Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 360: Tao mới là người thứ ba
Ngốc ngốc khờ khờ mới tốt.
Cái gì gọi là trang bức? Đây chính là trang bức a.
Những người chém gió trước mặt đồng nghiệp mình tán gái lợi hại cỡ nào, dùng thủ đoạn của hoa vương tình thánh như thế nào…so với ông ta đều là nổ. Nếu để Hoa Minh nghe được câu này, đoán chừng hắn không còn mặt mũi nào mà kể cái sự tích vinh quang dùng con thỏ nhỏ ngoan ngoãn cua được hoa hậu giảng đường của hệ mà chỉ tốn vài cọng cỏ đuôi chó như thế nào nữa.
Người ta bỏ qua chênh lệch địa vị thân phận, bỏ qua diện mạo bằng cấp, ngay cả nguyên nhân cũng không biết liền cua được tiểu công chúa nổi danh nhất Yên Kinh được Khương gia sủng ái nhất. Bổn sự này bao nhiêu người có được?
Cách nói chuyện và cách làm người của Đại hồ tử giống nhau, thoạt nhìn lặng lẽ khiêm tốn nhưng bao giờ cũng làm ra được chuyện đáng kinh ngạc.
Thế nhưng hiển nhiên Đường Trọng không tin đáp án này.
Dựa vào cái gì?
Lý do cũng không có, người ta lại thích ông sao?
‘Ông không viết thư tình? Ông không đàn ghi-ta? Ông cũng không đi săn cho nàng xem?” Đường Trọng truy hỏi.
“Đánh.” Đại hồ tử nghiêm túc gật đầu. Biểu lộ ngây ngốc, ngơ ngác tự nhiên hiện ra.
“Ta biết ngay mà.” Đường Trọng cười to nói. “Ông khẳng định có ý dụ dỗ nàng lên núi chơi. Trên núi có nhiều động vật hoang dã, ông có thể đi săn, sau đó mang nàng đến một nơi rừng sâu núi thẳm. Dù gì Hận Sơn cũng là nơi ít người lui tới, dựa vào tiễn thuật của ông lên núi như cá gặp nước. Nàng muốn gà rừng ông cho nàng đánh gà rừng, nàng muốn thỏ ông liền cho nàng săn thỏ. Kể cả nàng muốn một con gấu ông cũng có thể đánh chết. Như vậy còn không làm tâm hồn thiếu nữ của nàng tán loạn sao? Ông lại tạo ra vài chuyện, gạo nấu thành cơm. Câu chuyện này đại khái chính là như vậy sao?”
“Nàng muốn leo núi nên để ta đi theo.” Đại hồ tử sửa lại.
Đứa con trai này cái gì cũng tốt, rất thích nghĩ tất cả mọi người đều hư hỏng như hắn.
Nếu là Đường Trọng, ông có một trăm lý do hắn sẽ làm như vậy.
Nhưng mà Đại hồ tử cảm thấy mình là một người thuần khiết.
“…”
Đường Trọng nhìn nhìn khinh bỉ: “Chẳng lẽ ông muốn nói người ta cố ý dụ dỗ ông lên núi?
“…” Đại hồ tử trầm mặc.
“Ông cho rằng ông là bạch kiểm sao?” Đường Trọng tức giận nói. Ông ta thật không biết xấu hổ.
“Lúc đó…” Đại hồ tử nhớ lại, ánh mắt chuyển dời lên những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ, nói: “…đúng là rất trắng.”
“…”
Nếu không phải sắp sang năm mới, Đường Trọng muốn xúc động thổ huyết.
Nhìn khuôn mặt lớn tuổi của Đại hồ tử, bên trái một chút bên phải một chút, thật sự không tưởng tượng ra được làn da trắng nõn, lúc ông ta lớn tuổi thì thành như vậy sao? Đại hồ tử bây giờ mới là Đại hồ tử hắn ưa thích a.
Mặt trắng làm gì? Lớn tuổi rồi còn muốn làm soái ca sao?
“Ta đã từng làm vệ sĩ cho nàng một thời gian.” Đại hồ tử biết Đường Trọng không tin.
