Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 343: Hâm mộ và ghen ghét theo
– Là thật sao?Cho tới lúc này Cáp Tịnh vẫn không thể nào tin tưởng được.
Ai cũng đều biết rõ cho dù là ai lấy được vai diễn này thì đều có thể một bước lên trời.
Theo sự phát triển của trình độ khoa học kỹ thuật, trình độ cuộc sống ngày càng tăng cao, yêu cầu của con người đối với hương thu về tinh thần cũng ngày càng tăng cao hơn. Trải qua mấy đời cố gắng, thị trường điện ảnh Trung Hoa cũng có được thành tích chói mắt. Bất cứ một ngôi sao nào cũng không dám bỏ qua thị trường điện ảnh truyền hình này.
Nhưng mà cánh cửa mở ra con đường trở thành ngôi sao lớn này lại bị Đường Trọng, một nhân vật mới bước vào ngành giai trí chưa đến một năm… không, là chưa tới nửa năm.
Kỳ tích!
Không chỉ có Cáp Tịnh khó tin được mà Chung Minh Vũ, nhóm T4, thậm chí là Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đứng cạnh Đường Trọng cũng không thể nào tin được.
Nếu tin tức nay lộ ra ngoài thì chỉ sợ Đường Trọng sẽ lập tức trở thành nhân vật chạm tay có thể bóng.
Đương nhiên bây giờ hắn cũng đã đủ nóng rồi. Nếu hắn thật sự thanh nam chính của bộ 4 Hắc Hiệp thì như vậy, hắn quả thật sẽ nóng đến mức bốc cháy rồi.
T4 cảm thấy thằng này sao lúc nào cũng luôn dẫm nhầm phân cho chứ? Hắn có điểm gì tốt mà tại sao lại được đạo diễn Ngô Sâm Lâm coi trọng như vậy?
Trong lòng Chung Minh Vũ cũng rất hâm mộ và đố kỵ.
Bởi vì bộ 4 Hắc Hiệp cần thay đổi, sau khi tin tức nam chính phải thay thế truyền ra ngoài, hắn cũng là một trong số những ngôi sao lớn cho động bàn bạc với Ngô Sâm Lâm. Để làm vậy, người đại diện của hắn thậm chí đã bị mất bay đến Hoa Kỳ ba chuyến để đàm phán với Ngô Sâm Lâm. Nhưng kết quả đàm phán cũng không được lý tưởng.
Hiện tại, ngay vừa rồi, vai diễn mà hắn khát vọng bấy lâu, nhân vật ma hắn mong nhớ ngày đêm, nhân vật ma hắn hận không thể quỳ xuống gọi Ngô Sâm Lâm tiếng “cha nuôi” để có được cứ như vậy được xác định.
Không phải hắn, là kẻ thù của hắn.
Châm chọc. Thật sự là vô cùng châm chọc.
Lâm Hồi Âm ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Trọng chằm chằm, cũng hiểu được số người này thật sự quá tốt, giống như việc gì cũng có thể xảy ra trên người hắn.
Ngạc nhiên nhưng mọi người cảm giác tất cả là đương nhiên.
Trương Hách Bản nhếch miệng, không biết là không thèm ngó tới quyết định của Ngô Sâm Lâm hay không có lợi nào để nói về vận khí của Đường Trọng.
Nghe thấy vấn đề của Cáp Tịnh, tất cả mọi người đều dời tầm mắt về phía Ngô Sâm Lâm.
Có người hi vọng Đường Trọng có thể thành công, đương nhiên cũng có người hi vọng Ngô Sâm Lâm chỉ nói đùa một chút mà thôi tuy ông ta cũng không phải người thích đùa với người khác.
– Đương nhiên là thật. Bà cảm thấy tôi đang nói đùa à?
Ngô Sâm Lâm thành thật nói:
– Chỉ cần Đường Trọng gật đầu thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Đương nhiên là thật. Đường Trọng cũng bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống nay nên đến chóng mặt.
Mình tự hỏi đẹp trai một chút, tâm địa thiện lương một chút, nhẹ nhàng với phụ nữ một chút thì thật ra cũng không có quá nhiều ưu điểm gì. Sao thượng đế lại thiên vị mình như vậy chứ?
Hắc Hiệp chính là bộ phim mà Đường Trọng thích nhất.
Lý Liên Kiệt chính là một trong số những ngôi sao điện ảnh mà hắn thích nhất.
Nhưng hiện tại hắn lại trở thành nhân vật trong phim, từ đứng bên ngoài xem nay trở thành nam chính. Sự biến hóa này thật sự quá lớn, lớn đến mức hắn cũng khó có thể thừa nhận được.
– Mình có thể diễn tốt không?
Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng.
Hắn không phải xuất thân chuyên nghiệp tự học viên điện ảnh và truyền hình, lại càng không có bất kỳ kinh nghiệm biểu diễn nào, vừa lên đã nhận một vai diễn quan trọng như vậy, hắn sợ mình sẽ phá hỏng bộ phim.
