Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 357: Đường Trọng, cậu thật đáng thương
Cô gái nghe không hiểu Đường Trọng nói gì nhưng lại nhận ra tư thế này.
Đây là “Thập trọng thúc phược” đặc hữu của các nàng do Long Thụ Bồ Tát sáng tạo ra sau khi giác ngộ, chỉ truyền cho vài đồ đệ. Người bình thường muốn làm động tác như vậy rất khó. Hơn nữa, cho dù có thể bắt chước cũng chỉ là có chút giống, khó có thể giống như thật. Càng không có khả năng đạt được hiệu quả ‘Sánh’ kia.
Vẻ mặt của cô gái thay đổi rõ ràng. Lông mi dài nhỏ hơi nhăn lại.
Đường Trọng híp mắt cười nói: “Xem ra ta đoán trúng rồi. Mấy ngày trước đọc báo biết Long Thụ Bồ Tát đến Hoa Hạ, cô đi cùng bà ta sao? Cô là sư tỷ hay sư muội của Đổng Bồ Đề? Dựa theo tu vi chắc là sư tỷ rồi. Nàng đã nói gì mà cô cứ như vậy bán mạng cho nàng?”
Nét mặt Đường Trọng bỗng trở nên âm tàn dữ tơn, lạnh giọng nói: “Cô nhất định không biết nếu ta chết, cô cũng không sống nổi. Cô và cả sư phụ Bồ Tát của cô đều không sống nổi.”
Biểu tình của Đường Trọng làm cho cô gái không vui.
Nàng chuẩn bị giải quyết chuyện này cho xong sau đó rời đi.
Tay rung lên, dây lụa bắt đầu nhanh chóng quấn quanh eo Đường Trọng, kéo thân thể Đường Trọng lại gần nàng.
Tay trái nàng bắt thủ quyết, ngón giữa uốn lượn, bốn đầu ngón tay thẳng tắp phân tán giống như tư thế muốn sử dụng Đạn chỉ thần công.
Miệng nàng lẩm bẩm, lần nữa phát ra thanh âm cổ quái kia.
Tại thời điểm khoảng cách giữa nàng và Đường trọng chỉ còn một bước, ống tay nàng vung lên.Thân thể Đường Trọng như bị sét đánh, có cảm giác muốn hôn mê.
Đường Trọng kinh hãi.
Đây là dạng công kích gì.
Nội kình?
Ngoại kình?
Hay là nội kình phóng ra ngoài?
Hoặc có thể là loại tuyệt học nào mà hắn không biết?
Thế giới rộng lớn, không thiếu gì cái lạ.
Hắn biết rõ trên thế giới này có rất nhiều thứ người bình thường không thể hiểu nổi. Thí dụ như ẩn giáo Mật Tông, thí dụ như Ấn Độ Bà La Môn giáo, còn có Thánh Điện kỵ sĩ đoàn Vatican thần bí khó lường thực lực mạnh mẽ. Những tổ chức này qua nhiều mặt biểu lộ xác thực là có tồn tại, chẳng qua là thực lực chân chính không hiện ra trước mắt thường nhân thôi.
Người Hoa có hệ thống công phu đặc biệt của mình, cũng có phương thức chiến đấu bí mật. Mỗi chủng người đều có sự huyền bí không giống nhau.
Cô gái áo trắng này còn khiến người ta kinh ngạc hơn.
‘Lôi chú’ của nàng mỗi lần sử dụng đều đạt được hiệu quả rõ ràng. Kẻ có tinh thần lực yếu sớm đã ngất xỉu tại chỗ. Cho dù là kẻ cùng cấp bậc với nàng cũng sẽ không kịp đề phòng mà thực lực bị suy yếu đi.
Hắn thế mà lại không cảm thấy gì?
Đường Trọng không phải một người khác thường.
Hắn chân chân thật thật tiếp nhận công kích của Lôi chú, cũng cảm nhận được năng lực công kích cường đại kia. Chẳng qua là tinh thần lực hắn sau khi bị Đại hồ tử thỉnh thoảng đóng vai sát thủ sử dụng đủ loại thủ đoạn ám sát đã trở nên biến thái như con gián. Tiểu Cường làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy?
Nếu như thế thì Đại hồ tử chắc chán sẽ rất thất vọng.
Một kích không thành, chiêu tiếp theo lại đến.
Cố gái lại bắt quyết, miệng niệm chú ngữ.
Đường Trọng nào dám mạo hiểm lần nữa?
Vừa rồi thiếu chút nữa thì ngã xuống đất rồi, thêm lần nữa chắc không chịu nổi.
