Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 352: Một bầu rượu, một trận tuyết, đột nhiên đến ám sát
- TOP Truyện
- Hỏa Bạo Thiên Vương
- Chương 352: Một bầu rượu, một trận tuyết, đột nhiên đến ám sát
“Hồng hộc….”
Đường Trọng đem tô mì nhỏ và hết, lột tép tỏi ném vào trong miệng nhai nuốt:”Ông nghĩ rằng con trai ông người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nữ nhân nhìn thấy ta liền không phải ta thì không lấy chồng sao?”
Đại hồ tử không nói câu nào, chỉ cúi đầu thở hổn hển.
Đường Trọng đã quen cách hai người sống chung.
Chủ yếu là trầm mặc.
Đường Trọng nói hai cha con bọn họ đều là người lười, nên lúc rời khỏi Minh Châu mới đặc biệt để Bạch Tố đi mua nhiều đồ ăn chín.
Nhà bếp cách phòng khách rất gần, âm thanh hai cha con nói chuyện có thể rõ ràng truyền vào tai Bạch Tố.
Nàng đã sớm đoán được sẽ gặp chuyện như vậy, nhưng không nghĩ tới Đại hồ tử căn bản không hề kiêng kỵ gì, giống như đang làm trò trước mặt mình hỏi quan hệ của nàng và Đường Trọng.
Nàng rất sợ Đường Trọng theo như lời hắn nói, như vậy những ngày kế tiếp nàng cũng không biết phải làm sao.
Thế nhưng khi nghe Đường Trọng phủ nhận, trong lòng nàng lại có chút mất mác không rõ.
“Chẳng lẽ mình vẫn còn đang chờ mong cái gì?” Bạch Tố lắc đầu.
Chính nàng một người khách còn chưa ngồi lên bàn, hai cha con đã quay đầu vào bắt đầu ăn. Điều này làm cho nàng có một chút cảm giác không được coi trọng.
Thế nhưng, rất kỳ quái, khi nàng nghe cái âm thanh ‘hồng hộc’ một lúc lâu trái lại lại cảm thấy một loại vận luật kỳ diệu.
Đồng thanh đồng khí, đồng khí đồng mạch, phối hợp ăn ý.
Một chút không hài lòng trong lòng nàng biến mất, trái lại nảy sinh một chút mùi vị gia đình.
“Ai mà không muốn có một gia đình a.” Bạch Tố trong lòng thầm nghĩ.
Nàng cắt từng khúc lạp xưởng, từng miếng thịt bò, lại đựng lạc trong một cái đĩa, sau đó đem thức ăn còn thừa nhét vào tủ lạnh.
Nàng nhanh nhẹn làm hết thảy một cách ngọt ngào, như một bà chủ gia đình hợp cách.
Nàng bưng mâm đồ ăn sáng ra ngoài, vừa cười vừa nói : ”Mì có gì tốt mà ăn chứ , thử một chút đồ ăn này đi.”
Đường Trọng buông bát đứng lên, nói: ”Cô dùng bữa trước đi. Ta đi nấu cho cô bát mì.”
“Không cần.” Bạch Tố nói: “Ta nấu xong rồi, sợ hai người ăn không đủ còn nấu nhiều thêm một ít.”
Đường Trọng nhìn về phía Đại hồ tử hỏi: “Ông có muốn ăn nữa hay không?”
“Muốn.” Đại hồ tử quay mặt qua nói.
Đường Trọng tiếp lấy cái bát, chạy tới múc nửa bát lớn. Hắn biết rõ lượng ăn của Đại hồ tử.
Bạch Tố ăn một chén nhỏ mà đã no rồi. Đường Trọng hỗ trợ thu dọn xong bàn ăn, sau đó bắt đầu nấu nước, đem rượu rót vào trong cái bầu làm bằng đồng, lại đem bầu bỏ vào nước sôi ngâm nóng.
