Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 350: Nhà thơ Hoa Minh.
Đường Trọng cùng Trương Hách Bản ở chung vô cùng không tốt, bởi vì hai người sẽ thường xuyên bởi vì một chút chuyện rất nhỏ mà cãi nhau.
Nhưng cho tới bây giờ, một khi Trương Hách Bản đứng ra, cô đều không bao giờ lùi bước.
Trong buổi hòa nhạc tại Minh Châu, lúc hiện trường bị cắt điện, Trương Hách Bản đã đứng ra dẫn đầu mấy vạn fans hâm mộ phát động thổi phát sáng trong tay, cho tới bây giờ chuyện này vẫn khiến mọi người vô cùng ấn tượng.
Lúc thân phận Đường Trọng có khả năng bạo lộ, cũng là cô đứng ra nói chêm chọc, giúp hắn viên mãn.
Trong buổi hòa nhạc Hương Than, Bạch Tố bị người bắt cóc, cô cùng Lâm Hồi Âm, A Ken kiên trì đồng hành chỉ vì nhiều người sẽ thêm một phần lực lượng, nhiều người sẽ có thêm một phần lực ảnh hưởng.
Hôm nay, lúc Ngô Sâm Lâm nghi ngờ về nhân phẩm của Đường Trọng, cô đã bỏ qua địa vị của Ngô Sâm Lâm, đứng ra phản kích lại, ngay cả Đường Trọng cùng Bạch Tổ cũng không chặn được miệng cô.
Cô không ngốc, chỉ là cô ưa thích bới móc.
Hơn nữa, nghiêm khắc mà nói, Trương Hách Bản là một cô gái vô cùng nghĩa khí.
Nghe xong lời Trương Hách Bản, Bạch Tố nhịn không được bật cười, hỏi:
– Không phải cháu không thích Đường Trọng sao? Tại sao lần này phải giúp hắn?
– Ai giúp hắn?
Trương Hách Bản chính là có bồn sự như vậy. Vừa rồi chính miệng mình nói, trong nháy mắt đã chối không còn một mảnh.
– Chỉ là cháu không thích lão già này, luôn một mực tự cho là đúng. Giống như trừ hắn đúng ra, tất cả những người khác đều là sai. Dựa vào cái gì hắn cho rằng chính là dạng như vậy?
– Nhưng tiếp xúc với hắn một lúc, cháu cảm thấy ông ấy vẫn là người rất tốt. Không thích nói giỡn, còn luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng nhưng trông rất thu hút. Vừa nói xác định nhân vật nữ chính là lập tức có thể định ra được. Hì hì.
Hiển nhiên, địa vị Ngô Sâm trong lòng Trương Hách Bản Lâm đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từ “lão già” này đã chuyển thành “ông ấy”.
– Bé thỏ trắng, trắng lại trắng, hai lỗ tại dựng thẳng lên. Thích ăn củ cải trắng cùng rau cỏ…
Trương Hách Bản sôi nổi chạy về, sau lưng cô Bạch Tố cùng Đường Trọng nhìn nhau.
– Thật là một đứa trẻ con.
Bạch Tố lắc đầu nói.
– Trẻ con có ưu thế của trẻ con.
Đường Trọng gật đầu. Cũng may rằng màn mắng to Ngô Sâm Lâm kia phát sinh trên người Trương Hách Bản. Tuổi cô còn nhỏ, tướng mạo ngọt ngào đáng yêu, dù có phạm lỗi cũng sẽ không mang tới cho người khác phản cảm quá lớn.
Nếu Đường Trọng cùng Bạch Tố mắng như vậy, đoán chừng đạo diễn Ngô Sâm Lâm đã sớm phản kích lại. Ai chịu nổi cục tức này?
– Đúng vậy.
Bạch Tố nói.
– Đạo diễn Ngô đã đưa kịch bản tới, cậu nghĩ như thế nào?
– Tiếp nhận.
Đường Trọng nói.
– Thay đổi chủ ý nhanh như vậy sao?
Bạch Tố cười hỏi, cảm giác khối đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất.
– Tôi thích ông ấy.
Đường Trọng trầm tư một chút rồi nói. Có thể ở phía sau đưa kịch bản tới, điều đó chứng minh đây là một người kiêu ngạo, hơn nữa lại là một người đàn ông rất quyết đoán. Việc hắn cần phải làm thì sẽ không bị bất kỳ tác nhân nào ảnh hưởng. Giống như hắn đoán Chung Minh Vũ sẽ không nói ra loại lời nói này, sau khi Trương Hách Bản mắng to hắn một trận, hắn vẫn cố chấp giữ vững ý nghĩ ban đầu của mình.
Đường Trọng thích người như vậy.
Bởi vì người có tính cách này rất dễ dàng làm lên chuyện lớn.
– Bản Bản sẽ không vui vẻ được nữa. Bạch Tố nói.
