia tất nhiên náo nhiệt hơn ở ngục giam Hận Sơn rất nhiều. Khương Phóng Không lão gia tử có ba con trai ba con gái. Con lớn nhất là Khương Lập Nhân có ba trai một gái và một con nuôi là Khương Khả Khanh. Con thứ hai là Khương Lập Văn có một trai một gái. Con thứ ba Khương Lập Hành cũng có hai trai một gái. Hơn nữa, ba đứa con gái lại đưa về bao nhiêu con rể và cháu trai cháu gái, những hậu bối này khai chi tán diệp. Ngồi trong phòng có khoảng chừng hơn mười người. May là nhà hàng Khương gia cũng đủ lớn, ước chừng xếp bốn cái bàn lớn mới xong.
Sức khỏe của lão thái gia Khương gia Khương Phóng Không từ từ kém đi, hiện tại đang nằm trên giường, chỉ chờ đến lúc dầu khô đèn tắt. Cho nên, bữa cơm tất niên tất nhiên là do con trai trưởng cũng là gia chủ hiện tại Khương Lập Nhân chủ trì.
Khương Lập Nhân phát biểu, mọi người kính rượu, sau đó tất cả đều tự do hoạt động.
Đêm giao thừa, bầu không khí tụ họp náo nhiệt. Mọi người cười cười nói nói thoạt nhìn cũng vui vẻ hòa thuận.
Hai chị em Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh ngồi chung bàn với các nữ quyến. Thế nhưng tâm tình của hai nàng thật sự không coi là vui vẻ.
“Khả Khanh a, không phải ta nói ngươi, chúng ta là phụ nữ, cần phải giữ nhiều tiền như vậy làm gì? Tốt nhất là đầu tư hết lên người chồng và con. Các ngươi không biết a, con trai ta Khương Kỳ trở về từ Pháp dẫn theo một cô gái Tây tóc vàng mắt xanh rất xinh đẹp về. Nhưng mà ta có thể để nữ nhân ngoại quốc không rõ nguồn gốc bước vào cửa nhà chúng ta sao? Không có cửa đâu, trực tiếp bị ta đuổi ra. Bây giờ tiểu tử kia vẫn còn giận dỗi với ta đây này.
“Nhị tẩu, cái này là ngươi quá đáng rồi a, Khương Kỳ còn biết mang bạn gái về ra mắt, tiểu tử nhà ta ở bên ngoài hoa thiên tửu địa, ta cũng không biết ai mới thật sự là bạn gái của nó. Ta gặp nó trên đường vài lần, mỗi lần đều là một gương mặt mới đi cùng nó. Niên kỷ cũng không nhỏ nữa mà chưa thành gia thất.
“Hắc, cô nương nhà ta hiện tại cũng không quản nổi rồi. Nhưng mà cũng phải tìm người môn đăng hộ đối với con gái Khương gia chúng ta mới được, không thể tùy tùy tiện tiện gả đi. Ta không còn mặt mũi nhìn mọi người ấy chứ. Khả Khanh, nam nhân lần trước ta giới thiệu cho ngươi thế nào?
Người ta nói chị dâu và em gái chồng khó sống chung. Lời này một chút cúng không sai.
Một là địa đầu xà trong nhà, một là cường long từ bên ngoài tới, tất nhiên là muốn tranh đấu một phen.
Đám chị dâu này bàn chuyện hôn nhân đại sự của Khả Khanh nhưng Khương Khả Nhân nghe thế nào cũng thấy là bọn họ đang công kích mình.
Bà cô già, vài chục năm không chịu gả ra ngoài, còn hết lần này tới lần khác được trưởng bối thương yêu, tóm lại là không được chào đón.
Khả Khanh Nhân đã quen với những lời như thế này. Những nữ nhân này không có năng lực, không có biện pháp dùng tiền tài cùng quyền lực chèn ép nàng nhưng lại hết lần này tới lần khác không phục, đành phải dùng những lời này để công kích.
Không thì Khương Khả Khanh cũng không bị động tới rồi.
Nàng cười hắc hắc nhìn Lưu Uy đang cười rất vui vẻ nói: “Nhị tẩu, nhị thúc bình thường bao nhiêu ngày thì về ngủ một lần a?”
“Ngươi…” Sắc mặt của nhị tẩu thoáng cái đen lại.
Đàn ông có tiền đều hư hỏng, càng có tiền càng hư hỏng.
Tất nhiên không phải là tất cả, nhưng cũng là đại đa số đàn ông.
