Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 346: Đây là chiến tranh, bên thua sẽ mất hết
Kỳ thật, trong tích tắc lúc cúp rời khỏi tay còn chưa rơi xuống đất, Đường Trọng đã có thể dùng mũi chân đỡ nó.
Dùng thân thủ và phản ứng của hắn, hắn hoàn toàn có thể làm được việc nhỏ này.
Thế nhưng, lúc hắn chuẩn bị làm như vậy, lại cải biến chú ý. Tại sao phải làm chứ? Việc này có phải hắn khơi mào lên đầu.
Rất rõ ràng, cúp là không thể tự nhiên rơi xuống.
Tay của hắn đã vươn ra rồi, nhưng còn chưa chạm vào cúp, thì Chung Minh Vũ đã sớm buông tay rồi.
Chẳng may? Hay là cố ý?
Đường Trọng nghĩ là khả năng thứ hai.
Khi cúp rơi xuống mặt đất vỡ thành hai đoạn, toàn trường đều phát ra thanh âm kinh sợ.
– Trời ạ. Cúp rơi trên mặt đất rồi.
– Lại vỡ thành hai nửa, xem ra bọn họ không cầm được giải thưởng này rồi.
– Trong lễ trao giải còn chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Biểu lộ của hai người bọn họ thoạt nhìn thật là kỳ quái. Chẳng lẽ, Chung Minh Vũ có mâu thuẫn cùng Đường Trọng à?
– Thực xin lỗi. Tôi không phải cố ý đâu.
Chung Minh Vũ gia bộ như vẻ áy náy, lập tức xin lỗi Đường Trọng.
– Tôi nghĩ anh đã tiếp được rồi, cho nên tôi mới buông tay.
Nhưng trong lòng hắn lại đang cười lạnh.
Một tên lưu manh bé con, lấy được một chút thành tích cũng đã không biết trời cao đất rộng rồi.
Còn muốn lấy cúp từ trong tay của tôi hả? Không có cửa đâu.
Tại sao mày không cầm đi hả? Tao xem mày mang cái cúp này về như thế nào? Cùng lắm thì dùng keo vạn năng dính lại là được.
– Vì cái gì anh lại mắng Đường Tâm?
Đường Trọng hung ác trừng mắt nhìn Chung Minh Vũ, nghiêm giọng quát.
– Anh nói cái gì?
Chung Minh Vũ sững sờ. Tao mắng em của mày lúc nào chứ? Hắn tưởng tượng ra nội dung cốt truyện không phải như thế.
Đây là lễ trao giải, đây là nơi đang trực tiếp phát sóng đi toàn cầu, cho dù không cẩn thận rơi xuống đất, Đường Trọng cũng chỉ có thể nuốt xuống cơn tức này. Hai bên nắm tay hàn huyên, mình nói thật xin lỗi, hắn nói không sao đâu. Sau đó do bên tổ chức lại đưa cho hắn một cái cúp khác.
Còn có thể như thế nào đây?
Vì hình tượng của minh tinh, vì hàng ngàn, hàng vạn fans hâm mộ, chẳng lẽ hắn còn có thể mắng chửi và đánh người trên đài trao giải này hay sao?
– Vì cái gì anh mắng Đường Tâm hả? Em ấy làm gì mà chọc giận anh hả?
Đường Trọng la lớn.
– Em ấy đều bệnh thành như vậy, anh còn mắng em ấy được à.
Vẻ mặt Đường Trọng giận dữ, con mắt đỏ lừ như muốn ăn người vậy
Lúc nói chuyện, hắn còn đá ra một cước.
Bịch.
Chung Minh Vũ không tránh kịp hoặc căn bản là không có cơ hội có thể tránh được cú đá vào đũng quần của Đường Trọng.
Ai có thể nghĩ Đường Trọng dám đá người ở trên đài lễ trao giải chứ?