– Bởi vì tôi làm nhân vật nam chính trong Hắc Hiệp sao?
– Không. Bởi vì cô ấy đã trở thành nữ nhân vật chính trong Hắc Hiệp. Bạch Tố nói.
– Cô ấy thích nhất là Spider Man, cảm thấy Spider Man quá tuyệt vời, lúc nào cũng có thể tự làm một cái nôi ngủ cho mình. Phim cô ấy thích thứ hai chính là Hắc Hiệp, còn nói về sau sẽ lấy một người chồng như người đàn ông trong Hắc Hiệp. Bất luận ai là Hắc Hiệp, cô ấy đều rất thích. Cô ấy thích chính là bản thân Hắc Hiệp.
– Cô không cần đặc biệt giải thích. Tôi biết rõ cô ấy không thích tôi.
Đường Trọng cười.
– Biết rõ là tốt rồi.
Bạch Tố liếc mắt nhìn hắn rồi nói
Do vậy tin Đường Trọng đảm nhiệm vai nam diễn viên chính trong Hắc Hiệp phần 4 đã truyền khắp đại giang nam bắc.
Đây không phải là ban nhạc Hồ Điệp hoặc là Bạch Tố cố ý thi tiếng gió mà là từ trong miệng Ngô Sâm Lâm nói ra.
Sự kiện “Đường Chung ẩu đả” càng diễn càng liệt, vẫn chưa điều tra ra kết quả chính xác cùng biện pháp trừng phạt, Ngô Sâm Lâm vẫn cho Đường Trọng đảm nhiệm nhân vật nam chính trong Hắc Hiệp, không thể nghi ngờ đó chính là cường lực ủng hộ nhất.
Trong một cuộc họp có Ngô Sâm Lâm tham dự, phóng viên đã tìm gặp hắn và hỏi rằng nhân phẩm của Đường Trọng đang bị ngoại giới nghi vấn, đạo diễn Ngô có phải vẫn chấp nhận cho Đường Trọng đảm nhiệm vai nam chính trong Hắc Hiệp phần 4 không, Ngô Sâm Lâm vô cùng khẳng định nói:
– Cậu ấy chính là Hắc Hiệp tôi muốn.
– Chẳng lẽ ông không sợ người xem nghi vấn sao?
– Đó là công việc của bọn họ. Tôi không xen vào.
Ông vẫn rất cương quyết.
Nghe tin tức này, Chung Minh Vũ đang ở trong phòng bệnh xa hoa, thiếu chút nữa đã đập vỡ TV.
– Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Ánh mắt hắn huyết hồng, khàn giọng giận dữ hét lên.
– Lão quỷ Ngô Sâm Lâm kia muốn làm gì? Tại sao hắn phải ủng hộ Đường Trọng? Đường Trọng cho hắn chỗ tốt gì?
Cả đời là một siêu sao, ở bên trên lễ trao giải, trước mặt mọi người bị người khác ẩu đả, lăng nhục, sau đó dư luận đại chiến, ban đầu là có lợi cho mình đấy, phần đông bạn bè trong vòng cũng đứng ra hoặc sáng hoặc tối ủng hộ chính mình.
Thế nhưng những kẻ vốn đứng ở giữa, vậy mà không hiểu vì lí do gì, bây giờ lại đứng về phía Đường Trọng. Hiện tại, thế cục đã nghiêng về một bên, đương nhiên là nghiêng phía Đường Trọng.
Bây giờ hắn cũng nhanh chóng bị bọn họ bôi đen thành một người hai mặt, âm hiểm độc ác, ở trước người thì cười hì hì nhưng sau lưng lại chọc dao nhỏ, là kẻ tiểu nhân đạo đức giả, thay đổi thất thường.
Đối với một ngôi sao, danh dự là tất cả. Đã không có danh dự, ai còn nguyện ý hợp tác với mình?
– Anh Chung, anh không nên tức giận. Ngô Sâm Lâm tìm hắn diễn Hắc Hiệp là chuyện nhất thời quyết định ra, hắn không phải là vì ủng hộ hắn. Anh cũng biết tính tình lão già đó, người bình thường rất khó ảnh hưởng tới hắn.
– Đúng vậy đấy anh Chung. Anh cứ an tâm dưỡng bệnh, không nên cử động
– Anh Chung, anh muốn ăn cái gì, em sai người đi làm?
– Mấy cô gái T4 cũng rất nghĩa khí, tại thời điểm Chung Minh Vũ chán nản, dày vò nhất, các cô luôn ở bên làm bạn.
– Ăn sao? Ăn cái gì? Cái gì cũng không nuốt nổi, các cô cút hết đi.
Chung Minh Vũ gặp các cô lại càng thấy tức giận. Nếu không phải các cô cả ngày ở trước mặt mình mắng chửi ban nhạc Hồ Điệp ác liệt, thống mạ đủ loại hành vi bất lương của Đường Trọng thì hắn sẽ có thành kiến sâu với Đường Trọng như vậy sao? Sẽ chủ động trêu chọc ở trong lễ trao giải sao?
