Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 36: Ngự tỷ!
Rượu là thứ giúp kích tình, trời tối lại càng ái muội.
Loài người đúng là động vật thông minh nhất mà, bất cứ thứ gì dù là tốt hay không tốt cũng có thể lợi dụng, gia công, cuối cùng biến thành công cụ để nam nữ “sung sướng”.
Có bao nhiêu đàn ông thừa dịp phụ nữ đau lòng để hạ gục người ta đây?
Có bao nhiêu người phụ nữ thừa dịp người đàn ông gục ngã để hung hăng xông lên đạp thêm vài cái chứ?
–
Pháo hoa khoe sắc, làn môi ướt át, thế giới đầy tuyết khôn cùng hoang dã. Từ xa xa nhìn lại, Đường Trọng và Bạch Tố đứng trên mái nhà giống như hoàng tử và công chúa lén trốn đi chơi đang hôn nhẹ nhau vậy. Đương nhiên công chúa không phải là anh em ruột mà chỉ là anh em họ.
Khi tiếng nỗ chấm dứt, cảnh pháo hoa đầy màu sắc biến mất, trong tay hai người
chỉ còn hai ống pháo rỗng. Lúc này miệng bọn họ vẫn còn đang bận rộn.
– Chụt chụt.
Vốn Đường Trọng bị động nhận nụ hôn của Bạch Tố. Hắn cho rằng trong một đêm tốt đẹp như thế, trong không khí lãng mạn như vậy, trong một thời gian ý nghĩa thế này, nếu không hôn một chút thì đúng là không còn thiên lý gì nữa. Anh xem Tivi mỗi khi giao thừa thì biết, mọi người đều hộ “mười, chín, tám…” Thực ra lúc đó cũng chẳng phải muốn đếm thật mà đang tức giận mắng thầm là thời gian sao trôi đi quá chậm, chưa thể ôm cô gái bên cạnh.
Mẹ ai mà quan tâm tới năm mới làm gì chứ?
Trong lòng Đường Trọng, Bạch Tố đúng là loại hình của “ngự tỷ”.
Tuổi lớn hơn mình, vóc người nóng bỏng, nếu mặc áo da, tay cầm roi, vừa quất lên người đàn ông vừa quát “anh chính là con chó tôi nuôi, một con chó phải ngoan ngoãn nghe lời chủ. Chủ cho làm gì thì phải làm cái đó, không được từ chối”, vậy thì đúng là cảnh tượng kinh điển rồi.
Ngẫm lại cảnh đó cũng khiến người ta cảm thấy trống ngực gia tốc, máu nóng sôi trào, khuôn mặt cực kỳ ngượng ngùng.
– Come on, baby.
Đường Trọng cảm thấy mình đã chuẩn bị tốt rồi.
– Trừ mặt ra thì chỗ nào cũng có thể quất roi. Hắn thầm nghĩ, nhất định phải giữ vững ranh giới này.
Nhưng khi hắn phát hiện ra đôi môi của Bạch Tố đang bồi hồi trên khóe môi mình, giống như một con cún nhỏ đang liếm mặt hắn, ống pháo hoa vẫn bị nắm chặt trong tay, tay còn lại cũng chi khoác lên lưng hắn chứ không có hành động thô lỗ bạo lực nào, tâm lý hắn bắt đầu thất vọng rồi.
Làm một ngự tỷ, biểu hiện của Bạch Tố đúng là rất thiếu chuyên nghiệp.
Không, rất nghiệp dư chứ.
Đường Trọng nghĩ nếu mình mà là Bạch Tố thì nhất định phải làm tốt vài việc.
Thứ nhất là phải giải phóng tư tưởng. Thực tế là giải phóng suy nghĩ của mình, tất cả những gì muốn làm là làm hết. Có ông chú nào không thích Loli, có ngự tỷ nào lại chính trực chứ? Hiện giờ thì đúng là gặp một người chính trực rồi. Đương
nhiên muốn làm chuyện xấu thế nào thì phải nghĩ đã. Trước tiên cứ treo ngược lên rồi hôn nụ hôn ướt át của Pháp là được.
Không à? Như vậy thì tùy ý để đầu lưỡi luồn tới quấy vài cái cũng được rồi.
Thứ hai là phải nhìn thế giới, căn cứ vào tình hình thực tế, chế tạo ra tuyệt phẩm đặc sắc của Hận Sơn. Nàng có tình, chàng cũng không cự tuyệt, hiển nhiên là không tồn tại chuyện gì hay tình huống gì không làm được. Chúng ta cũng biết là lúc này bọn họ đang đứng trước một cơ hội trăm năm khó gặp, núi hoang, cánh đồng bát ngát, tuyết trắng bao phủ, đêm khuya không người. Đây là cơ hội trời
ban, phải lợi dụng địa điểm, tiến hành một trận dã chiến trước nay chưa từng có.
