Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 354: Tay không bắt báo
Bạch Tố thay quần áo rửa mặt xong xuôi đi ra, thấy Đường Trọng đang ngồi trước bàn húp cháo ăn màn thầu.
Thấy ánh mắt Đường Trọng nhìn qua, Bạch Tố lại dâng lên một cảm giác xấu hổ mãnh liệt, giả vờ nhìn xung quanh hỏi: “Cha cậu đâu?”
Bạch Tố rất đau đầu, bởi vì nàng không thể xác định rõ ràng bối phận giữa mình và Đại hồ tử.
Dựa theo tuổi nàng phải gọi Đại Hồ tử là đại ca mới đúng. Lần trước nàng tới đây xin ông ta hỗ trợ thuyết phục Đường Trọng thay Đường Tâm gia nhập nhóm Hồ Điệp chính là xưng hô như vậy.
Gọi ông ấy là anh, nàng không phải là trâu già gặm cỏ non sao, bị Đường Trọng nhìn hết trơn rồi. Đây gọi là cái gì?
Loạn luân?
Đương nhiên nếu không gọi là đại ca thì ‘Bá phụ’ càng không thể gọi ra. Nói như vậy thì tâm của nàng người qua đường cũng biết, còn hình thành quan hệ giữa nàng và Đường Trọng.
Dứt khoát nói “cha của cậu” như vậy là xưng hô được rồi.
“Ông ấy đi tuần ngục rồi.” Đường Trọng nói. “Hôm nay là 29, dẫn người tuần tra cảnh giới kiểm tra một lầm xem vấn đề an ninh thế nào. Không có chuyện gì thì cho một đám giám ngục về nhà ăn tết, chỉ chừa lại số ít người có trách nhiệm. Tết âm lịch cũng là thời điểm ngục giam rất không an toàn. Phải thận trọng.”
“Ừm.” Bạch Tố gật đầu, nhìn đồ ăn trên bàn: “Cậu làm?”
“Cháo và màn thầu là ta mua về. Thức ăn đêm qua hâm nóng lên. Rau và cà chua là ta tự xuống bếp là, cô thử xem có hợp khẩu vị không.”
Bạch Tố ngồi xuống ăn. Đêm qua ở trong mơ “chiến đấu” lâu như vậy, hiện tại nàng đói bụng đến mức nó phải kêu lên. “Không ngờ nha, cậu còn có món này. Từ khi ở Tử Viên cho đến bây giờ chưa thấy cậu làm cho chúng ta ăn bao giờ.
“Ta sợ các ngươi ăn không quen nên không muốn tự bêu xấu mình.” Đường Trọng vừa cười vừa nói. “Người khác ta không biết, nhưng Trương Hách Bản nhất định sẽ nói không thể ăn.”
Bạch Tố cũng cười, nhớ lại dáng vẻ đáng yêu của Hách Bản, ôn nhu nói: “Hai người các ngươi kiếp trước nhất định là oan gia.”
“Ngay cả kiếp trước có là oan gia mối thù này cũng quá lớn đi. “ Đường Trọng nói. “Cảm thấy thế nào?”
“Rau giòn mà ngọt, cà chua ngọt, trứng gà đậm đà cảm giác gia vị rất vừa phải.
“Rau chính là loại ở phía sau núi đấy. Dùng phân thổ đổ vào, xanh tươi không chút ô nhiễm. Gà là trại nuôi gà của ngục giam nuôi, trứng ở trong trại đều rất an toàn. Cô đừng thấy đám chúng ta ở nơi này trước không thôn sau không điếm, hoang sơn dã lĩnh, đồ ăn ở đây của bọn ta đều là tiếp nhận từ quốc tế.”
“Cậu thật thiếu thốn a.” Bạch Tố vừa cười vừa nói, đúng thật cảm thấy mùi vị không tệ.
“Ăn nhanh ăn nhanh.” Đường Trọng nói. “Ăn xong ta dẫn cô ra sau núi hái trái cây.”
“Tuyết rơi nhiều như vậy, còn có trái cây?”
“Đương nhiên là có. Phía sau núi chính là một cái tủ lạnh thiên nhiên lớn. Cô cứ đi thì biết.” Đường Trọng nói.
Hai người giải quyết bữa sáng rất nhanh, Đường Trọng làm nam nhân tốt thu dọn chén đĩa, ra hiệu Bạch Tố cởi cái áo khoác len bên ngoài mặc một bộ quần áo đơn giản nhẹ nhàng cho dễ dàng leo trèo. Nếu nàng mặc y phục như vậy lên núi, chỉ sợ núi chưa kịp lên đã bị bụi gai đâm cho thành mảnh nhỏ.