Nếu không phải tự mình trải qua, ông cũng sẽ không tin tưởng. Có đôi khi nghĩ lại cũng không nghĩ nhân sinh của mình sẽ đi đến một bước này. Đúng như ông nói, phụ thân là thợ săn trên núi, dựa vào đi săn mà sống. Là con trai của thợ săn, chỉ vì cha mình cứu một đại nhân vật mà vận mệnh thay đổi
Ông còn nhớ rõ, khi mình đi ra từ trong núi, ngồi trên trực thăng quân dụng bay lượn phía trên ngọn núi lớn, tâm tình của ông kích động mãnh liệt giống như khí lưu bên ngoài.
Ông nghĩ, vận mệnh của mình đã thay đổi từ lúc đó.
Thế nhưng, sự thay đổi này là tốt hay xấu?
Nếu như không có người kia, ông vẫn sẽ là một thợ săn nho nhỏ?
Ở nơi thâm sơn, đi săn, hái thuốc, lấy một người vợ trong thôn, sinh một đống con trai con trái cả đời thoải mái. Mình cũng sẽ giống như bọn họ?
Tuy bây giờ nhân sinh gập ghềnh hung hiểm một chút, nhưng lại phong phú hơn một ít, phong tình hơn một ít.
Vô luận như thế nào cũng không hối hận.
“Vệ sĩ cận thân?” Đường Trọng hỏi. Hắn không phải loại người đặc biệt hiếu kỳ, nhưng mà đối vs chuyện cũ thời trai trẻ của Đại hồ tử thì hắn rất nôn nóng được biết.
“Thời gian đó, nàng làm việc bên ngoài tại công ty. Bởi vì dính đến một vụ thu mua đất, đối thủ cạnh tranh có ý đồ bất lợi đối với nàng nên lão gia tử phái người đến bảo vệ.” Đại hồ tử nói. “Những người kia không biết thân phận của nàng vậy mà lại thật sự hạ sát thủ, phái người bắt cóc nàng đem lên thuyền.
“Câu chuyện này mà được truyền đi, vệ sĩ sẽ trở thành nghề nghệp sốt dẻo nhất Châu Á.” Đường Trọng vừa cười vừa nói. “Sau đó thì sao?”
“Ta cứu được nàng.”
“Hoạn nạn thấy chân tình. Từ góc độ tâm lý học mà nói, vô luận là nữ nhân kiên cường như thế nào, bị đánh úp trong tích tắc thì tâm thần đều sơ suất.
“…” Đại hồ tử lại trầm mặc.
Ông lúc đó chỉ muốn bảo vệ mục tiêu, bảo hộ nàng không để người khác thương tổn.
Đâu có phức tạp như Đường Trọng nghĩ? Ngươi nghĩ ta là người như thế nào?
Đương nhiên cũng chính vid Đại hồ tử tâm vô tạp niệm, ngược lại lấy được lòng người. Nếu ông thật sự như Đường Trọng nói dụng tâm kín đáo, dùng trí tuệ tìm cách động lòng người, nàng làm sao nhìn không thấu chứ.
Như vậy chỉ đưa lại hiệu quả hoàn toàn trái ngược.
Cho nên, Đâị hồ tử rất khinh thường liếc Đường Trọng nghĩ thầm, tiểu tử này thông minh thì đúng là thông minh nhưng lại không hiểu được bí quyết tán gái “trọng kiếm vô phong đại xảo bất công”(ND: mù kiếm hiệp, ếu hiểu :v).
“Quá non.” Đại hồ tử nhìn Đường Trọng đánh giá.
Nếu để Đường trọng nghe thấy được chỉ sợ hắn kéo tay áo lên liều mạng a.
“Bởi vì hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nên lão gia tử để ông làm vệ sĩ chuyên trách cho nàng?” Đường Trọng hỏi.
“Không.” Đại hồ tử lắc đầu. “Ta vào bộ đội.”
“Bộ đội?” Đường Trọng sững sờ.
Hắn tưởng tượng thời điểm Đại hồ tử là một quân nhân, ông ta không nói mình là một thợ săn. Nhưng lúc ông ta nhận mình là thợ săn thì ông ta lại đi đưa vào bộ đội.
Nhân sinh của ông ta lại càng thêm phong phú a.
“Ta vào bộ đội.” Đại hồ tử nói.
“Nhất định là bọn họ cảm thấy giữa hai người khác thường.” Đường Trọng nói. “Ông bị đưa vào bộ đội rồi, vì sao sau này còn xảy ra nhiều chuyện như vậy? Vì sao lại thành ra như vậy?”
“…” Tinh thần Đại hồ tử chán nản, tối tăm.