Vác đá qua sông, “uống” đàn ông giải khát.
Thứ ba là cần phải gia tăng tính tích cực, táo bạo dứt khoát. Để mất đi cơ hội này đúng là phạm tội với dân chúng. Để mất thời gian chính là giở trò lưu manh. Đơn giản, trực tiếp, kiên trì, lúc cần dịu dàng thì nhất định phải dịu dàng, lúc gặp băng cứng thì động tác phải thô bạo. Thô bạo mới có thể hoàn thành hữu hiệu nhiệm vụ này.
Chúng ta không sợ hổ cản đường, chúng ta chỉ sợ đàn ông không dài hơi.
Đây mới là phong cách của ngự tỷ.
Anh xem thử Bạch Tố làm thế nào?
Đường Trọng mở mắt, thấy Bạch Tố vẫn hoàn toàn nhắm mắt, khuôn mặt đỏ hồng, miệng vẫn hồn mình, vẻ mặt hưởng thụ. Lúc này Đường Trọng cảm thấy rất khinh thường.
Không đảm đương nổi ngự tỷ, Đường Trọng quyết định là tự mình làm lấy.
Hắn dựa vào ba nguyên tắc mà mình vừa chế ra cho Bạch Tố, tám phương châm làm việc cơ bản, trước tiên vứt ông pháo hoa đi, sau đó hai tay vòng tới, ôm sau lưng Bạch Tố.
Quả nhiên Bạch Tố m một tiếng, cả thân thể ngã vào ngực hắn.
Thân thể hai người càng áp sát, bởi vì áo lông dày cho nên giữa bọn họ hầu như không có một khe hở. Đương nhiên Đường Trọng cũng rất khó cảm nhận được da thịt đầy đặn của cô.
Chẳng qua không lo, thời gian còn nhiều.
Không phải là mọi đều cởi dần từng món sao?
Đầu lưỡi của Đường Trọng bắt đầu phát động thế công.
Mặc dù hơi gặp một chút chống cự, còn bị hàm răng của người phụ nữ này đụng một cái nhưng sợ chết thì không phải là đội viên thiếu niên tiền phong.
Hắn rất có kiên nhẫn, khiêu khích vài lần, đầu lưỡi liền thuận lợi tiến vào trong miệng Bạch Tố.
Bạch Tố không chịu nổi kích thích như vậy, ống pháo hoa trong tay cũng không buông ra, ôm chặt lấy Đường Trọng. Cầm ống pháo hoa làm gì? Muốn làm rồi sao?
Nghĩ tới loại khả năng này, Đường Trọng còn có chút chờ mong.
Biểu hiện của Bạch Tố cũng không phải hoàn toàn không đủ tư cách. Dù sao thì trong tiềm thức của cô cũng biết tầm quan trọng của loại đạo cụ này.
Bạch Tố ưm ưm, muốn lui về phía sau những thân thể lại bị Đường Trọng ôm, giống như khóa chặt, thân thể không thể động đậy.
– Nếu không đi được thì cứ đơn giản mà hưởng thụ đi. Bạch Tố thầm nghĩ. – Bà đây tới thế giới này nhiều năm như vậy, còn chưa biết mùi vị đàn ông đâu.
Cám ơn trời đất. Đầu lưỡi cô rốt cục biết phải đi đâu rồi, dây dưa với đầu lưỡi của Đường Trọng, không để Đường Trọng muốn làm gì thì làm nữa.
Đường Trọng rất hài lòng với phản ứng của Bạch Tố. Mặc dù cô không có kinh nghiệm nhumg cô lại rất có thiên phú.
Đường Trọng biết có thể tiếp tục hạng mục kế tiếp rồi.
Tay phải hắn trượt đi, bắt đầu vuốt ve, mơn trớn Bạch Tố.
Phụ nữ đều như vậy, dù thời tiết có lạnh thế nào cũng không mặc quần quá dầy. Bởi vì các cô tình nguyện bị đồng thành đá chứ cũng không muốn để đôi chân voi đi gặp người khác.
Thân thể Bạch Tố hơi cứng lại, sau đó buông lỏng rất nhanh.
Tinh tế cảm thụ một phen, cảm giác này thật là thoải mái.
Vì vậy cô liền hào phóng để Đường Trọng sờ soạng.
– Không từ chối sao? Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Loại chuyện này chứng tỏ cô tình nguyện rồi.
Nếu như vậy thì bàn tay hắn liền mò vào trong quần cô. Phía trước quần jean rất chặt, không vào được.
