Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 356: Tiên nữ ăn khoai
Nữ nhân không nói lời nào, chỉ nhìn hắn.
Nữ nhân không muốn cùng nam nhân giảng đạo lý, vậy thì nghĩa là nàng đang tức giận.
Vì vậy, Đường Trọng liền dứt khoát hỏi: “Cô muốn gì?”
Là muốn đánh người hay muốn giết người, muốn tiền hay muốn sắc thì phải nói ra chứ? Ngươi cái gì cũng không nói, người khác làm sao biết là phải móc tiền hay cởi quần áo đây?
Nữ nhân không nói lời nào, vẫn chỉ nhìn hắn.
Đường Trọng nổi giận.
Không giảng đạo lý cũng không tức giận, chẳng lẽ ngươi muốn tán tỉnh ta hay sao?
Nghĩ sướng vãi!
Đường Trọng liếc mắt nhìn nữ nhân đang nắm dải lụa trắng giữ Bạch Tố trên cây. Hắn chạy lấy đà hai bước, sau đó hai chân chạy nhanh lên một cây đại thụ. Cơ thể cùng thân cây hợp thành góc vuông.
Chân phải dùng sức ‘bịch’ một tiếng điểm vào cành cây, đại thụ liền mạnh mẽ lung lay. Cành động. tuyết bay tán loạn, rất đẹp mắt.
Chân đạp vào cây khô mượn lực, thân thể nhanh chóng hướng về phía Bạch Tố giữa không trung nhào tới.
Nữ nhân áo trắng đứng bất động trên tảng đá.
Cánh tay rung lên, dải lụa trắng liền nhanh chóng cuốn lại.
“Vụt.”
Dải lụa trắng như là vật sống, cuốn lấy Bạch Tố càng ngày càng cao, tốc độ kinh người.
Đường Trọng một kích thất bại.
Người ở trên không trung lại đột nhiên biến chiêu, chân trái hóa thành trường mâu đá tới nữ nhân mang mặt nạ.
Muốn cứu người trước hết phải giết người.
Gió mạnh quất vào mặt đau như đao cắt.
Tóc dài bị thổi bay, quần áo khua lên.
“Giả thần giả quỷ.” Đường Trọng quát.
Chân trái vung, trên không lần nữa tăng lực chuẩn bị cho nàng một kích thật mạnh.
Nữ nhân rốt cuộc cũng động.
Nàng vươn hai tay ra. Thoạt nhìn rất chậm chạp bình thản, giống như muốn cầm dải lụa trắng kia đưa cho Đường Trọng.
Nhưng trong mắt Đường Trọng thì nó lại rất nhanh.
Mũi chân của hắn còn chưa chạm tới mặt của nữ nhân, trên cổ chân đã bị quấn mấy vòng dây lụa. Giống như muốn buộc hắn thành xác ướp.
Nàng quấn vài vòng, tay trái kéo một cái, thân thể Đường Trọng liền bị kéo về phía nàng.
Tay phải nàng hóa thành trảo, muốn bóp cổ Đường Trọng.
Chân phải Đường Trọng bị trói, thân thể khó có thể thoát khỏi sự khống chế của nàng nên dứt khoát tương kế tượng kế, ngược lại mượn lực đánh về phía nàng.
Hai tay của hắn nắm lại, chuẩn bị đánh vào đầu nàng tựa như vừa rồi đánh chết con Ngân Báo kia.
Nữ nhân hiển nhiên nhìn thấu ý đồ của Đường Trọng.
Tay nàng đang cầm lụa trắng cổ tay rung lên, thân thể Đường Trọng lại lần nữa bay ngược đụng vào cành của một cây đại thụ.
‘Bịch’. Đường Trọng dùng sức đá thân cây. Cây tùng cứng rắn như vậy lại bị nứt ra.
Khe hở nhanh chóng mở rộng, sau đó từ vị trí Đường Trọng đặt chân bắt đầu đứt gãy.
“Rặc rặc.”
Ngọn cây tùng sụp đổ, ngã về phía nữ nhân đang đứng trên tảng đá đập tới.
Thời điểm Đường Trọng dùng nội kình đá cây thậm chí đã khống chế hướng đại thụ đổ, bức nữ nhân trên tảng đá lớn xuống.
Hắn rốt cuộc cũng được như ý muốn.
Nữ nhân không chống cự công kích của đại thụ.
Nàng dùng chân điểm nhẹ lên tảng đá một cái, người liền nhảy đến một tảng đá khác cách đó không xa.
Thừa dịp nàng còn chưa đứng vững, Đường Trọng lại công kích lần thứ hai.
Hắn chạy như bay về hướng nữ nhân đang đứng yên, trong lúc chạy đá ra một khối lại một khối tuyết.