Hoa Hạ có không ít tiểu khu được gọi là “Quả phụ uyển”, còn có cả “Cao quan quả phụ thôn”. Tiền lương cơ bản không thay đổi, vợ ở nhà căn bản không cần. Đàn ông bao nhiêu ngày về nhà một lần người khác có thể không rõ nhưng Lưu Uy đương nhiên là biết.
Điều này vốn là quy tắc ngầm, có người nào ngồi ở đây mà không rõ?
Thế mà Khương Khả Khanh hết lần này tới lần khác chọc thủng.
Một tát này làm cho Lưu Uy đau rát âm ỉ, hận không thể cùng Khương Khả Khanh đại chiến ba trăm hiệp.
Đương nhiên ả biết rõ hành động này rất ngu xuẩn.
Bới vì tất cả mọi người đều biết Khương Khả Khanh tính cách tùy tiện, nàng làm ra chuyện gì mọi người đều cảm thấy không bất ngờ. La lối om sòm trong bữa ăn đêm giao thừa cũng không nên.
Khương Khả Khanh hiển nhiên không phải người chiếm được tiện nghi thì tha, cười ha hả nói: “Mọi người đều là trưởng bối của ta, cảm ơn đã quan tâm. Có điều không cần sốt ruột tay ta. Ta chưa có chồng, nhưng cũng không thiếu đàn ông.”
Ý là các ngươi có đàn ông thì sao? Còn không phải là phòng không gối chiếc?
Vì vậy, cả một bàn người có hơn phân nửa phụ nữ mặt đen lại.
Nói xong câu này tâm trạng của Khương Khả Khanh giống như muốn bay lên.
Nàng lại uống một bát súp lớn rồi cười ha hả: “Ta ăn no rồi, ra ngoài tìm đàn ông vui đùa một chút. Mọi người cứ tiếp tục.”
Nói xong, quay người rời đi.
Khương Khả Nhân cũng đặt đũa xuống: “Ta cũng no rồi, mọi người cứ ăn từ từ.
Nói xong liền theo sau Khương Khả Khanh rời khỏi bữa tiệc.
Đơi khi cô nàng đanh đá kia đi xa, nhị tẩu mới tức giận nói: “Khương Khả Khanh này thật không có giáo dục, tìm đàn ông vui đùa? Nàng coi thân thể của mình là cái gì?
“Thì thế, không biết tự ái, không biết xấu hổ.”
“Chuyện này phải nói lại với lão thái thái, không thể quá cưng chiều nàng được, đợi nàng làm ra chuyện như tỷ tỷ mình sao.”
Sau khi đi vào phòng của mình, Khương Khả Khanh mới rất không có hình tượng tháo giày cao gót vứt đi, đặt mông ngã ngồi trên ghế salon ôm bụng cười khanh khách mãi không ngừng.
“Thật hả giận, chị có thấy sắc mặt của mấy bà cô kia không? Đen như mực. Những loại người ngu ngốc này cũng không thử ra ngoài hỏi thăm một chút, bà đây hoành hành ở Yên Kinh lâu như vậy, thanh danh còn nhỏ sao?
Khương Khả Nhân vào sau tiện tay đóng cửa phòng, nói: “Cũng không biết họ sẽ định làm gì sau lưng đâu.”
“Loại ngu ngốc đó, em có nể mặt hay không thì bọn họ cũng tìm cách đâm sau lưng thôi. Dù sao em cũng rất thoải mái, bọn họ mắng em em cũng không nghe thấy.” Khương Khả Khanh tùy tiện nói.
“Vậy chị còn phải cảm ơn em a.” Khương Khả Nhân cười nói, xoay người đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm sáng tỏ bên ngoài. Hôm nay Yên Kinh không mưa, chỉ là hơi lạnh, hà một hơi liền hóa thành sương mù.
“Cảm ơn cái gì? Tính cách của em chính là như vậy. Lợn chết còn sợ nước sôi? Chị không thể nói thế được.” Khương Khả Khanh chạy đến bên cạnh Khương Khả Nhân, hỏi: “Nhìn gì đấy?”
“Em nói bọn họ đang làm gì?” Khương Khả Nhân hỏi. “…đã ăn cơm chưa?”
“Bọn họ?” Lúc này đây Khương Khả Khanh cảm nhận được nỗi cô độc và nhớ nhung từ tận xương cốt của tỷ tỷ, nàng nhẹ nhàng nói: “Bọn họ nhất định là đang nhớ chị.”
Câu chuyện xưa này so với Đường Trọng tưởng tượng còn phức tạp và cẩu huyết hơn rất nhiều.
Nghe Đại hồ tử kể xong, Đường Trọng cũng không thể mở mồm ra chê những loại phim tình cảm hạng ba kia nữa.
