Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 344: Đỏ mắt
– Nghệ nhân đạt được giải thưởng ban nhạc xuất sắc nhất năm chính
Trong lễ trao giải, thừa nước đục thả câu là một chương trình tất yếu.
Những khách quý phụ trách trao giải kia biết rõ lúc này tất cả mọi người trong toàn trường đều đang chờ mong giờ khắc này, kể cả người đang xem trên TV. Đặc biệt là những nhân viên trong hậu trường, nét mặt của bọn họ rất căng thẳng quay camera.
Nếu như khách quý trao giải trực tiếp báo tên người đoạt giải luôn thì sẽ có ít không khí lo lắng, khẩn trương này, camera cũng không kịp quay được hết tất cả 2 biểu lộ của mọi người.
Giữ một cái đuôi làm mồi nhử cũng là vì muốn có đủ thời gian chuẩn bị.
Cáp Tịnh cùng Ngô Sâm Lâm đều là nhân vật đã thành danh từ lâu. Bản thân Cáp Tịnh chính là người làm tiết mục truyền hình, cho nên dĩ nhiên thành thạo đối với loại chuyện này.
Nói được một nửa, hai người liền đồng thời ngậm miệng. Trên màn hình lớn bắt đầu thoáng hiện tên từng người được đề cử gồm T4, Thiếu Nữ Đẹp, Mộc Đầu Nhân, còn có cả ban nhạc Hồ Điệp nữa.
Đường Trọng nhìn thấy mặt mình xuất hiện ở trên màn hình lớn, cảm giác mình quả thật là rất ăn ảnh đấy. Hơn nữa, giữa nhiều người như vậy, mình cùng Lâm Hồi Âm là bình tĩnh nhất. Nụ cười trên mặt những người khác đều có một ít cứng ngắc, mà ngay cả dáng tươi cười của Trương Hách Bản cũng mất đi một chút tự nhiên.
– Quả thật bọn họ là một người rất may mắn.
Cáp Tịnh nói. Tất cả mọi người rất ngạc nhiên nhìn cô, không rõ vì sao cô lại nói câu đó với người xa lạ.
– Đúng vậy, tôi cũng chú ý tới bọn họ nhưng chú ý lúc trước khác chú ý lúc này. Ngô Sâm Lâm tiếp lời nói ra. – Lúc trước là vì sự kiện kia quá xôn xao, bây giờ tôi chú ý là vì tôi phát hiện ra mình muốn người.
– Anh đang muốn tôi nói ra bí mật kia sao? Cáp Tịnh giống như cười mà không phải cười nói với Ngô Sâm Lâm.
– Không có chuyện gì không thể nói cho mọi người. Ngô Sâm Lâm vui vẻ nói.
– Thật tốt. Nhất định bí mật này phải để từ chính miệng tôi nói ra, tuy chuyện tốt không có phần của tôi nhưng chỉ cần nghĩ đến việc từ miệng mình nói ra chuyện đó là tôi đã cảm thấy thật kích động. | Cáp Tịnh cười ha hả nói.
– Không vấn đề.
Ngô Sâm Lâm gật đầu đồng ý.
– Hiện tại, mọi người đã đoán được ban nhạc nào sẽ nhận được giải thưởng
Cáp Tịnh cùng Ngô Sâm Lâm liếc nhau rồi cùng nhau hô to:
– Các cô là ban nhạc Hồ Điệp.
Vèo.
Một nhúm cường quang đánh vào chỗ ngồi của ban nhạc Hồ Điệp.
Đường Trọng cùng hai người bạn bên cạnh là Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản giống như là được khảm một tầng viền vàng, tại sân khấu rực rỡ này vẫn cho người cảm giác kim quang lập lòe.
Mà ở trên màn hình lớn, ba gương mặt của Đường Trọng, Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản cũng đang tiến hành định dạng.
Tiếng vỗ tay toàn trường như sấm.
Vẻ mặt ba người của ban nhạc Hồ Điệp vô cùng vui mừng.
Đường Trọng kích động nhất rồi.
Hắn giang hai cánh tay muốn ôm Lâm Hồi Âm.
Lại phát hiện Trương Hách Bản đã ôm Lâm Hồi Âm sớm một bước, đang kích động hô to.
Trong lòng Đường Trọng giận dữ.
Cô gái này làm một ít chuyện lỗi thời.
Tôi là đội trưởng đấy, tôi còn không ôm, cô gấp cái gì?
Vì vậy, hắn chạy tới ôm cả Trương Hách Bản cùng Lâm Hồi Âm, cao hứng hô:
– Thật tốt quá, thật sự là quá tốt. Chúng ta đã nhận được giải thưởng ban nhạc xuất sắc nhất năm rồi. Trương Hách Bản, em véo anh làm gì thế?
Uông Hàn kịp thời đi tới, khẽ cười nói:
– Chúc mừng ban nhạc Hồ Điệp, chúc mừng các bạn đạt được giải thưởng lớn “Ban nhạc xuất sắc nhất năm” Bây giờ cho chúng tôi mời các nghệ nhân lên trên lĩnh thưởng.