Bạch Tố hiểu ý Đường Trọng, trực tiếp đi thay một bộ áo lông Clover cùng quần thường đi ra. Nàng đã chuẩn bị xong để lên núi.
Gió núi lạnh buốt, đâm thẳng vào xương tủy. Đường Trọng đã sớm thích ứng với hoàn cảnh ác liệt như vậy, bước đi cùng nhau chỉ cảm thấy thân thiết.
Bạch Tố tuy rằng đã đội mũ và quấn khăn quàng cổ nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến run rẩy.
Đường Trọng liền bảo nàng chạy bước nhỏ, như vậy máu trong cơ thể sẽ chảy nhanh hơn, có thể làm ấm cơ thể.
Chẳng qua là đang ở trên núi nên chạy bước nhỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đá lởm chởm, đất lạnh đến kết băng, Bạch Tố nhiều lần suýt ngã xuống đất.
May là Đường Trọng nhanh tay lẹ mắt kịp thời đưa tay giữ chặt nàng.
Liên tục bị kinh sợ mấy lần, Bạch Tố dứt khoát không buông tay Đường Trọng ra nữa để cho hắn kéo mình đi.
“Phong cảnh bắc phương
Nghìn dặm băng đông
Muôn dặm tuyết xao
Trông bốn phía Trường thành
Mênh mang bát ngát
Hai đầu sông lớn
Cuồn cuộn dạt dào
Thế núi rắn lồng
Hình non voi chạy
Muốn với trời kia đọ vẻ cao
Ngày trong trẻo
Ngắm điểm hồng tuyết trắng
Xinh đẹp càng yêu(Thấm Xuân Viên – Mao Trạch Đông). Ngày xưa lúc đi học lão sư dạy cho chúng ta cái này, chỉ cảm thấy khí thế ào ạt, lại không cảm nhận được hết ý cảnh.
Bạch Tố thể chất không tệ, còn biết mấy chiêu cầm nã thủ. Thế nhưng cái nơi băng thiên tuyết địa này cũng quá lạnh đi. Nhiệt lượng trên người nàng tiêu hao rất nhanh. Đường Trọng vẫn một mực bắt nàng vận động liên tục, quả thật rất mệt mỏi.
“Ta đã lừa cô bao giờ chưa?” Đường Trọng đắc ý nói. Bạch Tố khen Hận Sơn đẹp, chẳng khác gì khen quê hương của hắn. Ngục giam Hận Sơn này chính là nhà của hắn a. “Mau nhìn.”
Bạch Tố nhìn theo hướng ngón tay Đường Trọng chỉ, phát hiện một con gà rừng năm màu rực rỡ đang đứng bên cạnh một bụi gai ngốc nghếch nhìn chung quanh.
“A, gà rừng.”Bạch Tố kêu lên.
Con gà nghe được tiếng người ầm ĩ, kêu lên chạy trốn. Thân thể nó mập mạp thế mà lại có thể nhanh chóng chạy trốn trong đống tuyết.
Đường Trọng xoay người nhặt được cục đá, từ xa xa ném một cái, gà rừng phát ra một âm thanh đau đớn sau đó liền ngã xuống.
Bạch Tố chạy tới, thấy con gà run rẩy nằm chết trong đống tuyết, tức giận nhìn Đường Trọng: “ Đẹp như vậy sao ngươi lại làm nó chết?
“Yêu nó sẽ đem nó ăn vào trong bụng.” Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Hắn hiểu được hành vi của vi của mình có chút “đốt đàn nấu hạc”.
Giữa một thế giới băng tuyết xinh đẹp như cổ tích, một nam nhân trẻ tuổi anh tuấn cùng một nữ nhân xinh đẹp động lòng người đang leo núi. Dọc đường hái quả lạ, hai người dắt tay nhau lắng nghe tiếng xì xào của rừng cây, âm thanh như tiếng cười của sông băng vang vọng. Nếu như thấy một con chim liền đánh chết, thấy một qủa dại liền hái, còn cái rắm mà lãng mạn ấy?
Thế nhưng đối với kiểu người chủ nghĩa thực dụng như Đường Trọng mà nói, lãng phí so với lãng mạn đáng hận hơn nhiều.
Con gà rừng này chừng sáu bảy cân(cân TQ=nửa cân ta), tối mai sử dụng dược liệu hầm một nồi cách thủy cũng rất ngon.
