Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 349: Mắng thanh nữ diễn viên chính
Có một vị tiền bối họ Diệp đã từng nói: Phụ nữ có trí tuệ, không phai phụ tình thì cũng làm ni cô.
Như vậy đàn ông có trí tuệ thì sao?
Có thể giống như vị họ Tào kiêu hùng kia, cũng hô lên câu nói hùng hồn: “Thà ta phụ người trong thiên hạ cung không để người trong thiên hạ phụ ta” được không?
Bạch Tổ hiểu rõ Đường Trọng.
Cô biết lại lịch của Đường Trọng, cũng biết trên vai hắn ganh rất nhiều trọng trách. Vì sinh tồn, hắn có thể hi sinh rất nhiều rất nhiều thư.
– Mình cũng thuộc về phạm vi những thứ có thể hi sinh sao?
Nghĩ tới đây, trong long Bạch Tố cũng hơi chán nản.
Khổ cực trả giá như vậy, phụ trợ vô tư như vậy, toàn tâm toàn ý đối đãi và chiếu cố như vậy, nếu như rơi vào kết quả như thế thì có phai qua đang buồn không?
Đột nhiên Bạch Tổ nghi sao mình lại có y nghĩ như vậy.
Hắn là ngôi sao, mình là người đại diện. Hai người chỉ có quan hệ công việc bình thường thì nói gì đến chuyện trả giá với cô phụ chứ?
– Mình đang nghĩ gì vậy?
Cô không hiểu được, lắc đầu.
– Cậu ta chỉ là đứa trẻ thôi.
– Cậu ta chỉ là đứa trẻ thôi.
Nhưng mà nghe được lợi Đường Trọng nói, trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Giống như là chờ đợi lời hứa đã lâu, bây giờ đã được thực hiện.
– Cậu ta sẽ không phụ mình. Bởi vì mình là người tốt.
Trong long Bạch Tổ ngọt ngào nghĩ.
Sau đó cô lại mắng bản thân một câu:
– Không có tiền đồ.
Thấy vẻ mặt Bạch Tố thay đổi không ngừng, khi thì vui mừng, khi thì ngượng ngùng, khi thì tức giận, Đường Trọng có cảm giác không hiểu được.
Người phụ nữ này làm sao vậy?
– Tôi quá thông minh sao? Thông minh làm cho người khác thấy sợ?
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Tôi thừa nhận tôi là người thích tính toán. Từ nhỏ tôi đã được huấn luyện để lúc tôi cảm giác được người khác có địch thì phản ứng đầu tiên chính là lập tức phòng thủ, sau đó tìm kiếm sơ hở của đối phương rồi một kích mất mạng. Tôi không biết như vậy có đúng hay không nhưng ít nhất có thể cam đoan tôi không bị thương tổn. Sống cho tới bây giờ, sống được như vậy chính là do bản năng thân thế thôi. Cho nên vì tiếp tục sống, vì để có thể sống tốt, tôi cũng không muốn thay đổi gì cả.
– Cậu không cần thay đổi gì cả.
Thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Trọng, Bạch Tố tự dưng hơi đau lòng. Cô rất muốn đi qua nắm chặt tay Đương Trọng nhưng Trương Hách Bản vẫn ở bên cạnh chơi trò chơi. Tuy la đang chơi trò chơi nhưng anh mắt của nó vẫn liếc trộm qua bên này.
– Tôi đang lo lắng, lo cậu như vậy sẽ đắc tội với quá nhiều người, khiến cậu có qua nhiều bẫy.
Đương Trọng cười, nói:
– Nếu những địch nhân kia không con thì chẳng phải những cái bẫy kia cung biến mất sao? Là một kích tất sát tốt hơn hay la lưu lại cho chúng cái mạng cho để chúng tính toán sau lưng tôi tốt hơn đấy?
– Câu luôn có đạo lý.
Bạch Tổ hờn dỗi nói.
– Bởi vì tôi thực dụng hơn cô.