Bốn người T4 liếc nhau, nhao nhao đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau một lúc, tâm tình Chung Minh Vũ dịu đi, hắn lấy điện thoại đặt ở đầu giường, bấm một dãy số, sau đó nói:
– Mày phải giúp tạo đòi lại công bằng trong chuyện này.
Nam Đại. Cửa ra vào phòng ngủ nữ số 16.
Một người có thân hình cao lớn đứng tại bên cạnh ao.
Hắn quay lưng lại phòng ngủ cho nên các nữ sinh không có cách nào nhìn được rõ mặt hắn.
Hắn khoác một chiếc áo dài mày đen, chân đi một đôi giày da trâu. Trên cổ quàng một chiếc khăn màu trắng. Hắn không thắt khăn quàng cổ cho nên chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, lập tức đuôi khăn quàng phấp phới bay theo. Thoạt nhìn giống như Hứa Văn Cường trong phim Bến Thượng Hải.
Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, sương mù lượn lờ, khói bụi dài ra một nửa nhưng hắn không dùng ngón tay gây tàn đi hoặc đưa lên hút một hơi.
Hắn ngần người nhìn suối phun trước mặt như có đầy bụng tâm sự, hoặc hắn giống như một người đàn ông đa sầu đa cảm.
Hắn cô độc, cô đơn như bị mọi dòng nước lạnh trên thế giới tập kích qua.
Bịch, bịch, bịch.
Một cô gái hơi đen mặc chiếc áo khoác màu hồng nhanh chóng xuống lầu, trong ngực ôm một con thỏ rất mập mạp.
Nhìn thấy bóng lưng đứng bên cạnh bồn hoa, không khỏi ngây ngốc một chút, không kìm lòng được bèn thả chậm bước chân, lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng người đàn ông này.
– Hồng rơi chẳng phải vô tình, hóa thành bùn lại nuôi cành hoa xuân. Người đàn ông nhẹ giọng ngâm một câu thơ rồi nói:
– Năm sau chúng sẽ trở lại sao? Chúng ta sẽ còn gặp nhau.
– Sao? Cô gái không hiểu ý của hắn.
Người đàn ông như vừa mới bừng tỉnh, quay người lại, ngượng ngùng nói:
– Cô tới rồi sao? Vô ý quá, tôi quá nhập thân rồi.
– Anh nói ai sẽ trở lại? Cô gái hỏi.
– Ừ. Tôi nói những bông hoa héo rũ kia. Hoa Minh nói.
– Chung cũng có tính mạng đấy, chung cũng có cha mẹ, bạn bè. Lúc chung bị người bẻ gãy cũng biết cảm giác đau đớn, chung bị băng tuyết bao trùm cũng có cảm giác rét lạnh.
– Sẽ không đâu. Cô gái lắc đầu.
– Băng tuyết bao trùm chung nhưng thật ra là xây một tầng chăn mền cho chúng nó, nếu không chúng sẽ bị gió lạnh thổi chết cóng đấy.
– A.
Người đàn ông sững sờ, sau đó chắc chắn nói.
– Tôi biết rõ như thế nhưng có hoa bị tuyết rơi nhiều tới mức chết cóng đấy, tựa như có người thích con thỏ, có người không thích con thỏ.
Cô gái nhếch miệng mỉm cười, lộ ra một hàm răng rất trắng. Cô thân mật vuốt ve con thỏ trong ngực, sau đó mới lưu luyến không rời đưa nó cho Hoa Minh, nói:
– Này, con thỏ của anh.
Hoa Minh không thò tay đi đón.
Ánh mắt hắn u buồn nhìn cô gái, biểu lộ giống như lúc ngắm hoa vừa rồi.
– Sao vậy? Trên mặt tôi có vật gì không? Cô gái kỳ quái hỏi. Cô cảm thấy ánh mắt của hắn thật kỳ quái.
– Người có thăng trầm, trăng có tròn khuyết, việc này thật khó.
Hoa Minh nhẹ nhàng thở dài.
– Hoa cỏ héo rũ, phải mất một thời gian dài cây mới có mầm. Cô gái xinh đẹp, sang năm mới, tôi còn có thể gặp lại cô không?
– Lúc đó tôi hy vọng chúng ta có thể cùng đi xem phim. Chúng ta chạy trên bãi cỏ, mặc gió xuân thổi qua mặt. Chúng ta cùng đi xe đạp đôi, chúng ta cười đùa vui vẻ khiến từng người qua đường đều nhìn chúng ta bằng ánh mắt hâm mộ. Chúng ta…
– Tôi cảm thấy anh hơi thô lỗ.
Cô gái cắt ngang lời hắn, nói.
Hoa Minh bị phẫn cực độ, ủy khuất nói:
– Kỳ thật, lý tưởng của tôi là trở thành một nhà thơ.