“Hừ.” Bạch Tố tức giận hừ một tiếng, sau đó rất thực tế ngồi xuống xách nó lên.
“Cô làm gì thế?” Đường Trọng hỏi.
“Cậu không phải nói yêu nó sẽ đem nó ăn vào trong bụng sao, không mang về làm sao ăn a?”
Đường Trọng cười to, nói: “Cứ để ở đây trước đi. Chúng ta mới leo được một chút. Đi tới nơi nào cũng phải mang theo không phải mệt chết sao? Yên tâm đi, ở ngọn núi này ta chính là sơn đại vương. Không có người hay vật nào dám đoạt thức ăn của ta đâu.”
“Cậu đừng có đắc ý.” Bạch tố trắng mắt, yêu kiều ngượng ngùng nói. Khuôn mặt bị gió lạnh thổi đỏ kia mị khí lan tràn.
Đường Trọng nói không sai.
Đúng như hắn nói, càng leo lên Bạch Tố càng thấy được nhiều bất ngờ.
Nàng nhìn thấy băng trùy dài mấy mét trở lại rủ xuống, nàng nhìn thấy băng điêu hình thành tự nhiên. Nàng ăn vào đủ loại động vật cổ quái kỳ lạ hiếm có. Nàng còn chứng kiến Đường Trọng chạy đến một sơn động bên cạnh bụi cỏ dẹp, từ một cây cỏ lấy ra một loại quả đỏ tươi. Nghe nói đây là đồ ăn động vật dự trữ để qua mùa đông.
Bạch Tố vừa ăn rất vui vẻ vừa cảm thấy áy náy đối với đối với những động vật trở lại tìm không thấy thức ăn kia, bảo Đường Trọng để lại một ít, không nên lấy toàn bộ.
Trên ngọn núi này, nàng được hưởng niềm vui trước giờ chưa từng có. Mắt thấy tai nghe miệng nhấm nháp những sự vật mới lạ.
Thậm chí nàng vụng trộm nghĩ nếu Đường Trọng đem người con gái hắn nhìn trúng tới Hận Sơn này, cũng leo lên như vậy một hồi, cô bé nào có thể kiên trì ở lại a?
“Đó là con gì vậy? Bạch Tố híp mắt hỏi.
Phía xa xa chỗ dốc núi, rừng cây trên sườn núi cũng bị tuyết trắng bao trùm.
Tại một khối đá nhô đá trên tảng đá lớn, một con vật hình mèo màu bạc đang nằm.
Bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ thấy trên đầu nó điểm lấm tấm hoa văn không ăn nhập với tảng đá lớn tuyết trắng. Thân thể ẩn nấp sau tảng đá làm cho người ta không nhìn được toàn thân nó.
“Giống một con mèo rừng.” Bạch Tố vừa cười vừa nói.
“Cẩn thận.” Đương Trọng đang ở trong cái hang bên cạnh cái động lấy quả dại la lớn, thân thể cấp tốc lao tới.
Bạch Tố nghe tiếng hét lớn, còn chưa kịp phản ứng liền thấy con vật bị nàng cho là mèo rừng kia….Trời ạ, cái đầu nó bé tý nhưng thân thể lại có thể cao lớn như vậy.
Con vật nọ lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ đánh tới.
Thoạt nhìn khoảng cách xa như vậy mà chớp mắt là tới nơi.
Vèo Vèo.
Thân thể nó nhấp nhô lên xuống, leo núi nhảy cây.
Tốc độ như điện, cơ thể rắn chắc như ngọn núi nhỏ, mang đến cảm giác uy hiếp nặng nề.
Yết hầu Bạch Tố nhúc nhích, không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Đường Trọng ánh mắt chưa từng rời khỏi Bạch Tố, bổ nhào tới. Báo là loài động vật gian trá giảo hoạt, hơn nữa còn rất linh hoạt.
Thân thể Đường Trọng nghiêng về phía trước, hai chân chạy thật nhanh lấy đà.
Lúc con báo bay vọt đến cũng là lúc hắn cũng mãnh liệt ra sức dùng hai chân bắn ra, giống như mãnh hổ đánh về phía con báo.
Hai người, không, là một người một thú ôm lấy nhau lăn xuống dốc núi.
Rắc rắc rắc.
Từng nhánh cây mang vô số tuyết rơi theo.
Quả dại trong túi áo Đường rơi lả tả trên đất, đỏ như máu đẹp mắt trên nền băng tuyết màu trắng.