Đường Trọng lấy ra ba ly rượu, đối mặt nói: “Cô cũng uống một chén.”
“Ta không uống.” Bạch Tố lắc đầu. “Hai người uống đi. Ta có chút mệt. Tắm một cái rồi ngủ trước đây.”
Đường Trọng gật đầu, nói: “Cô ngủ phòng của ta đi.”
Gian phòng này của bọn họ chỉ có buồng ngủ của hai người và một thư phòng, một buồng ngủ của Đại hồ tử, một của Đường Trọng. Trong thư phòng không có giường, không thể ngủ được.
“Tốt.” Tuy rằng Bạch Tố nghĩ như vậy có chút không ổn, nhưng cũng không có biện pháp khác. Nếu đã tới đây thì khách liền nghe theo tất cả an bài của chủ vậy.
Bầu đồng rất nhanh nóng lên. Đường Trọng rót cho Đại hồ tử một chén, rồi lại rót cho mình một chén.
Đại hồ tử bưng lên là chỉ làm tới, Đường Trọng không có uống gấp như vậy, đợi Đại hồ tử uống một chén, lúc này cái miệng nhỏ mới mím môi uống chén kia.
“Trong nhà không có việc gì chứ?” Đường Trọng hỏi.
“Không có việc gì.” Đại hồ tử nói.
Không có chuyện gì chính là không có chuyện gì, thoáng cái cắt đứt chủ đề có thể tồn tại giữa hai người.
Hai người uống rượu không một tiếng động, không khí quỷ dị lạ thường.
Ngoài cửa sổ bầu trời gió lạnh tối đen, không sao cũng không trăng. Nơi đây là núi hoang, chốn ngoại ô, cả tòa ngục giam bị bóng tối vô tận bao phủ, cô độc không chốn nương tựa.
Có tiếng chó sủa, có tiếng người quát lớn, còn có quản ngục phụ trách tuần tra trong lúc lơ đãng dùng chùm sáng của đèn pin rạch phá hư không.
So sánh với bên ngoài xa hoa trụy lạc, đây là một đêm nhàn đến nhức trứng. Thế nhưng Đường Trọng lại cảm thấy nội tâm trước nay chưa từng phong phú như vậy.
Bạch Tố tắm xong rất nhanh, mặc áo ngủ bằng vải bông, nói một tiếng với hai cha con sau đó liền vào phòng của Đường Trọng.
Sự yên lặng bị phá vỡ trong chốc lát rồi lại khôi phục như ban đầu.
Đại hồ tử uống rượu cực nhanh, rót một ly uống một chén, uống một chén lại rót một ly.
Một bầu rượu bị mình ông ta uống hơn phân nửa.
Đường Trọng đứng lên, lại để bình rượu mạnh vào bầu.
Lúc này, ánh mắt Đại hồ tử trong lúc bất chợt nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trong thao trường ngoài cửa sổ.
Đường Trọng cũng nhìn sang, phát hiện những con bướm trắng đang bay múa.
Không, đây không phải là bươm bướm.
“Tuyết rơi.” Đường Trọng mừng rỡ nói, giống như hoa tuyết này có thể giúp cho bọn hắn giải sầu.
Lúc này một trận tuyết lớn rơi xuống tại Hận Sơn, không nghĩ tới hắn vừa trở về buổi tối liền có tuyết rơi.
Đại hồ tử liếc mắt nhìn Đường Trọng, không có hứng cùng hắn nói về tuyết. Đại hồ tử cũng không sợ nóng, nắm cái bầu đồng từ trong nước sôi đứng lên nói: “Ta đi làm việc.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Đường Trọng cười.
Lão đầu tử này, ông ta nghĩ cái gì đây?
“Đã nói rồi, không phải con dâu đâu.” Đường Trọng buồn bực nghĩ.
Đại hồ tử đi, hôm nay nơi này lạnh đến đóng băng, Đường Trọng không có hứng ngắm tuyết một mình liền chạy tới gõ cửa phòng Bạch Tố.