Đường Trọng nói:
– Tôi tin vào cái luật rừng mạnh được yếu thua. Cô thích che che lấp lấp, uống nước hoa qua chứ không có thói quen uống rượu mạnh, ăn thì ăn rau có chữ không thích ăn thịt. Cô là động vật ăn chay, tôi là động vật ăn thịt.
– Về sau mỗi ngày tôi đều hầm thịt cách thủy cho cậu.
Bạch Tố vừa cười vừa nói.
Đúng lúc nãy chuông cửa điện thoại trong phòng khách vang lên.
Bạch Tổ chạy ra nghe thì thấy là một vị bảo an của tiểu khu gọi, nói là có một vị Ngô tiên sinh muốn gặp.
Bạch Tổ nhìn thấy màn hình trên cạnh chuông cửa thì lập tức kích động, bảo bảo vệ lập tức mới vào.
– Ai tới vậy?
Đường Trọng hỏi.
– Đạo diễn Ngô Sâm Lâm.
Bạch Tố kích động nói.
– Ngô Sâm Lâm?
Trương Hách Ban vật trò chơi trong tay xuống, bỏ dép ngồi xếp bằng trên ghế salon, hồn nhiên không phát hiện ra phía dưới chiếc áo phông đã lộ ra cặp đùi tuyết trắng, nói:
– Không phải ông ta muốn đưa Đường Trọng đi chứ?
Bạch Tố cười ha ha nhìn Trương Hách Bản, nói:
– Chau quan tâm đến Đường Trọng thế à?
– Ai quan tâm anh ta chứ?
Trương Hách Bản như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên khỏi ghế salon, nói:
– Ai quan tâm đến anh ta chứ? Cháu mới không quan tâm anh ta này.
Cô cầm lấy đĩa trái cây đã được rửa sạch trên bàn trà rồi lại chạy về chỗ mình chơi trò chơi.
Ngô Sâm Lâm đến một mình. Ông ta dừng xe lại, Bạch Tố liền đi ra nghênh đón, mỉm cười bắt tay ông ta, nói:
– Đạo diễn Ngô đại giá quang lâm thật sự làm chúng tôi thu sang nhược kinh đấy.
– Quấy rầy rồi.
Ngô Sâm Lâm mặt không đổi sắc nói.
Trong lòng Bạch Tổ hơi khẩn trương. Tuy cô biết Ngô Sâm Lâm luôn làm cho người ta có cảm giác lãnh khốc nhưng hôm nay hình như ông ta hơi nghiêm túc hơn thì phải?
Đường Trọng và Trương Hách Bản cũng ra đón, phân biệt cùng bắt tay đạo diễn Ngô Sâm Lâm.
– Hoan nghênh đạo diễn Ngô đã đến.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Lúc Ngô Sâm Lâm bắt tay Đường Trọng thì cứ một mực đánh giá sắc mặt Đường Trọng, chỉ “Ừm” một tiếng đơn giản.
Cái này càng làm tâm trạng Bạch Tố trùng xuống. Sao ông ta lại lãnh đạm với Đường Trọng rồi? Chẳng lẽ mò quạ đen Trương Hách Bản đã nói trúng?
Sau khi mời khách ngồi, Bạch Tố tự mình rót chén trà đưa tới.
Ngô Sâm Lâm cầm lấy chén trà, cúi đầu uống trà, cũng không nói chuyện.
– Đạo diễn Ngô, lần này ông tới đây để xem Đường Trọng a?
Bạch Tổ cười hỏi.
Ngô Sâm Lâm đã không chủ động thì cô cũng chỉ có thể chủ động thôi. Dù sao thì cũng tốt hơn so với việc ngồi không nói gì.
– Ừm.
Đạo diễn Ngô Sâm Lâm gật đầu. Đôi mắt của ông ta nhỏ mà hữu thần. Ánh mắt lăng lê ác liệt nhìn về phía Đường Trọng, nói:
– Chuyện của cậu và Chung Minh Vũ đang xôn xao kia.
– Tôi biết.
Đường Trọng gật đầu.
– Nhưng nếu cho tôi một cơ hội nữa thì tôi vẫn làm như vậy.
