Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 353: Bạt tai cùng xem mỹ nhân
Mỹ nhân trở nên già nua, anh hùng đến tuổi xế chiều đều là những chuyện tàn nhẫn nhất thế gian, đáng giá vì thế mà khóc lớn một trận.
Khi còn bé, Đại hồ tử chính là chiến thần trong lòng Đường Trọng. Ngã xuống, bò dậy, lại bị ném ngã, lại bò dậy, …. hắn dùng hết khí lực toàn thân, chỉ để có thể nhận được một tiếng thừa nhận và khích lệ từ thần của mình.
Sau khi lớn lên, Đại hồ tử là nam nhân đỉnh thiên lập địa trong lòng Đường Trọng. Hắn cường tráng, trầm ổn, bạo lực, ngang ngược, từ ái mà cũng dịu dàng….Hắn không giống như là một người cha tốt, tất cả việc làm của hắn nếu như công bố ra ngoài nhất định sẽ bị tổ chức chống bạo lực gia đình liên hiệp quốc công kích thậm tệ, thậm chí sẽ bị đưa lên tòa án hình sự thẩm vấn.
Thế nhưng, đối với Đường Trọng hắn lại là người cha tốt nhất.
Vô số người đang ca ngợi mẹ, lại quên mất hình ảnh người cha lặng lẽ phía sau.
Tình thương của mẹ như núi, họ yêu một cách đường hoàng, yêu ngươi sẽ khiến cho ngươi mỗi giờ mỗi khắc đều biết. Tình thương của cha ẩn sâu như biển, bên trong cuồn cuộn mênh mông không gì sánh nổi, bên ngoài lại gió êm sóng lặng. Trên đời chỉ có cha là vai diễn không xứng đáng nhất. Rõ ràng yêu đến tận trong xương cốt, lại giả bộ không quan tâm. Bởi vì hành động không chuẩn mực thì thường bị con cái soi xét.
Tình thương của cha giấu trong một cái rương có mật mã, khi ngươi không chú ý mà phát hiện mật mã có thể mở rương ra, mới phát hiện bên trong sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Bàn tay của Đường Trọng đang chế trụ bả vai hắc y nhân buông ra, hoàn toàn bỏ qua cơ hội ngăn đối phương lại.
Hắc y nhân không chỉ không buông tay theo mà bàn tay lớn giống như cái kìm ngàn cân kia càng lúc càng cố sức.
Vóc người của hắn cao to, cánh tay lại có lực, cứ như vậy bóp vào cổ Đường Trọng xách giữa không trung.
Thân thể hắc y nhân tiến lên, đem thần thể Đường Trọng đẩy vào vách tường.
Sau lưng Đường Trọng bị chặn lại, cái ót cũng bị một lực mạnh đẩy vào mặt tường lạnh như băng, đụng cho đầu hắn choáng váng.
‘Chát!’
Trên mặt Đường Trọng đã trúng một bạt tai.
Nặng nề, đau rát.
Đường Trọng mắt nổ đom đóm, ngay cả hạt nước mắt trên mặt cũng bị đánh bay. Không cần nhìn hắn cũng biết trên mặt mình nhất định là một mảng tím đỏ.
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có người đàn ông này có thể không nể mặt không để lại cho chút tôn nghiêm mà đánh hắn như thế.
Cũng chỉ có người đàn ông này dám làm như thế.
Những kẻ khác, bất luận là bất kỳ ai nếu dám làm như vậy, hắn đều đã tìm mọi cách giết đi.
“Nếu như không phải là ta, ngươi đã chết rồi.” Hắc y nhân giọng khàn khàn nói. “Đi ra ngoài bốn tháng mười bảy ngày, tính cảnh giác gần như biến mất không còn, bỏ qua ba lần phát hiện địch nhân và ba cơ hội phản kích.”
“Lần đầu tiên, trên mặt đất có tuyết đọng, ta sơ xuất đạp vỡ tuyết đọng trên một cành cây phát ra âm thanh.”
“Lần thứ hai, ta mở cửa sổ có gió lạnh thổi vào, bên trong độ ấm sẽ thay đổi.”
“Lần thứ ba, ngươi không nên nhổ nước bọt vào ta….sát thủ là ta thì có thể sẽ cố kỵ. Nếu như người khác là sát thủ, bọn họ sẽ vì một đống nước bọt mà buông tha cơ hội giết chết ngươi sao? Nằm mơ.”
Đường Trọng muốn nói chuyện, nhưng cái cổ bị Đại hồ tử bóp chặt căn bản là không phát ra được âm thanh nào.
‘Bịch…’
Hắc y nhân rốt cuộc cũng buông tay. Thân thể Đường Trọng trượt trên tường tuột xuống, đặt mông ngồi dưới đất, thở dốc từng ngụm từng ngụm lớn.
