Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 355: Dã chiến
Dã thú sở dĩ gọi là “thú” chính là vì lúc nó đánh nhau không cần để ý đến mặt mũi và sĩ diện, hoàn toàn vì thắng lợi cuối cùng.
Hơn nữa nó chỉ có thú tính, không được huấn luyện. Bản thân nó chỉ có hung tàn, lực lượng cường đại và bản năng ăn thịt.
Nó tru lên, xoay mình.
Hai cái chân trước bị Đường Trọng nắm trong tay, hai chân sau bị Đường Trọng dùng hai đùi liều mạng kẹp lấy áp chế. Cách duy nhất để nó tấn công chính là dùng miệng cắn.
“Grừ.”
“Grừ.”
“Grừ.”
Nó mở cái miệng đỏ như máu, lộ ra hàm răng sắc bén nhọn hoắt phun trào mùi hôi thối một lần lại một lần đưa qua gặm đầu Đường Trọng.
Đường Trọng làm sao có thể cho cái miệng cầm thú này cắn trúng.
Nếu như vậy khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của hắn chẳng phải bị nó ăn hết sao, sợ chỉ còn lại nửa cái đầu lâu xấu xí.
Đến lúc đó còn diễn cái gì thần tượng toàn dân ‘Hắc Hiệp’? Trực tiếp đóng ‘Zombie sổng chuồng’ luôn cho rồi.
Lúc này Đường Trọng so với dã thú không khác biệt lắm.
Hoặc là nói hắn so với dã thú còn muốn dã thú hơn.
Hắn dùng đại cầm nã thủ nghênh tiếp Ngân Báo đang nhảy vùng lên, giữ lấy hai chân trước. Sau đó một người một báo hung hăng đụng vào nhau.
Đường Trọng khéo léo chuyển mình lên phía trên, để cho con dã thú da dày thịt béo xuống phía dưới làm cái đệm.
Bịch.
Thân thể con báo mạnh mẽ nện lên tảng đá lạnh như băng. Đè trên người nó Đường Trọng có thể cảm thấy cảm thấy sức chấn động mạnh mẽ của con báo này. Chỉ trong chốc lát Ngân Báo liền bị thương không nhẹ.
Bọn họ lăn xuống dốc núi thẳng đứng, Đường Trọng bị trượt xuống tự nhiên cũng muốn kéo con báo này đi cùng.
Thanh âm ‘rặc rặc rặc rặc’ không dứt bên tai. Đó là tiếng kéo trượt tuyết đọng và nhánh cây bị đè lên.
Thanh âm ‘ào ào’ phát ra từ những cục đá đang rơi xuống. Bọn hắn ôm nhau lăn xuống như vậy kéo theo những cục đá nhỏ.
Đường Trọng lại một lần nữa lắc đầu cố gắng tránh né cái miệng to như chậu máu của Ngân Báo, mặt khác rút một cái chân ra ngoài, một lần lại một lần đá vào bụng Ngân Báo.
“Grừ.”
Ngân Báo bị đau phát ra âm thanh phẫn nộ.
Thế nhưng chân trước chân sau đều không làm gì được, miệng thì không có biện pháp cắn trúng mục tiêu.
“Nhân loại giảo hoạt này.”
Đường Trọng không cảm thấy mình giảo hoạt, hắn chẳng qua chỉ là cường đại mà thôi.
Nếu là người bình thường sớm đã bị cái thế bổ nhào đến của con báo đè thành thịt nát rồi.
Thế nhưng hắn không chỉ chủ động nghênh tiếp mà còn lập tức điều chỉnh tư thế rơi xuông đất của mình và con báo.
Sau đó dựa vào kinh nghiệm đi săn phong phú nhanh chóng chế ngự tứ chi của nó.
Lúc năng lực hoạt động của nó bị hạn chế chỉ còn lại cái miệng thì dễ đối phó hơn nhiều.
Đường Trọng có cả trăm cách để đùa chết nó.
Thân thể đau rát, xương cốt muốn rã rời cũng không làm cho Đường Trọng mất đi sức chiến đấu.
Trái lại con báo này còn kích phát huyết tính cùng sự kích động thật sự bên trong trong hắn.
Hắn đã bao lâu rồi không cùng những loại dã thú này tranh đấu a?
“Thật hoài niệm.” Hắn liếm láp bờ môi thầm nghĩ.
“Đường Trọng, Đường Trọng….cậu thế nào rồi Đường Trọng.”
Thanh âm Bạch Tố gào thét phía sau càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp.
Hơn nữa thanh âm cũng không tiến dần đến mà một mực bảo trì một khoảng cách không xa.