– Câu quá vọng động rồi.
Ngô Sâm Lâm nói.
Nụ cười trên mặt Bạch Tổ cứng lại, Đường Trọng vẫn mỉm cười như lúc đầu.
– Tôi thừa nhận.
Đường Trọng gật đầu.
– Tôi không tin Chung Minh Vũ lại nói thế.
Ngô Sâm Lâm nói.
– Trước khi nghe thấy tôi cũng không dám tin tưởng.
Đương Trọng nói. Cho dù đối phương là ai, sự thật là hắn vẫn dẫn đầu để Chung Minh Vũ khiêu khích.
Rầm!
Trương Hách Bản đập mạnh con chuột xuống, ném hai hột bồ đào còn thừa trong tay vào đãa, rầm rầm chạy qua rồi đứng trước mặt đạo diễn Ngô Sâm Lâm.
– Ông biết cái gì? Ông dựa vào cái gì mà nói Chung Minh Vũ không nói như thế? Tôi đã ở bên cạnh nhìn thấy tận mắt. Hai cái lỗ tai nay chẳng lẽ không bằng ông suy đoán lung tung sao?
– Bản Bản.
Bạch Tố nhảy dựng lên chặn đường, muốn kéo Trương Hách Bản lên lầu để Lâm Hồi Âm giúp đỡ. Cô sợ cô bé này sẽ làm sự việc càng thêm quấy nhiễu.
– Dì Bạch a, đừng kéo cháu. Để cho dạy dỗ cái ông cả ngày cứ đoán đến đoạn đi này. Ông ta có gì đặc biệt hơn người chư? Không phải là đạo diễn hai bộ phim sao? Cháu cũng hát nhiều bài hát như vậy, cháu còn không giống thể à? Chung Minh Vũ đã làm ra chuyện như vậy, các ông còn nói chuyện giúp hắn nữa. Đương Trọng đánh chính là đánh kẻ tiểu nhân, các ông tới bắt nạt anh ta thì là đại sự tính toán cái gì? Đại sư cho ma!
– Ông nhìn cái gì? Thì ra cũng chỉ là một lão già háo sắc. Đến một đạo lý đơn giản như vậy mà ông cũng không rõ, không cần phải làm mọi chuyện rối thêm chứ. Nếu Đường Trọng có chỉ số thông minh như thế thì trực tiếp âm thầm giết Chung Minh Vũ sau sân khấu rồi, còn để mình bị đưa vào cục cảnh sát sao?
– Nếu là ông thì ông có làm thế không?
– …
– Hỏi ông đấy, ông trả lời đi!
Trương Hách Bản dùng chân đá vào bắp chân đạo diễn Ngô Sâm Lâm.
– Trương Hách Bản, cháu quá đáng rồi đấy!
Bạch Tố thật sự bị chọc tức, cô ra sức kéo Trương Hách Bản lên lầu. Đứa nhỏ này không phải bình thường ghét nhất là Đường Trọng sao? Hai ngày nay nó đều đánh nhau với Đường Trọng mười mấy lần, sao giờ lại tức giận vì Đường Trọng rồi?
– Ấy ấy đợi chút.
Đạo diễn Ngô Sâm Lâm lên tiếng gọi.
Bạch Tố quay người, áy náy nói:
– Đạo diễn Ngô, Bản Bản còn nhỏ, tính tình thô lỗ. Nó còn chưa hiểu chuyện. Ngai là đại nhân không nên chấp tiểu nhân, không nên chấp nhặt với nó. Bây giờ tôi đưa nó lên lầu, chút nữa tôi sẽ xuống chịu tội với ngài sau.
– Nó mấy tuổi rồi?
Ngô Sâm Lâm hỏi.
– Mấy tuổi?
Bạch Tố sững sờ nói:
– Con chưa đủ 18 tuổi.
– Ừm.
Ngô Sâm Lâm khẽ gật đầu, hỏi:
– Sang tháng ba năm sau nó đủ chưa?
– Đủ tuổi?