Nếu là người khác bị ngộp thở thời gian lâu như vậy đã sớm xong đời rồi.
Hắc y nhân cũng không có bởi vì đó là con của mình mà xem xét một chút nào, thủ đoạn ông ta dùng với Đường Trọng vẫn là thủ đoạn giết người. Chỉ là ông ta biết điểm giới hạn ở đâu….đây cũng là một loại khảo nghiệm khác đối với Đường Trọng.
“Ta cứ nghĩ rằng đây là nhà…..” Đường Trọng vuốt cái cổ nói. “……trong nhà….sẽ không có chuyện này.”
“Ai nói là trong nhà thì không có chuyện gì?” Hắc y nhân lạnh giọng quát.
“……” Đường Trọng lặng im. Đúng vậy a, ai nói trong nhà sẽ không có sát thủ đến ám sát? Nhiều năm như vậy, bị Đại hồ tử đánh đuổi ra ngoài còn ít người sao?
Thế nhưng đứng ở lập trường của Đường Trọng, hắn chẳng qua là người xa nhà đã lâu nay về được, muốn an ổn bình yên mà ngủ một giấc thật khoan khoái….đây cũng là hy vọng xa vời sao?”
“Một lần cơ hội.” Hắc y nhân nhìn Đường Trọng ngã ngồi ở vách tường nói: “Dù ngươi thành công chín mươi chín lần nhưng chỉ cần thua một lần, ngươi sẽ chết.”
“Biết rồi.” Đường Trọng nói. “Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Ngươi chết rồi….sẽ không còn là con của ta nữa. Ta cũng không làm được phụ thân của ngươi.” Hắc y nhân nói.
Nói xong, mũi chân điểm một cái, cứ như vậy nhảy ngược về phía cửa sổ, sau đó thân ảnh màu đen liền biến mất.
‘Rầm!’
Cửa phòng bị người phá mở ra, Bạch Tố tay cầm thái đao trắng sáng xông vào, quát lên: “Đường Trọng, Đường Trọng…..”
Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng màu trắng ngoài cửa sổ rọi vào.
Vừa bước vào trong phòng ánh mắt sẽ không thể nhìn thấy vật gì.
Bạch Tố nhìn không thấy chỗ Đường Trọng ngồi nhưng Đường Trọng sớm đã thích ứng hoàn cảnh bên trong lại có thể nhìn thấy hết biểu hiện của Bạch Tố.
Nàng vẫn đang mặc bộ áo ngủ bằng vải bông, tóc dài rối tung, biểu tình sốt ruột. Thanh âm khàn khàn, gấp gáp lại mang theo một tia kinh hoảng, trong tay cầm theo một cây thái đao dùng để làm bếp. Hiển nhiên là nàng nghe được âm thanh tiện tay lấy được vũ khí gần đó.
Nàng chung quy không phải là một người phụ nữ bình thường. Nếu như là một cô gái bình thường gặp phải chuyện như vậy, nhất định đã hoảng sợ trốn ở trong chăn không dám lên tiếng rồi.
Nàng có thể nhảy ra trợ giúp thì vô luận là dũng khí hay vũ lực đều phải hơn những nữ nhân khác rất nhiều. Con người thật ra rất ích kỷ, nên một chút dũng khí này quả thật là không dễ.
Thấy có người khẩn trương như vậy, vết thương trên mặt cùng tâm tình đang hỗn loạn của Đường Trọng cũng được an ủi không ít.
“Ta ở đây.” Đường Trọng lên tiếng.
Bạch Tố tìm được Đường Trọng ngồi ở góc tường, vội la lên: “Đường Trọng, cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Có bị thương không?”
“Ta không sao.” Đường Trọng nói.
Bạch Tố lục lọi muốn bật đèn, Đường Trọng liền hô lên: “Đừng bật đèn.”
Mở đèn sẽ thấy dấu tay trên mặt hắn.
Hắn là một nam nhân sĩ diện, cũng như nhiều nam nhân khác.
Bạch Tố tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng nghe lời không có mở đèn.
“Vừa nãy cậu cùng người nào đó đang nói chuyện gì? Ta nghe thấy có tiếng động, nghĩ rằng bên này có trộm…là trộm sao?” Bạch Tố đi tới trước mặt Đường Trọng, đưa tay muốn kéo hắn từ dưới đất lên.
Trong đầu nàng cảm thấy kỳ quái, Đường Trọng thân thủ tốt như vậy cũng bị người ta đánh bại sao. Lẽ nào đầu năm nay kẻ trộm đều là quán quân tán đả toàn quốc?
“Không phải kẻ trộm.” Đường Trọng nói.
“Vậy là ai?” Bạch Tố cố sức nhưng Đường Trọng quá nặng, nàng căn bản là kéo không nổi. Vì vậy, nàng để thái đao xuống đất, dùng hai tay đồng thời kéo.