Đường Trọng quay người nhìn về phía Trương Hách Bản, nhỏ giọng nói:
– Chỉ có một chiếc cúp, cô đi lên nhận nhé.
Đường Trọng là một người đàn ông khiêm tốn và rộng lượng. Cúp chỉ có một cái, ban nhạc bọn họ có ba người. Hai người khác không có cúp, lên rồi cũng không còn có ý tứ gì, cho nên tốt nhất là để người thích gây náo động như Trương Hách Bản đi lên làm đại biểu.
– Ngu ngốc. Giải thưởng ban nhạc xuất sắc nhất năm có ba cúp, một chút thưởng thức cũng không có.
Trương Hách Bản mang trên mặt dáng tươi cười ngọt ngào nhưng nói ra lời ác độc.
Đường Trọng nhìn thấy Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản đã đứng dậy chuẩn bị lên sân khấu, hắn biết mình lại bị mất mặt một chút, đều do không có bài học tốt từ sớm.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn tranh thủ thời gian đứng lên, theo sau lưng hai người bọn họ đi lên sân khấu.
Khi ba thành viên của ban nhạc Hồ Điệp cùng đứng trên sân khấu để nhận giải thưởng, ở dưới sân khấu lại một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Chu Huyên nói chúc mừng ba người trong ban nhạc Hồ Điệp rồi cao giọng E tuyên bố:
– Bây giờ, chúng tôi xin mời đạo diễn Cáp Tịnh cùng đạo diễn Ngô Sâm Lâm lên trao giải cho ba thành viên ban nhạc Hồ Điệp.
Vì vậy, liền có người điều khiển chương trình bưng ba chiếc cúp đi ra.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ, may mắn là ban nhạc Mộc Đầu Nhân không đạt giải.
Nếu bọn họ đạt giải thì chẳng phải chủ sự sẽ phải chuẩn bị sớm bảy chiếc cúp sao? Bởi vì ban nhạc bọn họ có bày thành viên.
Căn cứ vào mục đích tiết kiệm thành phẩm, cũng phải loại bỏ phương án lựa chọn bọn họ.
– Đường Trọng, chúc mừng cậu.
Trong lúc trao giải, Cáp Tịnh nắm tay Đường Trọng nói:
– Tôi cũng bắt đầu hâm mộ vận may của cậu rồi đấy.
– Ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây. Trước đây trời đối với tôi quá hà khắc, những năm này đang cố gắng đền bù.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Về sau sẽ càng ngày càng tốt. Cáp Tịnh nói.
– Tôi cũng hy vọng được tốt đẹp như lời nói của cô.
Đường Trọng cảm kích nói.
– Bây giờ chúng tôi xin mời từng thành viên ban nhạc Hồ Điệp lên nhận giải thưởng và phát biểu cảm nghĩ. Mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.
Uông Hàn nói.
Rầm rầm. Bên dưới sân khấu lại một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lâm Hồi Âm là người được đẩy lên đầu tiên. Cô nhìn chiếc cúp trong tay, lại nhìn xuống dưới sân khấu, nói:
– Cám ơn.
Sau đó, lui ra phía sau một bước, cúi đầu chín mươi độ.
Tất cả mọi người cười.
Bọn họ biết rõ tính cách Lâm Hồi Âm nhưng không ngờ sau khi nhận được giải thưởng vẫn là phương pháp như vậy. Cảm thấy cô gái này vừa lãnh khốc lại vừa đáng yêu.
Đương nhiên cũng có người cảm thấy đây là đang đóng kịch. Trên thế giới này, có mấy người có thể từ bỏ những cảm xúc tự nhiên ở trên mặt, người khác dù thích cũng khó đạt được cảnh giới này.
Tiếp theo chính là Trương Hách Bản.
Trương Hách Bản rất thích trường hợp như vậy. Mặc váy công chúa, biểu lộ hồn nhiên, tươi cười đáng yêu, cô giơ chiếc cúp trong tay lên cao rồi nói với người dưới sân khấu:
– Tôi rất vui vì đã nhận được giải thưởng này, đây là phần thưởng cho một năm công tác cần cù vất vả của ban nhạc Hồ Điệp chúng tôi, cũng là sự khích lệ đối với cá nhân tôi. Tôi thích đạt giải thưởng bởi vì điều này có thể khiến cho tôi rất hạnh phúc. Hì hì, bây giờ tôi đang rất vui, rất muốn cười. Hì hì.
– Đương nhiên đạt được giải thưởng này cũng không phải là do công lao một mình tôi. Tôi muốn cảm ơn chị Hồi Âm đã trợ giúp tôi rất nhiều. Tuy chị không thích nói chuyện nhưng nếu chị nói chuyện, vậy thì nhất định là những điều rất quan trọng, cho nên tôi đều nghe theo đấy. Cảm ơn Đường Trọng, tuy anh ấy không giúp tôi cái gì, còn thường xuyên cãi nhau cãi nhau với tôi nhưng anh ấy không có ở đây thì ban nhạc Hồ Điệp cũng không phải là một ban nhạc nguyên ven.