Đại hồ tử nói cũng đúng. Thành công chín mươi chín lần nhưng chỉ một lần thất thủ, hắn sẽ chết.
Hắn sẽ không mạo hiểm.
“Củ khoai. Xú nữ nhân.” Đường Trọng tức giận mắng. Dù sao nàng cũng nghe không hiểu, mình có thể trút giận cho đã ghiền.
Mọi người xem, đây đúng là tiểu nhân có tiện nghi không thể không chiếm.
Hắn không thể trúng chiêu, càng không thể để nàng kéo vào trong ngực.
Đưa tay vẽ một đường.
Dây lụa màu trắng đang cuốn lấy eo Đường Trọng liền phân thành hai từ chính giữa.
Mũi chân Đường Trọng điểm một cái, người liền bay ngược lại.
Vũ khí.
Đường Trọng rốt cuộc cũng sử dụng vũ khí bí mật của hắn.
Cô gái không để cho Đường Trọng thoát khốn, dây lụa trong tay lại bay ra, trói lên một tảng đá lớn dùng tốc độ càng nhanh hơn đập vào lưng Đường Trọng.
Nếu bị tảng đá kia bay với tốc độ như vậy đập trúng, Đường Trọng chắc chắn là xương cốt vỡ nát.
Thân thể Đường Trọng trên không cường thế quay người một trăm tám mươi độ đá ra một cước.
Tảng đá dùng tốc độ còn nhanh hơn bay ngược về phía cô gái.
Cô gái tay run lên, tảng đá sắp đánh trúng nàng thay đổi quỹ đạo hướng tới một cây đại thụ.
Tảng đá mang theo mang theo lực lượng của bản thân tăng thêm tốc độ phi hành và cả uy lực một cước của Đường Trọng cùng lực đạo của cô gái nện lên cây tùng rắn chắc. “Ầm”, cây tùng gãy lìa không một chút chống cự.
Cô gái vứt bỏ tảng đá lớn lần nữa dùng đay lụa xoáy lên về phía Đường Trọng.
Dây lụa dường dài quá con mắt, lần nữa quấn lấy bụng Đường Trọng.
Trong tay Đường Trọng ngân quang lập lòe, dây lụa bao quanh thân thể hắn lại đứt.
‘Vù vù’. Các loại tư thế rườm rà đầy hoa mỹ như hồ điệp xuyên hoa không ngừng được làm ra.
Cánh tay đưa ra nhanh như điện một lần nữa huy động lụa trắng xoáy lên bắt đầu trận chiến giữa hai người. Một người nhất định phải cuốn, một người không thể bị cuốn.
Lúc này trên mặt đất chất đống chất đống vải trắng.
Đường Trọng lại cắt một đoạn dây trắng, cố gái rốt cuộc buông tha cho kiểu tấn công vô dụng này.
Nàng cũng không thể không buông tha.
Đường Trọng cười ha hả nhìn nàng: “Chúng ta cứ tiếp tục vải trên người cô có thể bị ta cắt hết hay không? Lức đó cô không phải trần truồng sao?”
Cô gái nghe không hiểu nhưng nhìn thấy vẻ mặt Đường Trọng nhất định là không phải cái gì tốt.
Nàng nhíu mày, tỏ vẻ phẫn nộ.
“Bây giờ đến lượt ta chứ?” Đường Trọng nói.
Thân thể hắn hạ thấp xuống, chuẩn bị, bổ nhào.
Như cuồng sư mãnh hổ xuống núi, không để ý sinh tử.
Thân thể hắn nhảy lên cao, vũ khí trong tay lóe lên ánh bạc.
Cứ như vậy lăng không ngu ngốc chém về phía cô gái áo trắng.
Chiêu thức không chút hoa mỹ, chỉ có khí lực bá đạo ngang ngược không thể địch nổi.
Lấy thế đè người.
Lấy lực giết người.
Đây mới là nam nhân đích thực.
Đây mới là thiết hán tử.
Đồng tử cô gái co rụt lại.
Nàng cảm thấy nguy hiểm.
Cảm giác như bị dã thú vây quanh, rắn đọc ngấp nghé. Toàn thân nàng từ đầu tới chân bị sát khí bao phủ.
Nam nhân trẻ tuổi này…sát khí trên người hắn thậm chí có thể so với chiến sĩ thân kinh bách chiến càng đậm đặc hơn.
Hai tay của nàng hợp thành chữ thập, đẩy ra ngoài.