Sắc mặt ông như thường, trong ánh mắt lại nồng nặc đau thương.
Ánh mắt đó làm Đường Trọng đau lòng.
Đường Trọng nâng bình trà lên giúp ông rót đầy, nói: “Được rồi. Ta không hỏi nữa, ông cũng không cần nói tiếp.”
“Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu(rút đao chặt nước nước càng chảy).” Đại hồ tử trầm giọng nói. Trong lời nói vô hạn đau thương, vô hạn bất lực, vô hạn cảm giác mà Đường Trọng không thể nói rõ được.
“…”
Tay nắm ấm trà của Đường trọng khẽ run rẩy, suýt nữa làm rơi trên mặt đất.
Ta xin đó, ông thô cuồng hào phóng mới tốt, tải sao lại chuyển thành nhỏ bé dịu dàng vậy?
Ông xem khuôn mặt của ông có chút điểm dịu dàng nào không chứ.
Đường Trọng kinh ngạc nhìn ông.
Bởi vì câu trả lời quá dọa người, suy nghĩ của Đường Trọng đều xoay ngoắt lại, không biết tiếp theo phải nói cái gì.
Đường Trọng cảm giác mình đã mất đi năng lực nói chuyện.
Thật lâu sau, cuối cùng Đường Trọng cũng khôi phục chỉ số thông minh bình thường.
Hắn cũng hiểu được câu nói kia của Đại hồ tử ẩn chứa hàm ý.
Trải qua suy đoán và liên tưởng của hắn, cuối cùng lại đưa câu chuyện trở lại như cũ rồi
Câu chuyện chuyện đại khái là như thế này: Vì Khương gia phát hiện Đại hồ tử và Khương Khả Nhân thân mật quá mức, lo lắng sẽ xảy ra việc khó đoán trước nên đã đưa Đại hồ tử vào bộ đội, muốn bồi dưỡng một viên Đại tướng của Khương gia trong quân đội. Không nghĩ tới kết quả hoàn toàn ngược lại, không chỉ không chặt đứt cảm giác giữa hai người ngược lại làm cho bọn họ hiểu được tình cảm của mình. Lúc đầu bọn họ cũng không rõ cảm giác đối với nhau, khoảng cách ngược lại làm cho bọn họ cảm nhận rõ ràng.
Vì vậy, Khương Khả Nhân vụng trộm đến quân đội thăm hoặc Đại hồ tử vụng trộm về Yên Kinh. Tại khu rừng nhỏ bộ đội trú quân hoặc là nhà trọ nhỏ nào đó ở Yên Kinh, hai người đã ăn trái cấm, vụng trộm gạo nấu thành cơm, để ý muốn biến thành sự thật.
Điểm chết người là Đại hồ tử chất lượng tinh trùng tốt, một lần hoặc nhiều lần tạo người thành công khiến Khương Khả Nhân hoài thai một đôi long phụng phấn điêu ngọc trác thông minh lanh lợi người gặp người thích hoa gặp hoa nở tuyệt phẩm la lị dễ thương(ND: vãi nồi :v).
Sự việc không gạt được người nữa đành phải thẳng thắn với trưởng bối Khương gia.
Người Khương gia tức giận muốn đẩy tên Đại hồ tử bất trung bất nghĩa vào chỗ chết.
Sau đó thì sao?
Nhưng bởi vì không tự mình trải qua mà lại rất nhiều năm qua rồi, một số chuyện Đường Trọng không có biện pháp hiểu rõ ràng.
Đường Trọng nhìn Đại hồ tử, nói: “Những chuyện khác ta không hiểu, vì sao đám người Đổng gia hận ta như vậy? Bởi vì Đổng gia là bên thứ ba?
“…” Đại hồ tử lại trầm mặc.
Lão già này chính là như vậy. Gặp vấn đề không thích thì không muốn trả lời, ông ta liền trầm mặc hù người.
“Hai người các ông tương ông tương thân tương ái, hắn xen một chân vào? Đường Trọng tức giận nói: “Kẻ có tiền chính là như vậy, nhìn trúng nữ nhân nào đều thích đoạt của người khác.”
Đại hồ tử nhìn Đường Trọng, ánh mắt có chút u oán.
“Ý ông là gì?” Đường Trọng hỏi.
“Ta mới là kẻ thứ ba.” Đại hồ tử nói.