Chung Minh Vũ kêu thảm một tiếng, sau đó ôm lấy đũng quần ngồi xổm trên mặt đất.
Đường Trọng còn không hết tức giận, lại muốn xông về phía trước bạo đánh Chung Minh Vũ.
Lúc này, Uông Hàn cùng Chu Huyên mới kịp phản ứng, nhanh chóng xông lên dùng thân thể của mình ngăn phía trước Đường Trọng.
– Đường Trọng, anh làm gì thế?
– Đường Trọng, không được đánh người.
Đường Trọng chỉ giả vờ, cũng không thật sự muốn đánh Chung Minh Vũ thành tàn phế hay đánh chết trên đời này.
Một cước đá trúng xong, hắn cũng thừa dịp thu lại.
Nếu không đến lúc đó, tất cả dư luận sẽ đều đứng ở bên Chung Minh Vũ rồi.
Hắn đứng gần Uông Hàn cùng Chu Huyên mắng Chung Minh Vũ:
– Thằng tiểu nhân âm hiểm hai mặt, muốn mắng người thì đường đường chính chính mắng đấy, đừng vừa cười ngây ngô với người ta, quay mặt đi đã chọc đạo về phía người rồi, như thế thì tính là đàn ông chó má gì?
– Anh mắng tôi là đồ bê đê, tôi vẫn có thể chịu đựng. Nhưng anh lại mắng cả Đường Tâm, thì tôi không thể nhịn được nữa. Tôi có thể không làm minh tinh nữa cũng chẳng sao. Tôi không cầm giải thưởng này cũng chẳng sao. Tôi chỉ muốn đánh cái loại tiểu nhân hèn hạ như anh. Loại người cặn bã, sỉ nhục, bại hoại của ngành giải trí như anh.
Chung Minh Vũ nghe Đường Trọng càng mắng càng nghiện, cũng càng mắng lớn.
Thế nhưng, một đá này của Đường Trọng thật sự đã đá trúng chỗ hiểm của hắn.
Thoạt nhìn dùng lực không lớn, nhưng đá vào trên thân người lại đau nhức làm cho người ta muốn hôn mê.
Hắn mấy lần muốn há mồm nói chuyện, nhưng đều bởi vì đau đớn mà khiến cho hắn chỉ có thể nuốt từng hơi lạnh. Nếu không, hắn đã trực tiếp té xỉu ở trên đài.
Như vậy, có trời mới biết tên lưu manh này sẽ giới bao nhiêu nước bẩn lên trên người mình?
Cái gì mà cặn bã, sỉ nhục, bại hoại của ngành giải trí chứ? Làm sao hắn có thể không biết xấu hổ nói xấu người khác như vậy chứ? Dùng những lời này để nói hắn mới thích hợp nhất chứ?
– Đường Trọng, Đường Trọng, Đường Trọng, anh đừng xúc động.
Uông Hàn dốc sức liều mạng ôm Đường Trọng, lo lắng hắn lại xông lên đánh Chung Minh Vũ.
Nhân viên làm việc trong hậu trường cũng lao đến, ngăn cách hai người Đường Trọng cùng chung Minh Vũ.
Bảng xếp hạng phong vân đã tổ chức cả 100 lần, ai cũng không ngờ, lần này sẽ phát sinh một màn làm cho người ta không tưởng như vậy.
Bọn họ là minh tinh cơ mà. Đây lại là lễ trao giải nữa.
Lên tiếng mắng chửi, lại còn động thủ đánh người, cái này là lễ trao giải việc gì hả?
Dưới đài loạn cả lên, dưới đài càng có tiếng nghị luận ầm ầm.
Lễ trao giải này chắc chắn không có biện pháp tiếp tục trực tiếp rồi, thay vào đó là chương trình quảng cáo, được trực tiếp cho vào.
Bạch Tố cuối cùng cũng không ngồi yên được, đứng dậy chạy lên trên đài.