Đường Trọng kéo một cái, Bạch Tố liền té vào trong ngực hắn.
Đường Trọng đưa tay ôm thân thể mềm mại thơm ngát của nàng, đầu đặt trên vai, nhẹ nhàng nói: “Nếu như ta nói hắn là cha ta…cô tin không?”
Bạch Tố bất chợt ngã vào lòng Đường Trọng, khí tức nam nhi khiến cho nàng có chút mê loạn.
Nàng muốn từ trong ngực hắn đứng lên, thế nhưng Đường Trọng quá khỏe, nàng căn bản tránh không thoát.
Nghe đáp án kia của Đường Trọng, nàng cũng mất luôn ý định muốn thoát ra.
“Hai cha con này…. đều là người đáng thương a.”
Bạch Tố đưa tay ôm lấy Đường Trọng, yên lặng thở dài…
…………………..
Bạch Tố cũng không rõ là mình là bị tuyết trắng bên ngoài thức tỉnh hay bị mắc tiểu mà tỉnh.
Cảm giác thân thể rất khó chịu, lấy tay sờ quần lót một cái, vậy mà lại có chất lỏng sềnh sệch từ trong thân thể tiết ra.
Hiển nhiên việc trước mắt đúng là chân thật. Cái gì đó chính là thứ mà giấc mộng trước khi trời sáng đưa tới.
“Thật là hoang dâm vô đạo.” Bạch Tố thốt ra. Nàng nắm lấy đồ lót, muốn đổi một cái sạch sẽ, không muốn mặc trên người thêm một chút nào nữa.
“Ai hoang dâm vô đạo cơ?” Đường Trọng hỏi.
“……”. Thân thể Bạch Tố trong nháy mắt cứng ngắt, bất đắc dĩ quay đầu nhìn bên trong giường. Đường Trọng nhìn nàng nháy mắt mỉm cười.
Hắn sao lại ở chỗ này?
Đây không phải biệt thự Tử Viên? Không phải là phòng của nàng?
Đột nhiên hoàn cảnh biến hóa, khiến cho Bạch Tố vẫn còn trong trạng thái mơ hồ không phản ứng kịp.
Đến khi nàng nhìn thấy phía sau Đường Trọng là bức tường trắng không hề có bất kỳ một vật trang trí nào mới phản ứng được, đây là ngục giam Hận Sơn, phòng ngủ của Đường Trọng….không, là phòng ngủ của phụ thân Đường Trọng.
Đêm qua bên Đường Trọng xảy ra việc gì đó, nàng tới trợ giúp. Tâm tình Đường Trọng ủ rũ, Bạch Tố liền ôm hắn an ủi…không đúng, là Đường Trọng nhân cơ hội kéo Bạch Tố vào lòng an ủi mình.
Cuối cùng Bạch Tố thiếp đi, cái gì cũng không biết.
Chỉ nhớ là tối qua mơ thấy giấc mộng rất xấu hổ, tỉnh lại liền phát hiện đồ lót đã ướt lại càng ướt.
Đang chuẩn bị thay đồ lót thì phát hiện một nam nhân nằm bên người.
Còn việc nào khiến người ta quẫn bách hơn so với việc này sao?
“Sao cậu lại ở đây?” Bạch Tố hỏi. Nàng chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, đem hết trách nhiệm bon họ nằm trên cùng một chiếc giường đổ lên đầu Đường Trọng.
“Chúng ta phải nói về vấn đề nhàm chán như vậy sao?” Đường Trọng hỏi ngược lại.
“…..” Tiểu tử này căn bản không bị mắc lừa.
“Cô không phải muốn thay đồ lót sao?” Đường Trọng nhìn hai tay Bạch Tố định lén rút ra khỏi áo ngủ, nói: “Thay đi, sẽ dễ chịu hơn một chút đấy.”
“Ngươi chết đi.” Bạch Tố đá Đường Trọng một cước.
Đường Trọng bắt lại, giật cái dây lưng lỏng lẻo của bộ đồ ngủ Bạch Tố đang mặc ra.
Thế là Bạch Tố khỏa thân trắng như một con cừu non hiện ra trước mắt Đường Trọng.
“Mau buông ra.” Sắc mặt Bạch Tố biến thành màu hoa hồng mê người. Không để ý tới cái chân dài đang bị Đường Trọng nắm lấy, luống cuống kéo hai bên áo ngủ lại, nhanh chóng che bộ ngực đầy đặn cùng nụ hoa lại.
“Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi.”Bạch Tố hung ác.
Đường Trọng thấy Bạch Tố tức giận ngượng ngùng, buông cái chân dài của Bạch Tố ra vừa cười vừa nói: “Muốn đổi quần lót không phải cần đi về phòng cô sao? Bên này của ta hình như không có quần lót hợp với cô….hay là cô bình thường không mặc?