Hắn biết rõ loại nữ nhân thích hóa trang này thường thường sẽ ít hoặc nhiều thích sạch sẽ. Các nàng sẽ không để phép vật lạ làm vấy bẩn y phục.
Quả nhiên Đường Trọng lại một lần nữa đoán trúng.
Thời điểm những cặn tuyết bị nước bùn nhuộm bẩn bay tới nàng, con mắt nữ nhân đã có một tia tức giận.
Đúng là giận. Mặc dù trên mặt nàng đeo cái mặt nạ kinh khủng dữ tợn, nhưng Đường Trọng vẫn cảm giác được nàng đang tức giận.
Nàng một tay bắt quyết, miệng phát ra thanh âm cổ quái một cách dồn dập.
Loại thanh âm này Đường Trọng chưa từng nghe qua, không giống ngôn ngữ chính thức của Hoa Hạ hoặc là bất kỳ ngôn ngữ địa phương nào.
Sau đó dây lụa vung lên, vụn tuyết liền tiêu thất trong hư không.
Ống tay áo không dính một chút bụi.
“Bà mẹ nó.” Đường Trọng đang chạy trốn thoáng cái dừng bước. Hắn vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ nhân đang bồng bềnh trên tảng đá kia, nghĩ thầm: “Cô ta là người hay quỷ a?”
Đánh thắng được thì đánh đã rồi nói, đánh không lại lại chạy.
Bạn học Đường Trọng vẫn là một nam nhân rất lý trí.
Hắn nhìn nữ nhân áo trắng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới?”
Nữ nhân vẫn không trả lời.
Mặt nạ kia nhìn không ra hỉ nộ. Nhưng cái lưỡi đỏ thật dài thì lại giống như đang mỉa mai Đường Trọng.
“Ngươi không biết tiếng Hoa sao?” Đường Trọng hỏi.
Nữ nhân trầm mặc khiến cho Đường Trọng phải giậm chân.
Đây rốt cuộc có phải đùa hay không? Kịch câm à?
Nếu không phải nữ nhân này rõ ràng có bộ ngực của phụ nữ, Đường Trọng còn hoài nghi đây là Đại hồ tử cải trang khảo nghiệm mình lần nữa.
Đường Trọng khoát tay chặn lại nói: “Ta không khi dễ nữ nhân, lại càng không khi dễ nữ nhân không hiểu tiếng Hoa. Thả bạn ta ra. Ngươi đi đi.”
“…….”
Nàng vẫn không hồi âm.
Đường Trọng liền khoát tay áo nói:” Được rồi. Ngươi không đi. Ta đi.”
Nói xong, hắn xoay người chạy. Ngay cả Bạch Tố đang bị treo trên cây cũng mặc kệ.
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn Bạch Tố, cho là hắn đang nói đùa.
Một người làm sao mặc kệ tình nhân của mình không quan tâm?
Nhưng khi cô ta nhìn thấy Đường Trọng thật sự chạy rất nhanh xuống núi, bước chân còn có chút chật vật, biết hắn thật sự có ý chạy trốn.
Mục tiêu của nàng đúng là Đường Trọng, không phải nữ nhân không quan trọng này.
Vì vậy, cổ tay của nàng rung lên, dùng dây lụa trói Bạch Tố đang treo trên cây lại.
Sau đó mũi chân nàng điểm lên hòn đá, người liền nhảy lên một cái.
Rơi xuống một tảng đá cách đó nhiều trượng, mũi chân lại điểm, người lại lần nữa bay lên không.
Động tác của nàng uyển chuyển mềm mại, giống như Cửu Thiên tiên nữ hạ phàm.
Đương nhiên tiên nữ mà da màu vàng thì hơi có chút gọi là khuyết điểm nhỏ nhặt.
Như vậy từng điểm từng điểm, chạm đất không tiếng động, nhanh chóng đuổi theo Đường Trọng.
“Vèo.”
Tay nàng mạnh mẽ vung ra, một dải lụa trắng như con bạch xà linh hoạt cuốn tới cổ Đường Trọng.
Đường Trọng nghiêng người né, dải lụa kia lại không có mắt tiếp tục đuổi theo.
Đường Trọng đi bên trái nó cũng đi bên trái.
Đường Trọng hướng bên phải nó cũng hướng bên phải.
Đường Trọng đi bên trái rồi giật về bên phải, hắn còn lập tức khựng lại.
Dây lụa không kịp phản ứng, nữ nhân áo trắng bay nhào đến đụng vào thân thể Đường Trọng.
“Bịch.” “Rất mềm.” Đường Trọng trong lòng thầm nghĩ. Nàng đúng là nữ nhân.
Đường Trọng không kịp quay người, nhưng tay phải lại vươn ra sau lưng.
‘Tạch.’ Âm thanh cái gì đó bị đứt.
Tất cả lặng im.