Trán Đường Trọng tối sầm lại một hồi.
Nói vậy tức là sự hiện hữu của mình chính là cho đủ nhân số sao?
– Quan trọng nhất chính là tôi muốn cảm ơn dì Bạch Tố, người đại diện của chúng tôi, thật sự dì rất tốt và đã phải chịu nhiều vất vả. Mỗi ngày đều bận việc trong, bận việc ngoài, vừa làm cha, vừa làm mẹ. Tôi còn muốn cảm ơm tạo hình sư A Ken, anh ấy cũng là một người rất tốt. Tôi còn muốn cảm ơn công ty của chúng tôi.
Dưới sân khấu, Bạch Tố dùng hai tay che mặt, thấp giọng rên rỉ nói: – Xin nhờ. Ai vứt cô ấy xuống đây được không?
A Ken lại tươi cười như hoa, hờn dỗi nói:
– Uy ôi, Tố Tố à, như vậy mà cô cũng không chịu được sao? Cô cũng không phải không biết tính cách của Trương Hách Bản, nhưng xét cho cùng cô ấy là người có lương tâm, còn biết cảm ơn chúng ta, những lời nói ấy không thể coi là nói nhảm được.
Đây là lễ trao giải.
Trương Hách Bản nói nhảm nhiều, thật đúng là không có người nào ở phía sau có thể đi lên cắt ngang cô.
Bởi vì người ta đang cảm ơn, nếu lúc này bị người khác chen ngang thì làm sao 5 người ta nói cảm ơn được nữa? – Thật vất vả mới đợi được đến lúc cô dừng lại một chút. Cô đang chuẩn bị nói tiếp thì Đường Trọng xông lên trước một bước, tháo mic ở trước mặt cô xuống a rồi nói người dưới sân khấu:
– Bởi vì đội ngũ hình vuông của tôi sai lầm, chiếm dụng quá nhiều thời gian quý giá của mọi người. Vì để cho tiệc trao giải hoàn thành đúng giờ, ta muốn chốt lại một câu, tôi muốn cảm ơn những người đã từng trợ giúp chúng tôi.
Nói xong, Đường Trọng hướng về phía dưới sân khấu cúi đầu.
Rầm rầm.
Lúc này đây, tiếng vỗ tay đặc biệt kịch liệt.
Không chỉ có tiếng vỗ tay, còn có tiếng cười vui sướng.
Nhóm khách quý dưới sân khấu đều cảm thấy ba thành viên của ban nhạc Hồ Điệp thật sự quá khôi hài rồi.
Lúc ba người cầm cúp chuẩn bị rời đi thì thấy Cáp Tịnh cùng Ngô Sâm Lâm một mực đứng ở bên cạnh sân khấu, không đi xuống, cho nên Chu Huyên lại dẫn họ tới trung tâm sân khấu.
Chu Huyên giơ mic, vừa cười vừa nói:
– Đạo diễn Cáp vừa nói có một tin tức lớn muốn thông báo khiến tôi thật sự rất ngạc nhiên. Đương nhiên, tôi biết rõ mọi người cũng rất tò mò cho nên vừa rồi tôi đã kéo cánh tay của cô lại để hỏi. Tôi nói nếu cô không nói thì tôi sẽ không cho cô rời đi. Sắp sang năm mới, cũng muốn có một chút phúc lợi cho mọi người.
Mọi người ở dưới sân khấu cười to.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cáp Tịnh, cùng đợi cô nói ra cái tin tức lớn mà vừa rồi cô nói cùng Ngô Sâm Lâm.
– Bây giờ tôi xin mời đạo diễn Cáp lên sân khấu lần nữa bởi cô muốn trực tiếp nói tin này cho mọi người.
Cáp Tịnh cầm mic, vừa cười vừa nói:
– Thật ra tin tức này không có quan hệ gì với tôi. Ngay cả cơ hội đóng vai phụ tôi cũng không có. Nhưng chính như lời tôi vừa nói, bọn họ thật sự là một đám người may mắn, may mắn đến mức khiến tôi đố kỵ rồi. Cho nên được sự đồng ý của đạo diễn Ngô Sâm Lâm, tôi sẽ công bố ra chuyện này, coi như là hướng chút vận may của hắn.
Cáp Tịnh nhìn về phía Đường Trọng, vừa cười vừa nói:
– Ngay lúc vừa rồi, đạo diễn Ngô Sâm Lâm đã mời Đường Trọng tiên sinh đảm nhiệm một trong 4 nhân vật nam chính trong phim Hắc Hiệp.
Xôn xao
Toàn trường khiếp sợ.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nhìn chằm chằm vào gã nổi bật nhất trong tối hôm nay.