Hiện tại Đường Trọng có thể được mệnh danh là “giỏi cởi quần áo” rồi.ởi vì hắn cảm thấy cái tên này che dấu thân phận mình.
Anh muốn gì?
Có ngôi sao nào lại dùng cái tên lưu mạnh như vậy không?
Tất cả mọi người đều không nhưng hắn thì lại có. Hắc hắc. Các người đoán sai rồi phải không?
– Cởi quần áo không phải là sở trường đặc biệt của hắn nhưng cũng là thứ hắn rất am hiểu.
Trước kia đều tự cởi cho mình, giờ có cơ hội cởi hộ người khác rồi. Có cảm giác như được thăng cấp vậy, vô cùng vui sướng và kích thích.
Vì vậy đầu ngón tay hắn hơi búng một cái, cúc quần Bạch Tố liền văng ra.
Đường Trọng muốn thò tay vào, đột nhiên tay Bạch Tố liền ngăn hắn lại.
– Chuyện gì thế?
Đường Trọng chăm chú suy nghĩ một chút, mới phát hiện ra mình làm sai trình tự rồi.
Tọng chăm chú suy nghi …
Hắn suýt rơi vào bẫy rồi
Hắn suýt rơi vào bẫy rồi
Đường Trọng liền nghĩ ra phản ứng của một người phụ nữ như Bạch Tố.
Vì vậy tay hắn liền vuốt ve trên vùng bụng bằng phẳng của cô, sau đó bắt đầu tấn công lên phía trên.
Phía trên là cái gì?
– Áo lót.
Thật thông minh, đúng là vậy.
Tay hắn vuốt ve áo lót của cô, sờ mó, sờ mó, sờ mó. Không nên sốt suốt, không thể nóng vội, lúc này ngàn vạn lần không nên hoảng loạn, tránh để cô gái kinh hãi, cũng tránh để cô ấy nghĩ anh là tên háo sắc.
Anh nếu sốt ruột thì cô ấy sẽ không vội vã gì đâu.
Nhưng anh mà không vội thì cô ấy mới bắt đầu sốt ruột.
Tay Đường Trọng vừa sờ vuốt, thân thể Bạch Tố liền cứng ngắc lại.
Cố gắng, cố gắng tiếp, giống như luyện tập “đại pháp thu ngực” vậy. Cô hít một hơi, bộ ngực vì một cái liền lui vào trong xương.
Nhưng tay Đường Trọng không ngừng chà đạp nội y của cô, cô hơi tức giận.
Thân thể bà đã khô nóng rồi, hai chân cũng nhũn ra rồi, cậu còn sờ vuốt cái quái gì? Còn không cởi ngay áo lót của bà ra đi?
– Lạnh. Thân thể Bạch Tố lui lại phía sau, hơi tách thân thể Đường Trọng ra một chút.
Đàn ông ngây thơ mà nghe thấy nữ thần của mình nói vậy, phản ứng đầu tiên là luống cuống tay chân, kéo quần áo của cô lại rồi hỏi cái phải là tối nên trên mái nhà lạnh quá không.
Sau đó lại chỉ có thể bắt đầu lại.
Đàn ông đẹp giai nhà giàu nếu nghe thế thì chỉ biết cười tà ác, nói chốc lát nữa em sẽ không lạnh nữa, toàn thân khô nóng thôi. Nếu không tin thì để anh biểu diễn ảo thuật cho em xem.
Sau đó hắn sẽ nương theo thân thể động đậy của nữ thần mà thò tay cởi luôn áo lót.
Đường Trọng có phải là giai đẹp nhà giàu không?
Hiển nhiên là đúng rồi.
Hắn cao một mét tám hại.
Hắn giàu, trong tay có gần hai mươi triệu.
Hắn đẹp trai, là ngôi sao thần tượng.
Nhưng hắn ở cạnh một đám giai tơ, thân thể khó tránh khỏi tập tính của một đám giai tơ.
Cho nên hắn là một anh đẹp giai nhà giàu mang trái tim của giai tơ.
Loại đàn ông này mới là đáng buồn nhất,
Nghe thấy Bạch Tố nói xong, động tác của hắn ngừng lại, vẻ mặt khó tin nhìn Bạch Tố, nói:
– Chẳng lẽ trình tự tôi làm sai lầm rồi à? Chắc không chứ? Tôi đều tiến theo các bước an toàn mà.
Bạn học Đường Trọng cảm thấy mình thật oan uổng. Hắn đã làm tốt, tại sao cô còn chưa hài lòng?
Cô nhất định là không thích mình rồi. Khẳng định là thế. Bởi vì cô không thích mình cho nên cô mới dùng cái cớ ghẻ lở này để từ chối.
Tại sao lại lạnh được? Mình thấy nóng bừng bừng đây này.