Trước khi biết Đại hồ tử, Khương Khả Nhân đã là mỹ nhân nổi tiếng. Nàng có vòng eo nhỏ hẹp và một đám công tử nổi tiếng luôn vây quanh bên người. Bởi vì nàng thông minh cơ trí, giỏi kinh doanh, lại được nhiều người ủng hộ nên những người nhiều chuyện còn đặt cho nàng một biệt danh: Vương Hậu.
Ma Phi Khương Khả Khanh cũng là bởi vì sự nổi tiếng của Vương Hậu mà có. Đã có Vương Hậu rồi, mọi người lại phát hiện có một Khương Khả Khanh quái thai lạ thường này, cảm thấy nàng cũng nên có một biệt danh, thế là danh hiệu Ma Phi ra đời.
Kỳ thật ngoại hiệu Ma Phi của Khương Khả Khanh chỉ là để hô ứng cùng Vương Hậu của Kha Khả Nhân.
Bên cạnh Khương Khả Nhân luôn có rất nhiều nam nhân, nhưng người thật sự có chủ ý với nàng thì không nhiều.
Bởi vì chỉ có Đổng Tân Hàng nam nhân Đổng gia mới xứng với nàng.
Đổng Tân Hàng thuộc về một đẳng cấp khác hoàn toàn nổi bật. Hắn từ nhỏ đã nổi tiếng, được Đổng gia ký thác kỳ vọng, tận lực bồi dưỡng trên con đường làm quan.
Hắn cũng không phụ sự mọng đợi của mọi người, vốn nhậm chức ở ủy ban và các bộ, sau khi chịu đựng đủ gian khổ và biểu hiện ra sự xuất chúng thì được điều xuống một huyện phía nam làm quan phụ mẫu. Huyện thành này chính là căn cứ địa và là nơi bắt đầu con đường làm quan của lão thái gia Đổng gia, có đông đảo nhân sĩ trợ giúp, thành tích lớn là chuyện đương nhiên. Chỉ cần cố gắng hai năm, quan lộ rộng mở. Vài năm sau đó hắn được điều đến các bộ và ủy ban trung ương là chuyện rất bình thường. Vì thế, có thể thấy Đổng gia rất coi trọng hắn và chí hướng cao xa của hắn.
Quan hệ của Đổng Tân Hàng và Khương Khả Nhân tốt đẹp, gọi là thanh mai trúc mã cũng không đủ. Đổng Tân Hàng lớn hơn Khương Khả Nhân bốn tuổi, có thể nói hắn là người dẫn dắt Khương Khả Nhân trưởng thành.
Một người là thiên chi kiều nữ về lĩnh vực kinh tế, một người ngẩng đầu bước đi trên quan lộ tiền đồ như gấm. Hơn nữa, Đổng gia và Khương gia cần hợp tác với nhau trên một vài phương diện lớn. Vì vậy việc hôn nhân của hai người đã được quyết định.
Khương gia Khương Lập Nhân và Đổng gia Đổng Hàn Động hai vị gia chủ bàn qua bàn lại cảm thấy việc này có thể thực hiện, chuyện này cứ thế được xác định.
Chuyện hai người này kết hợp được vô số xem trọng, còn bị gọi đùa là Hoa Hạ đệ nhất hôn.
“Khó trách nàng nói ông là Hoa Hạ đệ nhất hồ đồ phá hỏng Hoa Hạ đệ nhất hôn.” Đường Trọng lẩm bẩm.
“Ai?” Đại hồ tử hỏi.
“Khương Khả Khanh.” Đường trọng nói. “Nàng tìm ta, còn đưa cho ta bất động sản trị giá mười ức, ông nhất định không tưởng tượng được con của ông bây giờ là siêu cấp phú hào thân mang hơn mười ức a? Thật không biết nàng có nhiêu tài sản, vừa ra tay đã lớn như vậy.”
“Nàng hả.” Trong mắt Đại hồ tử vậy mà lại hiện ra một tia vui mừng khó tin: “Nàng nhất định là sống rất tốt?”
Đường Trọng cười nói: “Xem ra có vẻ rất tốt. Ai có thể làm cho người như nàng chịu thiệt chứ?”
“Đúng vậy.” Đại hồ tử cười khổ.
Đường Trọng để ý biểu lộ của Đại hồ tử, nói: “Lúc ấy ông khi dễ nàng không ít?”
“Nàng là người tốt.” Đại hồ tử nói.
– Về sau thì sao?
Đường Trọng hỏi.
– Kết tử thù cũng là vì Đổng Tân Hàng sao?