Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 358: Đêm giao thừa
Hận Sơn. Giao lộ đường cái Bàn Sơn.
Một chiếc Land Rover uy phong ngừng lại, một nam nhân mặc áo gió màu đen rất không có hình tượng dựa vào bên cạnh tảng đá lớn hút thuốc.
Nam nhân lưng hùm vai gấu, ngũ quan sâu sắc mê người, mười phần uy mãnh đẹp trai. Nam nhân chất lượng như vậy xuất hiện ở nơi hoang vu dã ngoại này cũng thực làm cho người ta nghi hoặc.
Hắn bộ dạng rất là hưởng thụ, trong miệng phát ra tiếng cười nhỏ không tên giống như rất thỏa mãn đối với hoàn cảnh xung quanh.
“Dưỡng lão ở nơi này, ông ta cũng không tính là ủy khuất.” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hắn vỗ vỗ phủi bụi. Một thân ảnh màu trắng tiến vào trong tầm mắt của hắn.
Nam nhân lập tức bóp tắt thuốc lá trong tay, thả xuống đất dẫm nát.
Từ túi áo gió lấy ra một lọ nước hoa nhỏ xịt vào tay và trong miệng tản ra hương chanh tự nhiên sau đó mới hài lòng cất đi.
Hắn biết rõ nữ nhân này không thích mùi thuốc lá.
Nữ nhân áo trắng dùng bàn chân nhỏ dẫm lên tuyết, lặng im không tiếng động
Thoạt nhìn bước chân rất chậm thế nhưng nàng rất nhanh đã đến trước chiếc ô tô.
Nam nhân áo đen kéo cửa xe bên cạnh chỗ của tài xế ra, dùng tiếng Ấn Độ cực kỳ thuần thục nói: “Bàn Nhược Bồ Tát, mời.”
Nữ nhân áo trắng thờ ơ đứng bất động, trầm mặc nhìn hắn.
Nam đành bất đắc dĩ đóng cửa xe lại, mở cửa xe phía sau ra.
Lúc này nữ nhân áo trắng mới nhấc chân bước lên xe.
Nàng không thích ngồi sóng vai cùng người khác.
“Muốn uống gì không?” Nam nhân lại lên tiếng hỏi.
Nữ nhân không trả lời, thâm chí không liếc nhìn hắn một cái, nhắm mắt dưỡng thần.
Nam nhân nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, đóng cửa xe lại ngồi vào khởi động xe.
Xe quẹo vào đại lộ phía trước. Nam nhân áo đen nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết cùng bộ ngực đầy đặn của nữ nhân áo trắng qua kính chiếu hậu, cuối cùng không nhịn được lại lên tiếng nói chuyện lần nữa: “Bồ Tát, nhạc Ấn Độ thì sao? Hay là nhạc Yoga thích hợp ru ngủ?”
Nữ nhân vẫn không đáp lại, coi như người này không tồn tại.
“Tuy ta đứng chân núi này nhưng vẫn nghe được động tĩnh bên kia. Đây là bí pháp gì? Huấn thú? Khu thú?”
Huấn thú, chính là huấn luyện dã thú bị loài người sai khiến làm một số việc theo chỉ định. Ví dụ như công kích có mục đích. Đương nhiên biện pháp đó chỉ được một. Thí dụ ngươi huấn luyện một con rắn thì con rắn đó sẽ bị ngươi sai khiến, ngươi huấn luyện một con báo thì con báo đó sẽ hành động theo lời ngươi chứ không phải ngươi huấn luyện một loại động vật những động vật khác đều nghe theo ngươi.
Khu thú, chính là phát ra thanh âm làm cho bách thú hoảng sợ hoặc xao động, phá hư sự yên lặng hài hòa của bọn chúng, khiến cho bọn chúng bối rối, chạy nhanh, cắn xé hoặc công kích tất cả sinh vật bọn chúng nhìn thấy.
Hiển nhiên phương pháp vừa rồi nữ nhân áo trắng dùng chính là khu thú.
Nam nhân biết đáp án, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.
Không thì hắn biết nói cái gì để lôi kéo làm quen đây?
Nữ nhân mở mắt ra, nhìn cái lưng của hắn từ phía sau.
“Ầm ĩ động đến cô rồi hay sao? Nam nhân áo đen nhếch môi nở nụ cười góc cạnh, rất ôn hòa vui vẻ. “Ta đối với cô vô cùng tôn trọng, nhưng cũng tương đối tò mò cho nên muốn hiểu rõ thêm một chút. Thứ lỗi cho sự mạo muội của ta. Thần không phải đã nói rồi sao? Ma quỷ đều tha thứ cho những nhân loại thích đặt câu hỏi, huống chi cô là Bồ Tát.”