Bạch Tố mở cửa phòng ra, che thân thể sau cánh cửa nhìn Đường Trọng hỏi: “Không uống nữa sao?”
“Không uống nữa.” Đường Trọng nói. “Đại hồ tử đi làm việc. Ta ngủ phòng ông ấy. Cô đem túi của ta tới đây.”
Bạch Tố bèn quay người vào dẫn theo Đường Trọng lấy túi.
Trên người nàng mang theo mùi hương sau khi tắm thơm ngát, tóc dài đen nhánh khêu gợi nhân tâm. Áo ngủ liền thân rộng thùng thình, thế nhưng vào lúc nàng xoay người vẫn hiện ra kiều đồn vểnh lên. Ngực tuy rằng che rất kín, nhưng dưới cổ vẫn lộ ra một mảng lớn trắng tuyết.
“Bên ngoài có tuyết rơi.” Đường Trọng vừa đưa tay nhận vừa nói.
“Thật không?” Bạch Tố cười vui vẻ, mắt lóe sáng. Bất quá sau đó nàng lại ngáp một cái nói: “Ta hôm nay quá mệt mỏi rồi, ngày mai rời giường lại ngắm a.”
Đường Trọng không có người ngắm tuyết cùng, không thể làm gì khác lấy quần áo trong bao đi tắm.
Căn phòng của Đại hồ tử rất ngăn nắp sạch sẽ, không giống như của một nam nhân độc thân.
Chăn được gấp bốn góc vuông vắn như đậu hũ bị cắt qua.
Trên tường treo một bức tranh chữ: Thiên hắc nhâm điểu phi(trời đen mặc chim bay).
Đây là Đường Trọng viết cho ông ta.
Đường Trọng cũng treo trong phòng Đại hồ tử một bức khác là: Hải khoát bằng ngư dược(biển rộng mặc cá nhảy).
Trong góc bày một cái tủ quần áo vuông, những chỗ khác đều trống không. Giản dị mà cũng đơn sơ.
Đường Trọng bò lên giường, mở chăn ra đắp lên người, sau đó nằm suy tư.
“Mình có thể diễn tốt ‘Hắc Hiệp’ sao? Xem là một chuyện, diễn lại là một chuyện khác a.”
“Chung Minh Vũ sẽ trả thù thế nào đây? Chịu ủy khuất lớn như vậy hắn nhất định sẽ không cam lòng?”
“Một năm cũ trôi qua, một năm mới sẽ mang lại thu hoạch gì đây?”
Đột nhiên, Đường Trọng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Phòng của hắn và Đại hồ tử chưa từng lắp điều hòa, không khí một dạng mờ mịt. Hắn và Đại hồ tử thể chất mạnh mẽ không có chuyện gì. Thế nhưng Bạch Tố có thể chịu đựng quá sức hay không chứ?
Hắn định chạy tới gõ cửa hỏi một chút, lại cảm thấy như vậy quá lộ liễu.
Vì vậy, hắn sờ soạng lấy điện thoại di động ra nhắn tin: “Cô lạnh không?”
“Không lạnh.” Bạch Tố đáp.
Đường Trọng rất không vui đáp lại: “Ta cũng không lạnh.”
Sau đó tiện tay để điện thoại một bên, nhắm mắt ngủ.
Đường Trọng bị một đạo kình khí bén nhọn đánh thức.
Không, phải nói là lúc đó hắn vẫn còn trong trạng thái ngủ say.
Nguy cơ tới trong nháy mắt, đầu óc của hắn còn chưa ý thức được thế nhưng cơ thể hắn đã phản ứng theo bản năng.
Hai chân hắn đá lên một cái, chăn đắp trên người văng ra.
Cái chăn bay lên, che đi tầm nhìn của bóng đen đang vọt về phía hắn.