Hiển nhiên nàng đang ở phía sau chạy nhanh xuống núi hy vọng có người chi viện.
Có 100% lực lượng đã muốn sử dụng 101%.
Ngốc!
Ngốc đến đáng yêu!
Đường Trọng không kịp đáp lại.
Trong lúc lăn lộn hắn không ngừng quan sát xung quanh. Lúc phải làm đệm thịt thì chọn những chỗ bằng phẳng lăn tới. Lúc con báo làm đệm thịt thì hắn sẽ trốn trong ngực con báo cố bẻ hướng về những cục đá sắc nhọn đang nhô ra kia.
Rất nhanh, Ngân Báo trên người máu tươi chảy đầm đìa, chịu không ít thiệt thòi.
“Xuất hiện rồi.”
Nhìn thấy cây thương cắm ngược trên sườn núi như một cái cây, trong lòng Đường Trọng không khỏi vui vẻ.
“Cọc săn thú.”
Đây là cọc do Đường Trọng và Đại hồ tử chôn. Cũng không biết đã chôn bao nhiêu cái ở con đường xuống núi Hận Sơn này
Lấy một cái cây có thân khoảng cái chén ăn cơm gọt thành trường thương chôn sâu trong mặt đất.
Bọn họ đã lợi dụng loại công cụ này đâm chết không ít động vật cỡ lớn, toàn là hàng săn bắn cao cấp.
Lúc lên núi Bạch Tố thấy một cây, còn hỏi Đường Trọng đây là vật gì. Đường Trọng nói thứ này để săn thú, nàng vẫn không rõ là ý gì.
Rất nhanh, nàng liền biết rõ.
Bọn hắn vẫn ôm nhau lăn lộn, hướng về phía mấy cây cọc Đường Trọng chôn lăn tới.
Đường Trọng bắt đầu xoay người, thân thể cũng bắt đầu chuẩn bị.
“Ba, hai, một.”
Hai chân Đường Trọng đá vào bụng Ngân Báo một cái, hai tay nhanh chóng buông chân trước con báo ra. Cả người nó như một con tôm bắn cao lên.
Tứ chi rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc, Ngân Báo cao hứng gào lên một tiếng chuẩn bị đưa móng vuốt xé Đường Trọng thành mảnh nhỏ.
“Rống!”
Thân thể nó vừa vặn găm vào cây cọc săn thú.
Giết.
Mũi nhọn của cây cọc đâm rách làn da con báo, máu đỏ tuôn trào nhuộm đỏ thân thể màu bạc của nó và mặt đất tuyết trắng.
“Rống.”
Ngân Báo phát ra tiếng kêu càng thêm bi phẫn, con mắt màu vàng của nó sung huyết biến thành màu đỏ máu.
Nhưng nó không chạy trốn.
Thú tính hoàn toàn bị kích phát.
Nó điên cuồng gào lên nhào tới Đường Trọng.
Đường Trọng cũng không tránh né.
Hắn cũng chạy nhanh về hướng Ngân Báo đang lao tới.
Thừa dịp nó bị thương lấy mạng nó!
Ngân Báo nhảy lên một cái, hung ác tấn công Đường Trọng.
Đường Trọng đột nhiên ngừng lại, đứng tại chỗ chờ Ngân Báo rơi xuống.
Gần.
Gần hơn nữa.
Đường Trọng đánh ra một quyền.
Bịch.
Nắm đấm đánh trúng cái đầu con báo đang vươn về phía trước. Ngân Báo trong lúc lao xuống lại bởi vì một quyền này mà bay ngược lên còn cao hơn.
Đến khi Ngân Báo lần nữa rơi xuống đất, Đường Trọng lại vọt tới áp nó trên mặt đất không thể động đậy.
Sau đó hắn khẽ động vào hai cái chân trước của con báo và vặn.
“Rặc rặc.”
Lần này không phải thanh âm nhánh cây gãy mà là tiếng chân báo gãy.
“Rặc rặc.”
Đường Trọng lần nữa dùng lực, làm cho con báo gãy luôn hai chân sau.
“Rống.” Con báo ngẩng đầu lên, không cam lòng muốn tạo cho Đường Trọng chút tổn thương trước khi chết.
Đường Trọng lại đánh một quyền.
Máu bắn ra tung tóe.
Cái đầu cứng rắn của con báo bị Đường Trọng đánh vỡ ra như đầu của một con mèo nhỏ.
Ngân Báo chết. Trên người của Đường Trọng cũng máu tươi đầm đìa, trên người trên mặt tung tóe những vật trắng đỏ như dã nhân.