Nữ nhân áo trắng lại nhắm mắt, ý muốn nói ta không chấp nhặt cùng ngươi.
Nam nhân cũng hiểu được không có gì thú vị, rốt cuộc ngậm miệng lại chuyên tâm lái xe.
Hơn hai giờ sau cuối cùng xe cũng tới nội thành.
Tại giao lộ thu phí tốc độ cao, một chiếc BMW dừng lại.
Chiếc Land Rover dừng lại bên cạnh BMW. Một cô gái mặc áo lông màu cà phê đội chiếc mũ màu hồng nhỏ đẩy cửa xe ra bước xuống.
Nàng kéo cửa sau xe Land Rover ra cười hì hì nói: “Sư tỷ, cực khổ rồi. Ngồi xe của em đi.”
Nữ nhân áo trắng xuống xe, chui vào BMW của mũ hồng.
Mũ hồng đi đến chỗ ngồi của lái xe của chiếc Land Rover nhìn nam nhân áo đen bên trong hỏi: “Như thế nào?”
Lúc này nàng nói tiếng Hoa.
“Sao em không hỏi nàng?”
“Nàng chỉ nói cho em kết quả.” Mũ hồng vừa cười vừa nói. “Em muốn biết rõ quá trình cơ.”
“Anh cũng không biết quá trình. Anh sợ bọn họ phát hiện nên chỉ dừng xe ở giao lộ không lên núi.” Nam nhân áo đen lại lấy thuốc trong túi ra đốt lên.
“Đồ nhát gan.” Cô gái bĩu môi nói.
“Hắc, giết bọn họ hơn hay ta chết hơn, với anh thì không khó để lựa chọn a? Hận Sơn chính là địa bàn của bọn họ, anh sẽ không tự tìm đường chết.” Nam nhân áo đen tùy tiện nói. “Nếu anh chết ở Hận Sơn thì đúng là chết uổng rồi.”
“Ờ. Mạng của anh quan trọng. Khó trách anh lâu như vậy cũng không làm nổi việc gì? Nguyên nhân? Bởi vì anh sợ chết.” Mũ hồng chỉ trích không chút khách khí.
“Em thì sao?” Nam nhân ngẩng mặt lên nhìn cô gái kiều diễm xinh đẹp như bông hoa hồng trong gió tuyết nói: “Vì sao không để nàng giết hắn đi? Nếu như khu thú ngay từ đầu gây ra hỗn loạn không phải là không có cơ hội.”
“Giết hắn đi?” Đổng Bồ Đề cười lạnh. “Em chỉ đề cử đối thủ giúp nàng tu hành. Giết người thì tự anh làm đi.”
Nam nhân hắc hắc cười rộ lên nói: “Em gái, nếu không em lại đề cử nam nhân cường tráng giúp nàng mang thai đi?”
“Đổng Tiểu Bảo, anh xuống địa ngục đi.” Mũ hồng chỉ vào nam nhân chửi ầm lên.
“Xuống địa ngục sao.” Nam nhân ngẩng mặt lên nhả ra từng làn khói xinh đẹp, nói: “Nếu như có thể ôm một Bồ Tát đem vào giường, cái đó cũng không đáng là gì.”
23 dính kẹo mạch nha lại; 24 ghi chữ phúc; 25 quét bụi đất, 26 hầm cách thủy thịt bò; 27, 28 làm cho sợi mì nở ra; 29 dán câu đối; 30 Tết ồn ào, mùng một uốn éo uốn éo.
30 Tết, dựa theo tập tục của người Hoa sáng sớm ăn điểm tâm sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối đoàn viên. Có thể ăn trưa hoặc không, để dành bụng cho bữa tối. Hoặc là lót dạ một ít sủi cảo.
Ngục giam Hận Sơn đương nhiên là một ngoai lệ. Bởi vì ngày giao thừa hôm nay cũng là một ngày mà bọn họ bận rộn khẩn trương nhất.
Có một bộ phận giám ngục nghỉ về quê ăn tết, lực lượng phòng giữ ngục giam thoáng cái rút đi một nửa. Bọn họ lại càng phải cẩn thận đề phòng hơn.