Bạch Tố buông cánh tay Trương Hách Bản ra, quay người nhìn về phía Ngô Sâm Lâm, nói:
– Đạo diễn Ngô, tôi không rõ ý của ông..
– Cô gái này thích hợp làm nữ chính của Hắc Hiệp.
Ngô Sâm Lâm nói.
Nếu không phai Ngô Sâm Lâm đang ngồi trước mặt nói thì Bạch Tố nhất định hoài nghi đây chính là một âm mưu.
Nhưng giờ Ngô Sâm Lâm đang ngồi trong phòng khách, trên mặt ông ta không có vẻ tươi cười, nhìn không giống như đang nói đùa.
– Đạo diễn Ngô, ông nói thật chứ?
Bạch Tố dọn dẹp tâm trạng mình lại, lập tức để bình ổn cảm xúc, nghiêm mặt nhìn Ngô Sâm Lâm, nói.
– Bộ 4, Hắc Hiệp sẽ bảo vệ một nữ sinh cấp 3.
Ngô Sâm Lâm đã quyết định.
– Là cô gái cá tính chính là điều bộ này. Ít nhất, trong lòng tôi, cô gái cá tính cũng phải như vậy, nghi ngờ quyền uy, phản đối tất cả, nghĩ gì nói đó, thanh xuân tràn ngập.
Trong lúc nói chuyện, Ngô Sâm Lâm còn giơ ngón tay cái lên về phía Trương Hách Bản.
Trương Hách Bản bộp phát đỏ mặt lên, nói:
– Đạo diễn Ngô, khiến ông chê cười rồi.
– Tôi không chê cười. Tôi rất nghiêm túc.
Ngô Sâm Lâm nói.
Ông ra rút một công văn bản tài liệu từ trong túi da đeo bên người ra rồi đưa cho Đường Trọng đang ngồi trước mặt, nói:
– Tôi vẫn đang giữ phân đoạn của tôi. Nhưng cậu vẫn là Hắc Hiệp mà tôi muốn. Đây là kịch bản, cậu xem trước đi. Nếu thấy hợp thì năm sau chung ta bán lại.
Ông ta nhìn về phía Trương Hách Bản, nói:
– Thật có lỗi, chú chỉ mang theo một bản. Nếu có thể thì chú hi vọng cháu có thể dành thời gian đọc kich ban.
– Được được ạ.
Trương Hách Bản liên tục gật đầu, muốn bao nhiêu nhu thuận thì có bấy nhiêu nhu thuận, biểu hiện so với lúc trước qua thật tưởng là hai người.
– Cháu nhất định sẽ đọc kỹ, ghi hết vào trong đầu.
Sau đó cô không yên tâm hỏi:
– Chú nói cháu thật sự có thể làm nữ chính của Hắc Hiệp sao? – Đúng vậy. Ngô Sâm Lâm gật đầu:
– Nếu cháu không từ chối.
– Cháu sẽ không từ chối, nhất định sẽ không từ chối đâu.
Trương Hách Bản liên tục lắc đầu:
– Tuy lúc trước cháu có nhiều việc bề bộn nhưng cháu sẽ dành thời gian cho điện ảnh.
Ngô Sâm Lâm đứng dậy nói với Bạch Tố:
– Chuyện của tôi nói xong rồi. Cáo từ.
Nói xong ông ta cầm túi da rồi đi ra ngoài.
Bạch Tố, Đường Trọng và Trương Hách Bản cũng đi ra ngoài.
Đợi đến lúc xe của đạo diễn Ngô Sâm Lâm đi xa rồi, ba người vẫn còn đang thẫn thờ trong sân nhà.
– Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Tố vẻ mặt mờ mịt hỏi.
– Tôi mắng ông ta vì muốn cho ông ta tin anh, để anh làm nam chính của Hắc Hiệp.
Trương Hách Bản nhìn Đường Trọng rồi nói.
– Kết quả cô mắng mình thành nữ diễn viên chính rồi đấy.
Đường Trọng khẽ cười nói.
Vừa rồi Trương Hách Bản thật sự rất đáng yêu, cũng làm cho lòng hắn ấm áp hơn.