Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 359: Đần độn, u mê là tốt
Lúc trước mỗi lần ăn Tết, hai cha con chuẩn bị đầy đủ ba món ăn một món canh. Đường Trọng vùi đầu dùng bữa, Đại hồ tử trầm mặc uống rượu. Cả một bữa cơm không ai nói gì.
Sau khi ăn xong Đường Trọng rửa bát, Đại hồ tử đi tuần tra ban đêm. Hửng sáng hai người mới gặp lại.
Thêm một nữ nhân, không khí đã xảy ra biến hóa.
“Ta rót giúp ông.” Bạch Tố thấy ly của Đại hồ tử trống không liền nhanh trí rót đầy.
Đại hồ tử nhìn nàng, bưng rượu đế trước mặt lên cạn sạch.
Bạch Tố lại rót thêm một chén, Đại hồ tử lại uống hết.
Chén thứ ba được rót đầy, Đại hồ tử vừa mới đưa tay chạm vào cái ly thì Bạch Tố cũng bưng ly rượu trước mặt lên, vừa cười vừa nói: “Gần sang năm mới, đến đây quấy rầy hai cha con cậu, ta thấy rất áy náy. Chén này hai cha con cậu, chúc hai người một năm long đằng hổ dược(rồng cuốn hổ chồm), thế như chẻ tre.
Nói xong nàng ngẩng đầu lên dốc non nửa chén Ngũ Lương Dịch vào bụng.
Đại hồ tử liếc Đường Trọng, ý bảo hắn nói gì đó.
Đường Trọng liền vừa cười vừa nói: “Cô khách khí như vậy làm gì? Lúc ở Minh Châu không phải ta cả ngày đi theo cô ăn không uống không sao? Cô giúp ta còn ít hay sao? Nhiều người mừng năm mới như vậy, rất náo nhiệt. Cô xem, lúc chúng ta hết việc trở về thì đồ ăn đã có sẵn. Cơm nóng, thức ăn nóng, ngay cả hương vị cũng khác trước. Đây chính là hạnh phúc.”
“Ta không giỏi nấu ăn, hy vọng hợp khẩu vị hai người.” Bạch Tố nói.
“Rất không tệ. Vô cùng hợp khẩu vị của chúng ta.” Đường Trọng tán dương.
Đây cũng không phải là lời lừa dối gì. Lúc ở Minh Châu, Bạch Tố vì công việc bận rộn nên có rất ít thời gian để xuống bếp. Nhưng trước kia gia đình hai người như thế, nàng luôn là người nấu cơm. Nhiều năm rèn luyện trù nghệ tất nhiên không kém.
Hơn nữa nguyên liệu cũng là đồ tự nhiên trên núi, có thể nói là sắc hương vị đều đủ.
Đại hồ tử nhìn Bạch Tố, nhẹ gật đầu.
Đường Trọng cũng nâng chén lên vừa cười vừa nói: “Chén này kính vị khách của chúng ta. Hoan nghênh mỹ nữ Bạch Tố đến Hận Sơn làm khách.”
Bạch Tố lập tức bưng rượu lên, ba người cụng ly.
“Lại đây. Dùng bữa nào.” Bạch Tố vừa đặt ly xuống lại vội vàng gắp thức ăn cho hai cha con.
“Cảm ơn.” Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Đại hồ tử uống một chén, Bạch Tố lại giúp ông rót.
Rót một chén, Đại hồ tử lại bưng lên uống hết.
Mỗi lần uống xong, Đại hồ tử đều nhìn Bạch Tố một cách khác thường.
Đại hồ tử uống hơn mười chén. Sau khi Bạch Tố giúp ông rót mười chén, Đại hồ tử rốt cuộc không nhịn được.
Sau khi Bạch Tố rót giúp uống xong một ly nữa, ông rốt cuộc nói ra ba chữ: “Cô dùng bữa đi.”
“…” Đường Trọng suýt nữa hóc xương cá. Ông ta chào hỏi khách như vậy?
Chỉ có điều ông ta có thể nói ra bốn chữ đó cũng không dễ.
“Vâng.” Bạch Tố cười tươi như hoa. Giống như bốn chữ kia chính là vô thượng ban thưởng.
Không giống như lần trước, lần này Đại hồ tử không uống từ đầu tới cuối nữa.
Ông ăn đồ ăn, ăn thêm cơm.
Sau khi ăn xong cũng không lập tức đi tuần ngay mà tự mình đi lấy dụng cụ uống trà tẩy rửa.
Đương nhiên, việc thu dọn bàn ăn còn lại được Bạch Tố làm hết. Đường Trọng lại một lần nữa bị đẩy ra khỏi phòng bếp. Không biết có phải Bạch Tố cảm thấy áy náy vì ăn không uống không hay không, nàng hoàn toàn giống như một người vợ bé nhỏ hiền lành lo việc nội trợ trong gia đình.