– Ôi uy, đây là làm sao vậy? Làm sao lại đánh người n trên đài chứ? Muốn đánh cũng phải đánh ở phía sau đài.
A Ken thét to hai tiếng, cũng chạy theo sau lưng Bạch Tố rất nhanh chạy lên đài.
– Đường Trọng, cậu tỉnh táo một chút.
Bạch Tố lôi kéo Đường Trọng, hỏi: – Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu nói ra xem nào, rồi để cho mọi người phân xử.
– Đúng vậy Đường Trọng. Anh biết hành vi của anh nghiêm trọng đến mức nào không? Anh trước mặt mọi người đánh người, ảnh hưởng rất ác liệt, sẽ bị đưa đến cục thẩm tra đấy.
Chu Huyên cũng khuyên nhủ.
– Tôi biết hậu quả.
Đường Trọng vẫn ra vẻ chưa hết tức giận, nộ khí trùng thiên nói:
– Dù có hậu quả gì, tôi đều nguyện ý gánh chịu. Tôi chỉ muốn vạch trần loại tiểu nhân âm hiểm này.
– Đường Trọng, cậu nói nhanh lên. Nói nhanh lên. Chung Minh Vũ làm cái gì? Hắn làm gì mà cậu lại tức giận như vậy.
A Ken đều giận muốn giơ chân rồi.
– Vừa rồi lúc dưới đài, hắn tràn ngập địch ý với tôi. Hỏi tôi có phải là Đường Trọng không, tôi nói tôi là Đường Trọng. Thế là hắn bắt đầu châm chọc khiêu khích với tôi, nói tôi dựa vào nam gia trang nữ, giả trang đồng tính mới có ngày hôm nay. Tuy trong lòng tôi không thoải mái, nhưng tôi cũng không nói thêm gì cùng hắn. Bởi vì tôi đúng là nhà Đường Tâm, nếu Đường Tâm không tạm thời rơi đi, tôi cũng không có cơ hội gia nhập nhóm Hồ Điệp rồi.
– Thế nhưng, vừa rồi lúc hắn trao giải, một bên mỉm cười nắm tay cùng tôi, vừa nói với tôi Đường Tâm bị bệnh là trừng phạt đúng tội. Hắn dựa vào cái gì nói Đường Tâm như vậy? Đường Tâm có thù với hắn đâu chứ? Tôi không làm minh tinh cũng được, tôi cũng không cần giải thưởng này, tôi càng không sợ ngồi tù, tôi chính là muốn làm cho tên tiểu nhân đeo mặt nạ da người này phải bị trừng phạt. Có một số việc tôi có thể nhẫn, nhưng một số việc không thể nhịn được.
Nghe xong lời của Đường Trọng, mọi người trên đài đều hai mặt nhìn nhau, khách quý dưới đài cũng trợn mắt há hốc mồm.
Sự tình náo thành như vậy, lễ trao giải này còn có thể tiến hành được sao?
Rất nhanh, thì có đại nhân vật xuất hiện làm ra quyết định.
Chung Minh Vũ được nhân viên công tác khiêng xuống đài trao giải, bởi vì hắn đã không có biện pháp đứng lên rồi.
Không biết bị thương nghiêm trọng ra sao, còn phải đi bệnh viện tiến hành kiểm tra da.
Nếu một đá của Đường Trọng làm cho Chung Minh Vũ vô năng, vậy thì phiền to rồi.
Dù bản thân sự kiện này hay lực ảnh hưởng từ ngoại giới cũng đã không bị khống chế.
Đường Trọng được nhân viên công tác mời xuống đài. Tất nhiên, hành động của hắn tạm thời đã bị hạn chế. Hai bên đều tham gia, tiến hành điều tra chuyện này.
Lễ trao giải tiếp tục được diễn ra. Chỉ là, hứng thú của khách quý cùng người xem ở đây đã tập trung vào sự kiện vừa nãy rồi.