“Đường Trọng Đường Trọng Đường Trọng.” Bạch Tố cuối cùng cũng chạy đến, nhìn thấy Đường Trọng không có chuyện gì, kích động hô: “Đường Trọng, cậu không sao chứ? Không có chuyện gì chứ? Cậu không sao chứ? Cậu không có việc gì thật tốt quá.”
Gặp phải báo mà không có chuyện gì, không thể không nói vận khí của bọn họ thật sự không tệ.
Đương nhiên, vận khí tốt cũng phải dự trên thực lực cường đại.
“Không sao.” Đường Trọng nhếch miệng cười nói. “Không phải lần đầu làm loại chuyện lặt vặt này.”
“Không sao là tốt. Làm ta sợ muốn chết.” Bạch Tố nói. Nàng đứng ở trên sườn núi, đang muốn chạy về phía Đường Trọng thì….
Vèo.
Một cái thắt lưng trắng bay ra, cuốn vào giữa hông Bạch Tố.
Sau đó một đầu khác của thắt lưng bị người dùng sức kéo. Thân thể Bạch Tố bị treo lên ngọn cây cao.
“A.” Bạch Tố không có bất kỳ đề phòng nào kêu thé lên.
Bạch Tố đứng ở chỗ rừng núi hoang dã phủ kín, tự nhiên phía sau lại có một cái thắt lưng bay tới đem mình quấn quanh treo lên ngọn cây. Không phải ‘Thiện nữ u hồn” lại có thể khiến cho người đẹp sợ mất hồn.
Trong cảm nhận của Bạch Tố, lần du lịch này cũng quá con mẹ nó kích thích.
“Bạch Tố.” Đường Trọng kinh hãi.
Không nghĩ tới vừa đánh xong con báo lại xuất hiện thêm kẻ địch càng kinh khủng hơn.
Hắn như một con linh hầu linh hoạt chạy nhanh tới vị trí Bạch Tố vừa bị treo ngược lên.
Nhìn thấy tên đầu sỏ đang đứng trước mặt, Đường Trọng không khỏi hít một hơi lạnh.
Đây là một nữ nhân. Một nữ nhân áo trắng.
Trời đông giá rét mà trên người nàng chỉ mặc một cái áo dài cổ quái có sợi màu trắng bao quanh.
Áo dài là loại mặc mùa hè, lộ ra cái cổ cùng cánh tay thon dài. Cổ và cánh tay thiên về màu vàng, màu vàng khỏe mạnh, màu vàng ướt át.
Bắp chân cũng trần trụi trong không khí, chân trần đứng trên một khối đá bóng loáng.
Nhìn không rõ mặt vì nàng đeo mặt nạ.
Mặt nạ có màu tái nhợt, lông mày rậm màu lục cùng khối mắt lớn. Hai bên má trái phải đều có một chấm đỏ như là bị người ta đâm hai đao thấm ra máu. Đầu lưỡi dài nhả ra lửa đỏ, giống như ‘Hắc Bạch Vô Thường’ chúng ta từng nói.
Trên trán điểm một khối mặc ngọc, chợt lóe phát ra quang mang mê hoặc lòng người.
Đường Trọng biết nàng, biết cái mặt nạ này.
Nàng là Tạp Ly(Cali).
Nữ thần Ấn Độ giáo, có thể tạo phúc cho sinh linh cũng có thể hủy diệt sinh linh.
‘Hiển nhiên nàng không phải đến tạo phúc cho mình và Bạch Tố.”
Chút điểm này bạn học Đường Trọng tự nhiên biết rõ.
Đường Trọng ngẩng mặt lên nhìn Bạch Tố, áy náy nói: “Cô không nên cử động.”
Không cử động, cành cây yếu ớt kia có thể miễn cưỡng chịu được sức nặng củ nàng.
Nếu nàng rơi từ trên cao như vậy xuống lại không kịp đỡ chỉ sợ đi đời nhà ma.
Hắn nói Bạch Tố đừng nhúc nhích để hắn nghĩ cách giải quyết cái thứ giả thần giả quỷ trước mặt đã.
Hắn nhìn nữ nhân trước mặt, hỏi: “Ngươi có lạnh không?”
Nữ nhân không trả lời. Khuôn mặt đeo mặt nạ chỉ nhìn chằm chằm Đường Trọng.
Đường Trọng không thấy được ánh mắt của nàng. Nhưng mà, hắn cảm giác được nàng đang mình chằm chằm.
“Ăn mặc dị hợm, còn đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái. Cô tốt hơn nên tìm đám nhóc thích cosplay chơi cùng đi thì hơn.” Đường Trọng vừa cười vừa nói: “Ta đang vội, cô tốt nhất là nên quay về nhà sớm đi.”