Đường Trọng đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, cùng Đại hồ tử uống trà ngắm tuyết.
“Tới rồi hả?” Trong tay Đại hồ tử bưng một tách trà, con mắt khoan thai nhìn tuyết trắng bay đầy trời ngoài cửa sổ lên tiếng hỏi. Thanh âm trầm thấp như từ trong hốc tường chui ra chư không phải từ cái miệng bị râu ria rậm rạp che lấp.
“Một cô gái.” Đường Trọng nói.
“Ở đâu?”
“Ấn Độ.” Đường Trọng nói. “Thực lực không tầm thường nhưng không có sát ý. Xem ra không phải muốn giết người.”
“Sát ý là tạm thời, địch ý là vĩnh hằng.” Đại hồ tử dạy dỗ.
Cuộc nói chuyện của bọn họ vĩnh viễn đều là như thế này. Bắt đầu quái lạ, kết thúc quái lạ. Chỉ trích quái lạ, dạy dỗ quái lạ.
“Ta hiểu.” Đường Trọng gật đầu. “Vốn chuẩn bị giữ nàng lại. nàng có khả năng chạy trốn nhất lưu, còn có thể dùng âm thanh kinh động đàn thú nên ta đành xuống núi.
Đại hồ tử từ chối cho ý kiến, bầu không khí lại trở về trầm mặc.
Thật lâu sau.
Bạch Tố đã dọn dẹp xong đi tắm rửa thì Đại hồ tử mới lần nữa mở miệng nói chuyện.
Thanh âm rất nhẹ, tựa như đang tránh né cái gì.
“Ngươi đã gặp nàng?”
Đường Trọng kinh ngạc nhìn Đại hồ tử.
Trước kia, hắn chưa bao giờ cùng ông nói chuyện có liên quan đến nàng.
Giống như đây là vấn đề cấm kỵ.
Đương nhiên, Đường Trọng cũng chưa từng nhắc đến.
Có cái gì tốt mà nói? Người cũng chưa từng gặp, có thể nói cái gì?
Ánh mắt Đại hồ tử dừng lại trên những bông tuyết đang bay dưới ngọn đèn trong thao trường, giống như chỗ náo nhiệt ấy vô cùng hấp dẫn ánh mắt.
“Ông biết?”
“Đoán.” Đại hồ tử nói.
Đường Trọng cười, nói: “Biết con không ai khác ngoài cha.
Đại hồ tử quay đầu nhìn Đường Trọng nói: “Ta hiểu nàng.”
“…”
Đường Trọng có cảm giác bị làm nhục.
Nếu không phải biết mình đánh không lại lão đầu tử này, hắn thật muốn đánh ông ta một trận.
Ông kể một chút sẽ chết à? Ghét nhất lời nói thật của ông.
“Nàng sẽ đi gặp ngươi.” Đại hồ tử nói.
“Ông đã sớm biết đúng không?” Đường Trọng híp mắt cười nhưng nét mặt không cười. “Ông để ta gia nhập Hồ Điệp, thật ra là muốn quan hệ của ta và nàng gần hơn đúng không? Ông muốn cho nàng nhìn thấy ta, mọi lúc mọi nơi đều có thể nhìn thấy ta. Ông sợ nàng thương tâm vì mất đi một đứa con gái, ông muốn hòa hoãn quan hệ giữa chúng ta, ông không muốn ta hận nàng vì một chút vợ chồng tình thâm. Nếu thế vì sao ông không trực tiếp mang nàng về hoặc mang nàng đi?
Rặc rặc, chén trà trong tay Đại hồ tử nứt vỡ ra từng mảnh.
Nước trà nóng hổi theo ngón tay chảy xuống. ông ta vẫn như chưa cảm thấy gì.
Mắt hổ trợn lên, mày rậm nhếch lên, khóe miệng một vòng râu dài làm cho ông ta trông tràn ngập sát khí
“Ngươi thì biết cái gì?”
Đại hồ tử thấp giọng quát.
“Cuối cùng là ông muốn giấu giếm cái gì?” Đường Trọng tức giận hỏi lại. “Giấu giấu giếm giếm, ông định che giấu tới khi nào? Ông định lúc nào thì nói cho ta biết? Chờ sau khi ta bị một đối thủ từ đâu đó nhảy ra giết chết? Cho dù chết, cũng phải để cho ta chết minh bạch chứ?