Phòng họp nhỏ.
Bọn người Đường Trọng, Lâm Hội Âm, Trương Hách Bản, Bạch Tố và A Ken tụ tập ở chỗ này.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ cũng không có biện pháp lại ở lại hiện trường tham gia lễ trao giải rồi. Tất cả đều đi theo, tiên vào phòng họp tạm thời để giữ Đường Trọng.
– Đường Trọng ơi là Đường Trọng, cậu để cho tôi nói như thế nào với cậu đây?
Cậu nói đi, cậu để cho tôi nói như thế nào đây?
Bạch Tố gấp đến độ xoay quanh, hung ác nói:
– Tuy Chung Minh Vũ có chán ghét, nhưng cũng không thể đánh người ở trước mặt nhiều người như vậy. Nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, luật sư có lợi hại bằng trời cũng không có biện pháp giúp cậu rửa sạch hiểm nghi. Cậu có biết hay không? Cậu thật là muốn đưa mình vào trại giam sao? Cậu cho rằng bị tạm giam là việc hay à? Cậu có biết minh tinh bị tạm giam sau này sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đối với hình tượng của mình không?
– Cậu có biết hay không, chúng tôi đều muốn cậu thành một thần tượng tốt. Nhưng bây giờ cậu lại đánh người trước mặt toàn bộ thế giới, về sau làm sao còn có thể là thần tượng tốt được chứ?
Đường Trọng cúi đầu, ra vẻ nhận lỗi, nói:
– Nhưng tôi quá tức giận. Tên kia lại dám mắng Đường Tâm.
– Cậu ngay cả tôi cũng lừa gạt hà?
Bạch Tổ dùng sức gõ một cái vào trán Đường Trọng.
Đường Trọng cười ngây ngô hắc hắc, bắt đầu nói:
– Tôi biết ngay không lừa được cô mà. Tôi không làm như vậy không được. Người này muốn chơi tôi. Sao tôi có thể cho hắn vừa ý chứ? Tôi là đi ra từ chỗ nào? Chơi tôi à? Ai sợ ai hả?
– Hắn không phải muốn cho tôi mất mặt trước khán giả sao? Hắn không phải muốn để cúp của tôi rơi xuống sao? Hắn không phải muốn cho tôi ngậm một cục than nóng trước mặt nhiều người sao? Tốt. Tôi đây lại để cho hắn trước mặt toàn bộ thế giới thân bại danh liệt. Lúc này, hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Yên tâm, chuyện này tôi đều tính toán tốt rồi. Cuối cùng vẫn là chúng ta chiếm được tiện nghi. Hắn sẽ không trở mình được đâu.
– Cậu có biết chuyện này nguy hiểm như nào không? Sao cậu lại làm ra chuyện lớn như vậy? Cậu còn không ngại mình…?
Bạch Tố vốn là muốn nói không ngại mình chưa đủ ồn ào à. Nhưng bởi như vậy, không phải đã chứng minh cho tới nay, hắn làm chuyện nào cũng đều chính xác à?
– Cậu còn ngại mình gây chuyện chưa đủ nhiều à? Chuyện này nào lớn như vậy, là không thể giấu diếm được rồi.
– Giấu giếm cái gì? Huyên náo càng lớn càng tốt.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Cô cũng không phải không biết tính cách của tôi. Tôi là một người thiện lương, cũng khá là chính trực, trong mắt không có một hạt cát. Tôi cũng không thích mang thù, có thù oán đều xử lý tại chỗ rồi.
Bạch Tố biết mình nói hắn, nhưng cô chắc chắn sẽ đứng về phía Đường Trọng, nên vẻ mặt cô nghiêm túc nói:
– Dù như thế nào, cậu đều phải ấn định tất cả lời nói vừa rồi trên đài đều là chân thật. Đây là một hồi chiến tranh, bên thua sẽ mất tất cả.