Cho dù là những Fans hâm mộ Hắc Hiệp khác hay chính bản thân Đường Trọng thi bọn hắn đều kỳ vọng rất cao về bộ 4 Hắc Hiệp. Hắn không hi vọng bộ điện ảnh kinh điển này sẽ bị hủy trên tay mình.
Nếu như vậy, hắn sẽ trở thành tội nhân.
– Đường Trọng, mau trả lời đi.
Cáp Tịnh thúc giục nói. Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, tuy người trẻ tuổi nay đã từ chối lời mời của mình nhưng Cáp Tịnh đã bị đáp án của Đường Trọng “tôi phải về ăn bữa cơm đoàn viên với cha” chinh phục. Bà hi vọng cậu ta có thể bắt lấy cơ hội này để nhất cư thành siêu sao quốc tế.
Đường Trọng trầm ngâm một lúc, sau đó nhìn về phía Ngô Sâm Lâm, nói:
– Đạo diễn Ngô, hãy để tôi suy nghĩ.
-…
T4 thấy thằng này bị nước đổ vào não rồi. Bằng không thì cái gì có thể giải thích mọi thứ đang xảy ra trước mắt đây?
Chung Minh Vũ mừng như điên. Hắn biết Ngô Sâm Lâm và một đạo diễn rất 8 kiêu ngạo. Diễn viên mà đã từng từ chối ông ta thì ông ta sẽ không bao giờ dụng
nữa. Hắn rất may mắn chứng kiến Đương Trọng làm ra một lựa chọn ngu xuẩn như vậy. Đối thủ ngu xuẩn chính là cơ hội của mình. Hắn do dự mình có nên tự tiến cử mình trước mặt đạo diễn Ngô Sâm Lâm không.
Lâm Hồi Âm nhìn về phía Đường Trọng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói lời nào.
– Ngu ngốc.
Trương Hách Bản không ngã từ như vậy, trực tiếp la lối mắng to:
– Anh bị ngu a? Có cái gì phải suy nghĩ chư? Đạo diễn Ngô đã tìm anh, xem trọng anh, muốn anh làm nam chính của Hắc Hiệp. Anh còn do dự cái gì? Cẩn thận đi Bạch lột da anh ra đấy.
Quả nhiên Ngô Sâm Lâm nhíu mày.
Ông ta không thích cảm giác bị người khác từ chối.
Bằng thanh danh và tài hoa của mình, ông ta có thể làm một bộ phim. Phong cách điện ảnh của ông là tìm người phù hợp.
Ông ta vô cùng bắt bẻ diễn viên nhưng không phải anh thì không được.
Đường Trọng nhìn Ngô Sâm Lâm, nghiêm túc nói:
– Đạo diễn Ngô, nhận được lời mời của ông thật sự làm tôi thụ sủng nhược kinh. Vừa rồi tôi cũng đã từng nói qua, ông là đạo diễn mà tôi thích nhất, Hắc Hiệp cũng là bộ phim mà tôi thích nhất. Tôi là Fans hâm mộ của ông, tôi vô cùng kỳ vọng với Hắc Hiệp. Tôi cũng biết có vô số người nghĩ như tôi. Cho dù là vi bản thân hay là họ thì tôi cũng không hi vọng bộ phim này sẽ bị hỏng. Tôi không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào. Tôi không tin tưởng về bản thân mình.
Nghe thấy lời giải thích của Đường Trọng, Ngô Sâm Lâm càng coi trọng hắn hơn.
Người trẻ tuổi này suy nghĩ không phải vì tự cao tự đại mà là suy nghĩ cho bộ phim điện ảnh Hắc Hiệp này.
Suy nghĩ của cậu ta cũng đúng. Không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào, thoáng một cái đã nhận một vai diễn quan trọng như vậy, có áp lực là điều đương nhiên.
Hơn nữa, vì chất lượng của bản thân bộ phim này, cậu ta tình nguyện tạm thời “xử lý lạnh” mà từ chối lời mời người khác khó có được.
Chi bằng chất điểm này cũng đủ để chứng minh nhân phẩm của cậu ta.
Ngô Sâm Lâm giơ tay ra vỗ vỗ chính vai Đường Trọng, vừa cười vừa nói:
– Tốt lắm. Cậu là người rất có trách nhiệm. Nhân vật nam chính của Hắc Hiệp cũng chịu gánh nặng cực lớn từ xã hội. Tôi hi vọng cậu có thể làm được.
– Tôi cũng không miễn cưỡng cậu.
Ngô Sâm Lâm rút một tờ danh thiếp từ trong túi ra rồi đưa cho Đường Trọng, nói:
– Suy nghĩ kỹ đi, lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi. Đương nhiên tôi cũng sẽ tìm cơ hội liên lạc với người đại diện của cậu để giải quyết vấn đề.
– Cảm ơn đạo diễn Ngô.
Đường Trọng cảm kích nói.