Sương mù ngập tràn giống như bị người ta ném bom khói.
Đợi đến khi Đường Trọng xông vào trong sương mù, phát hiện cô gái đã biến mất.
Mà hắn cũng lập tức nín thở nhanh chóng rời khỏi, sương mù này có thể có độc.
Xa xa. Một tiếng kêu to vang vọng sơn cốc.
“Cô gái này phát xuân rồi sao?” Đường Trọng thầm nghĩ. Nếu như muốn chạy trốn, vì cái gì mà la to để bại lộ vị trí?
Hắn do dự có nên đuổi theo hay không. Nếu đuổi theo sẽ không bảo hộ được Bạch Tố.
Thế nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra ý đồ của cô gái.
Tiếng một người la to vậy mà lại có thể làm cho đến bách thú hưởng ứng.
Các loại tiếng kêu vang lên liên tiếp, chạy nhanh hướng về vị trí bọn Đường Trọng đang đứng.
Trường tê đoản khiếu. Đất rung núi chuyển.
Nghe thanh âm còn có mấy động vật loại lớn.
Đường Trọng kinh hãi.
Nếu bị đàn thú này vây công, bọn hắn có thể bình an xuống núi sao?
Cố gái này đúng là ma quỷ.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, nhanh nhẹn leo lên ngọn cây, cởi bỏ lụa trắng đem Bạch Tố xuống.
Sau đó hắn nhảy từ trên cây xuống ôm lấy Bạch Tố chạy như điên.
Một đường chạy trốn bay như gà chui như chuột phi thường náo nhiệt.
Một mực chạy đến chân núi, Đường Trọng mới ngừng lại được, để Bạch Tố xuống đất.
Sau khi hạ xuống Bạch Tố ho khan kịch liệt. Tuy là dây lụa chỉ siết vào bụng nhưng cũng đủ làm nàng khó chịu.
Lại thêm Đường Trọng ôm nàng chạy như điên một hồi, lục phủ ngũ tạng của nàng muốn đổi vị trí luôn.
Đường Trọng kéo nàng vào ngực, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp sau lưng.
Một lát sau Bạch Tố mới dần dần khôi phục lại.
Vừa rồi bị treo trên cây, thân thể nàng muốn đông cứng rồi. Bởi vì lo lắng cho an nguy của Đường Trọng cùng tình cảnh của mình mới một mực bảo trì thanh tỉnh, bảo trì nhiệt lượng của thân thể.
“Hắn là người sao?” Bạch Tố nằm trong lòng Đường Trọng lười biếng, động một chút cũng không muốn động.
Nàng quả thật quá mệt mỏi.
Chỉ là muốn lên núi mà thôi, gặp báo rồi lại gặp quỷ, thật là quá đáng.
“Chỉ là cái thứ giả thần giả quỷ.” Đường trọng híp mắt cười. “Là người. Hơn nữa còn là địch nhân của ta.”
“Thật quá đáng.” Bạch Tố tức giận nói. “Bọn hắn tại sao có thể như vậy? Sao có thể tùy tùy tiện tiện liền giết người? Có cái gì thâm cừu đại hận mà phải giết người mới cam tâm? Còn không sợ phải chịu tránh nhiệm, bị xử bắn sao? Sự tình trước kia cùng cậu có quan hệ gì? Cậu có lỗi gì? Dựa vào cái gì mà đổ hết những trách nhiệm này lên đầu của cậu? Dựa vào cái gì?
Đường Trọng biết rõ Bạch Tố khó có thể lý giải chuyện phát sinh trước mắt, chính hắn cũng có rất nhiều chuyện khó có thể lý giải.
Thế nhưng, nhân sinh không phải là dùng để hiểu mà phải tiếp nhận.
Hắn cũng hiểu được những chuyện này không liên quan đến mình. Nhưng hắn có thể thay đổi suy nghĩ của người khác cùng nỗi hận trong lòng họ sao.
“Bởi vì ta là con của bọn họ. Ta là Đường Trọng.” Đường Trọng vừa cười vừa nói. “ Hoa Hạ chúng ta không phải có câu nói cha mẹ nợ thì con phải trả sao. Được nuôi dưỡng lớn như vậy, cũng nên gánh thay một khoản nợ.”
Trong nháy mắt, Tình mẫu tử của Bạch Tố tràn lan, thò tay đem Đường Trọng ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “Đường Trọng. Cậu thật đáng thương.”
“Đúng vậy a. Ta rất đáng thương.” Đường Trọng đem đầu ghé vào bộ ngực đầy đặn phụ họa.