Hơn nữa hôm nay là 30 tết, những phạm nhân không thể về nhà nên tâm tình có chút phức tạp. Có ít phạm nhân bị giam giữ nhiều năm không nhìn thấy đường ra thậm chí còn bùng nổ.
Thời điểm này là thời điểm cần an ủi bằng tinh thần hoặc là công kích bằng nắm đấm.
Giữa trưa, nhà ăn ngục giam bắt đầu chế tạo nồi, bát tô, đồ ăn. Gần sang năm mới, phạm nhân cũng sẽ được thêm đồ ăn.
Mỗi người đều có nhiều đùi gà, nhiều thịt bò và khoai tây. Còn có thêm một hai chai rượu đế và một bao đậu phộng. Như vậy cũng tính là cả nước cùng vui mừng đón Tết rồi.
Sau khi cơm chín, Đường Trọng đi phía Đại hồ tử tới từng phòng đưa đồ ăn. Đại hồ tử không thích nói chuyện, đứng ở cửa từng phòng kính một chén rượu xem như cảm tạ mọi người đã ủng hộ công tác của ông.
Đường Trọng hiển nhiên tốt hơn một chút, đi đến đâu đều có người chào hỏi.
“Nhị đương gia đã trở về. Nhị đương gia ngày càng anh tuấn rồi.”
“Này Nhị đương gia, nghe Tiểu Hoa nói cậu trở thành đại minh tinh có đúng hay không?
“Này Nhị đương gia, mang vợ nhỏ trở về sao? Cô nương đang học đại học nhà chúng ta rất không tồi nha, có thể nói chuyện yêu thương. Ta đưa cho cậu số điện thoại của nàng.”
Đường Trọng cũng đáp lại, mỉm cười cùng bọn họ hàn huyên.
Đi đến tất cả các phòng, lại cùng đám giám ngục uống hai chén rượu, ăn vài miếng đồ ăn đã đến hơn 5 giờ rồi.
Mùa đông bầu trời tối rất nhanh, lúc này sắc trời đã mờ mịt.
Đường Trọng cùng Đại hồ tử vừa đi tới cửa đã ngửi thấy mùi thịt đậm đà.
Hai người liếc nhau, trong nội tâm đều có một loại tâm tình khác thường.
Trước kia, lúc này hai người mới bắt đầu làm cơm tất niên.
Đại hồ tử cầm muôi, Đường Trọng làm trợ thủ. Một người rửa một người xào cũng tính là gọn gàng.
Chẳng qua cuộc sống như vậy khó tránh khỏi sự lãnh tĩnh. Trong nhà thiếu đi nữ nhân cũng ít đi một phần ấm áp.
Bạch Tố mặc tạp dề đứng trong phòng bếp, thấy hai cha con đã trở lại vừa cười vừa nói: “Hai người có thể xem tivi, một lát có thể ăn cơm rồi.”
“Ta giúp cô.” Đường Trọng cởi áo khoác, kéo ống tay áo lên nói.
“Không cần không cần.” Bạch Tố đẩy vai hắn đi ra. “Nguyên liệu ta đã chuẩn bị xong rồi, rán trứng xào rau nữa là xong. Cha con hai người ngồi nói chuyện một lát đi.
Phòng cũng đã quét dọn xong. Trước kia cũng không bẩn, hiện tại một số thứ được Bạch Tố lau cho sáng loáng giống như mới mua.
Đây là bữa cơm tất niên phong phú nhất của hai cha con trong hai mươi năm trở lại đây.
Trên bàn đặt một nồi thịt heo rừng, một nồi khoai tây thịt bò, một nồi cá măng tre, còn có rau cải tím và nấm trên núi. Ở gữa bàn đặt một nồi lẩu súp gà rừng nhỏ.
Đường Trọng mở một lọ Ngũ Lương Dịch, nói: “Tối nay chúng ta uống cái này. Rượu mặc dù mạnh, nhưng rất thoải mái.”
Đại hồ tử liếc nhìn Đường Trọng nói: “Không tệ.”
“Rượu không tệ?” Đường Trọng hỏi.
“Người.” Đại hồ tử nói.
Đường Trọng quay người nhìn thoáng qua Bạch Tố đang bề bộn trong phòng bếp đầy mồ hôi, cười cười không nói gì.
“Trong nhà có lẽ cần thêm người.” Đại hồ tử nói.
“Ông hôm nay nói thật nhiều.” Đường Trọng nói.
Rất nhanh, Bạch Tố lại bưng trứng tráng cà chua,rau dại và thịt kho tàu. Bữa cơm tất niên của ba người chính thức bắt đầu.