Mà Đường Trọng thì mượn cơ hội này lăn mình rơi xuống đất, lý ngư đả đĩnh(cá chép bật nhảy) Người còn chưa bật lên, hoặc có thể nói thân thể mới bắn lên được một nửa, một cái chân to đã đạp về phía ngực hắn.
Đường Trọng nhanh.
Đối phương càng nhanh hơn.
Nhanh như lưu tinh, chạy như thiểm điện.
Chỉ vài giây, hai người đã hoàn thành một loạt động tác công kích và tránh né.
Nếu là người bình thường đá ra một cước như vậy sẽ phát ra tiếng.
Thế nhưng một cước này của kẻ mặc đồ đen lại lặng im không một tiếng động, quỷ mị giống như một cái bóng.
Hắn vừa duỗi chân ra thì cái chân kia đã đến trước ngực Đường Trọng. Không có bất kỳ một trở ngại nào, phảng phất như trong thế giới của hắn không khí không hề tồn tại, ngoại lực không hề tồn tại.
Đường Trọng hai tay đẩy về phía trước, đặt lên bàn chân lớn của hắc y nhân đang đá tới.
Một lực lượng mạnh mẽ tràn đầy kéo tới, Đường Trọng chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, sau đó thân thể gục xuống bay đụng vào vách tường.
“Nội kình nội phóng.”
Không làm thương da thịt mà chỉ phá phủ tạng.
Đường Trọng sớm đã có chuẩn bị, trong khi thân thể bay ngược đưa hai chân về phía sau.
‘Bịch.’
Lúc thân thể lúc sắp gặp vật cản hai chân hắn dùng sức đạp ngược lại, thân thể lần thứ hai bay về phía trước tránh cho da thịt và bức tường rắn chắc va chạm với nhau.
Người ở trên không trung, không kịp biến chiêu.
Hắc y nhân điểm mũi chân một cái, thân thể cao lớn liền cho thấy năng lực trệ không cường đại.
Hắn phảng phất dường như có thể đứng thẳng và đi lại trên không, cánh tay vươn ra như cái quạt hương bồ lớn(quạt làm bằng cây hương bồ) muốn nhắm cổ họng.
Lợi trảo thẳng tắp khóa chặt cổ của Đường Trọng.
Đường Trọng nào dám để bị bắt vào trong trảo của hắn?
Như vậy chỉ có một con đường chết.
Thế nhưng lui về phía sau thì không lui được, tiến tới thì quá nguy hiểm.
Hắn không có nhiều không gian để lựa chọn.
Vì vậy hắn đành phải xuất ra tuyệt học lợi hại nhất từ thuở bình sinh của mình.
Khí vận đan điền, quát mạnh một tiếng: “Hây.”
Một cục đờm bay ra, thẳng tắp hướng về phía sát thủ áo đen.
Tính toán của Đường Trọng không được như ý.
Hắc y nhân vậy mà lại không nhìn tới dịch thể độc ác dơ bẩn kia, tùy ý để nó bắn lên người mình, thân thể trên không trung lần thứ hai gia tốc.
‘Vù…’
Cự ly trước mắt giữa hắn và Đường Trọng lập tức được kéo gần. Sau đó, hắn bóp lên cổ của Đường Trọng.
Đường Trọng cũng một tay vung ra, giữ xương bả vai của hắn.
‘Bịch’
Hai người dây dưa cùng một chỗ, bốn chân đồng thời rơi xuống đất.
Bàn tay thật chặt khóa yết hầu của Đường Trọng giống như muốn bóp cho hắn không thở được.
Đường Trọng khó thở, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Hắn cũng cố dùng sức chế trụ bả vai của hắc y nhân, cho hắn một chút giáo huấn. Chí ít phải thu về một chút lợi tức.
Cổ tay gắng sức, lại buông ra. Hắn chung quy không cam lòng mà phải làm như vậy.
“Không phải mình càng ngày càng mạnh, mà bởi vì ông ấy đã bắt đầu già đi.”
Nghĩ đến đây, không kìm được nước mắt.