Ở Minh Châu ta bị người ám toán, tại Yên Kinh ta bị người đánh lén, tại hương ghềnh bị vây khốn. Ta trở lại Hận Sơn còn có người đến dò xét. Cả thế giới đều là địch nhân của ta. Đến cùng là ta chọc phải người nào? Đến cùng là tại sao ta lại trở thành cái đinh trong xương của người khác? Bởi vì một nữ nhân?
Nhìn thấy Đường Trọng nổi bão, Đại hồ tử khó mà bĩnh tĩnh được.
Ông dùng khăn mặt chùi nước đọng trên tay, nói: “Ta không định giấu giếm.”
“Vậy sao tới bây giờ ông vẫn không nói?” Đường trọng hỏi. Hắn lại lấy một cái chén lau sạch, lần nữa rót giúp Đại hồ tử một chén trà.
Hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, chưa từng nhắc đến mối thù này.
“Ngươi không làm gì sai cả.” Đại hồ tử nói.
“…”
Đường Trọng suýt nữa thổ huyết. Đáp án đơn giản như thế?
Ta không có vấn đề, ông nói cũng như không.
“Ta hiện tại muốn hỏi.” Đường Trọng nói. “Vì cái gì? Ta biết rõ nguyên nhân không có khả năng chỉ là một nữ nhân.”
“Còn có một nam nhân.” Đại hồ tử nói.
“Cuộc tình tay ba.?” Đường Trọng nở nụ cười. Không nghĩ tới Đại hồ tử vậy mà lại bí ẩn làm ra cái chuyện cẩu huyết như vậy.
“Gia gia của ngươi là thợ săn.” Đại hồ tử nói.
“Ta biết.” Đường Trọng gật đầu. Đại hồ tử đến bây giờ vẫn chưa từng đề cập đến chuyện của gia gia và nãi nãi. Nhưng Đường Trọng từ những vật này hiểu được chuyện đó.
“Ta cũng thế.” Đại hồ tử nói.
“Cái này ta không biết.” Đường Trọng lắc đầu.
“Gia gia của ngươi cứu được một đại nhân vật. Đại nhân vật kia vì thế muốn cảm tạ gia gia của ngươi, muốn đêm ông đến Yên Kinh. Nhưng chân của ông bị thương nên không muốn đi nên để cho ta đi theo đại nhân vật kia đến Yên Kinh.” Đại hồ tử hớp một ngụm trà, thanh âm bình tĩnh nói.
“Người kia là Khương Phóng Không hay Khơng Lập Nhân?” Đường Trọng một suy ra ba. Bởi vì được hoàn cảnh sinh hoạt rèn luyện, đầu của hắn luôn nghĩ xa hơn một chút so với người khác.
“Khương Phóng Không.” Đại hồ tử nói, không hề cảm thấy kỳ quái đối với vấn đề con trai hỏi. Nói rõ ràng như vậy rồi hắn còn không đoán ra được thì thật đáng thất vọng.
“A. Lão thái gia của Khương gia.” Đường Trọng gật đầu nhẹ. “Ông đến Khương gia, làm thị vệ thiếp thân của Khương Phóng Không kết quả làm cháu gái của Khương Phóng Không động lòng. Khương gia đại tiểu thư âm thầm sinh ra một đôi long phượng thai.
“…” Đại hồ tử trầm mặc không nói.
“Khó trách người Khương gia hận ông tận xương. Công chúa được Khương gia xem trọng, chuẩn bị dùng để lôi kéo quan hệ cùng thế gia khác lại bị một đứa con trai của thợ săn nho nhỏ làm bảo vệ trong nhà cướp mất. Bọn họ cảm thấy mất mặt cũng không kỳ quái, không hủy diệt ông cũng coi như hạ thủ lưu tình rồi.
“…”Đại hồ tử cúi đầu uống trà.
“Ta cảm thấy rất kỳ quái, ông cứ yên lặng cả buổi không nói một tiếng nào như thế làm sao cua được nữ nhân?” Thân thể Đường Trọng nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn Đại hồ tử.
Hắn quả thật rất hiếu kỳ a.
Hào phú thiên kim chính là như vậy sao? Những nữ nhân muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền, muốn năng lực có năng lực, kiến thức rộng rãi, tầm mắt xa, nhìn quen mắt những chàng trai ưu tú dễ thương. Tuýp đàn ông như thế nào mới có thể chinh phục bọn họ được?
Nếu dễ dàng như vậy, sẽ có bao nhiêu tiểu tử nghèo bay lên cây ngô đồng biến thành phượng hoàng nam a. Đại hồ tử nhíu mày, ngửa mặt trầm tư.
Thật lâu sau, ông ta gãi gãi đầu tóc rối loạn, trong mắt mang theo một vẻ ngượng ngùng nói: “Ngốc ngốc khờ khờ một chút mới tốt.”
“…”