Hông của Đường Trọng bị cái dây kia quấn quanh, mà trên tay Đường Trọng lại cầm cái mặt nạ dữ tợn của Tạp Ly.
Hắn đã tháo mặt nạ của nữ nhân áo trắng xuống.
Nữ nhân tóc dài rối tung, thế nhưng diện mạo chân thật của nàng lại trần trụi trước mắt Đường Trọng.
Một khắc này, Đường Trọng lần nữa tin tưởng truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ.
Mình là thư sinh tâm địa hiền lành trói gà không chặt vào kinh đi thi, trên đường như thế nào lại cứu được một cô nương sắp bị một đại hán lôi thôi phi lễ? Giảng ba mươi lần nguyên lý Chủ nghĩa Mác khiến đại hán ngất xỉu tại chỗ? Hắn kéo tay cô nương chạy trối chết. Ông trời không làm việc tốt lại mai mối, lúc hai người đang chạy trên đường thì trời mưa nên sau đó liền vào một sơn động. Cô nương nói lạnh, thư sinh đốt lửa lên ở bên cạnh, nói chuyện trời đất thiên văn địa lý tiểu thuyết âm nhạc điện ảnh đồ trang điểm….còn tiện tay nướng hai củ khoai lang. Thư sinh ăn củ nhỏ cho cô nương ăn củ lớn. Cô nương đối với thư sinh cảm kích không thôi, dùng ánh mắt ôn nhu xuyên qua đống lửa ấm áp. Sau đó nàng ngoan ngoãn lấy thân báo đáp. Vì thế nên cô nương không bị đại hán chà đạp mà lại bị thư sinh “ăn”.
Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, phi lễ cô nương không quan trọng, hình tượng mới là quan trọng.
Sau khi xong việc, cô nương nói nàng là tiên nữ trên trời. Đương nhiên, là tiên nữ đến từ phương Tây. Nàng chẳng qua là tạm thời làm hộ chiếu đến phương Đông du lịch.
Đường Trọng cảm thấy nữ nhân này có bệnh tâm thần, tự nghĩ là mình có gia quy mặc Hoa phục nói tiếng Hoa không thể lấy vợ ngoại quốc. Cô nương thương tâm gần chết, hai người như vì thế từ biệt. Tiên nữ quay về lại nghĩ không thể để cho giấc mộng của thư sinh, cũng là bí mật như giấc mộng của nàng bị ghi vào tiểu thuyết sắp xuất bản của thư sinh được vì vậy chạy tới giết người diệt khẩu.
Đường Trọng nghĩ nhất định là như vậy. Bằng không tại sao cô gái nhỏ ngoại quốc xinh đẹp như vậy lại chạy đến Hận Sơn giết mình đây?
Đây là một cô gái ngoại quốc.
Một cô gái ngoại quốc đẹp không tưởng tượng nổi.
Con mắt to mà quyến rũ, lông mi dài mà cong. Ngũ quan tinh xảo không tì vết, giống như là được thần linh dùng một cái tiểu đao thần kỳ cắt sửa.
Nàng không xinh đẹp kiểu nữ nhân Hoa Hạ nhưng lại có dung mạo được gọt giũa của nữ nhân Ấn Độ.
Nàng không yểu điệu như nữ nhân Hoa Hạ nhưng lại có vẻ đẹp mê hoặc của nữ nhân Ấn Độ.
Bất quá, nàng cũng giống như những nữ diên viên ca múa Ấn độ,bộ ngực lớn đầy đặn, phần eo nở nang nhiều thịt. Loại thịt này không phải thịt thừa mà là một loại thịt mỹ nhân có thể làm cho bàn tay cảm thấy xúc cảm mê người.
Đường Trọng rốt cuộc minh bạch tại sao màu da của nàng như mã não vậy, bởi vì chỉ có màu da như vậy phối hợp với bộ dáng như vậy mới là tuyệt phối.
Làn da màu vàng không phải khuyết điểm nhỏ nhặt, nếu như không có làn da như vậy mới là khuyết điểm.
Đường Trọng híp mắt nở nụ cười, nhìn nàng hỏi: “Long Thụ Bồ Tát cùng nàng có quan hệ như thế nào?”
Lúc nói chuyện hắn còn làm một cái tư thế Yoga.
Tư thế này là hắn học được từ Đổng Bồ Đề, lúc Đổng Bồ Đề cùng hắn đánh nhau có dùng qua.
Tên là cái gì mà “Thập trọng thúc phược”(mười tầng trói buộc), cái tên thần thần quái quái. Bất quá hiệu quả rất rõ ràng.
Đường Trọng có thể không biết nữ nhân Ấn Độ hoặc là nữ thần Ấn Độ, nhưng hiện tại có người tìm tới cửa thì nhất định là có quan hệ với Long Thụ Bồ Tát.