Ngô Sâm Lâm mỉm cười gật đầu với bọn ngươi Chung Minh Vũ rồi đi tiếp.
Cáp Tịnh cười ha ha nhìn Đường Trọng, nói:
– Đương Trọng, đừng suy nghĩ quá lâu đấy. Vai diễn này có không ít người muốn giành đâu.
– Cảm ơn đạo diễn Cáp.
Đường Trọng rất cảm kích bà.
Người tốt à, chúc bà cả đời bình an.
Đợi đến lúc hai người đi khỏi, không khí xung quanh Đường Trọng dần trở nên cổ quái.
Ánh mắt T4 quái dị nhìn Đường Trọng như đang nhìn một người ngoài hành tinh.
Chung Minh Vũ lại cố gắng không dời mắt mình đến chỗ khác, không muốn tiếp xúc với Đường Trọng. Hắn sợ Đường Trọng sẽ mỉa mai hay chế nhạo mình.
– Chúc mừng.
Lâm Hội Âm nhẹ nhàng nói.
– Cảm ơn.
Đương Trọng mỉm cười nhìn cô.
– Thật sự là ngu ngốc, cái vận khí cất cho ngu ngốc.
Đường Trọng thở phì phì nói:
– Tôi đáng yêu như vậy, lão gia họ Ngô kia sao không mời tôi làm nữ chính Hắc Hiệp chứ?
– Tốt nhất là không nên.
Đường Trọng nói:
– Nếu cô làm nữ chính thì tôi sẽ không làm nam chính đâu.
– Đường Trọng, có phải anh muốn chết phải không?
– Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi.
Đường Trọng nói.
Đường Trọng và Trương Hách Bản đấu khẩu một lúc thì nhóm khách quý đã đi ở lên thăm đó, diễn lễ trao giải cũng chính thức được bắt đầu.
Người chủ trì diễn lễ trao giải là Chu Huyên và Uông Hàn. Hai người chủ trì có phong cách nhẹ nhàng ẩn giấu, ôn nhu lại tuyệt hảo, rất dễ dàng làm nóng không khí toàn trường.
Trận trận vỗ tay và tiếng cười vui sướng, từng giải thưởng lớn đều được ban bố ra.
Chung Minh Vũ quả nhiên vô cùng có thực lực. “Ca sĩ niên độ lưu hành” nay đã đạt giải nhất một trong số những cuộc thi đơn, nhận được giải thưởng lớn.
Lục Chung Minh Vũ lên sân khấu, con mắt rốt cục cũng dám nhìn Đường Trọng, bị đe nên quá lâu nên có cảm giác hãnh diện.
Đường Trọng cười cười, cũng không để ý.
Lục Chung Minh Vũ cầm cup về, khi mọi người nhiệt tình ôm hắn, Đường Trọng mời cảm thấy hơi hâm mộ.
Nếu bọn hắn được thương thì các cô gái ở sau lưng hắn cố làm bộ vui vẻ chúc mừng nhiệt tình ôm hắn không? Thừa cơ ôm Lâm Hồi Âm, cô ấy chắc sẽ không tạt đầu nhi?
Trương Thượng Hân nhận được giải thưởng “Mười ca khúc vàng”, đây là một giải thưởng rất cao, đã chứng tỏ trình độ ca hát của cô đã được giới chuyên nghiệp tán thành.
Chu Huyền cầm lấy một tờ giấy nhỏ, vừa cười vừa nói:
– Bây giờ chúng ta sẽ công bố “Nhóm nhạc hay nhất”. Mời xem danh sách trúng cư trên màn hình lớn.
Trên màn hình lớn hiện ra danh sách những tác phẩm tiêu biểu của nhóm nhạc được chọn: Hồ Điệp – ban nhac Hồ Điệp, Ngươi tâm phục – nhóm nhạc T4, tim đập – nhóm nhạc Mộc Đầu Nhân, yêu mùa hè – nhóm nhạc Những cô gái đẹp.
Nhóm nhạc Hồ Điệp và T4 thật sự là oan gia sống chết, cho tới bây giờ vẫn còn dây dưa với nhau.
– Bây giờ chúng tôi xin mời đạo diễn Cáp Tịnh và đạo diễn Ngô Sâm Lâm công bố giải thưởng nhóm nhạc hay nhất. Mới hai người trao giải.
Uông Hàn khẽ cười nói.
Cáp Tịnh và Ngô Sâm Lâm cũng bước lên sân khấu trao giải, sau khi hai người chủ trì phỏng vấn vài câu, Uông Hàn liền đưa phong thư ghi tên giải thưởng cuối cùng cho Cáp Tịnh.
Cáp Tịnh xe phong thư ra, lấy ra một tờ giấy nhỏ từ bên trong.
Cáp Tịnh và Ngô Sâm Lâm cũng nhìn danh sách bên trong, sau đó đồng thời lên tiếng thì thầm:
– Nhóm nhạc nhận được giải thưởng lớn “nhóm nhạc hay nhất” trên bang âm nhạc Phong Vân chính là…