Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 341: Bộ ngực của cô là đồ giả
Đạo lý đối nhân xử thế là có thể nhìn thấy bản chất của các sự vật hiện tượng.
Đường Trọng nhìn ra thằng ranh này có địch ý với mình, tất nhiên tâm tình không tốt.
Mọi người vừa mới gặp mặt lần đầu, tại sao mày phải biểu hiện rõ ràng thế chứ?
Tất cả mọi người đều là ngôi sao, là người biết giữ mặt mũi, không đánh nhau, không mắng chửi nhau, không ném trái cây linh tinh. Dù trong lòng có muốn chửi mả mẹ mày thì biểu hiện ra ngoài cũng phải bình thường. Như cậu mà có thể coi là một ngôi sao tiêu chuẩn sao?
Hắn lại càng không phù hợp tiêu chuẩn so với người khác nhưng hắn tuyệt đối có thể khiến người ta phải phù hợp.
Đường Trọng quyết định bản thân mình cũng khinh bị đối phương. Hắn chẳng chịu thiệt bao giờ.
– Tôi là Đường Trọng.
Đường Trọng gật đầu. Ánh mắt hắn nghi hoặc, vẻ mặt mang theo chút xấu hổ, cười ha hả nói:
– Thật là xấu hổ quá. Tôi là người mới trong ngành, lần đầu tiên tham gia hoạt động lớn thế này. Anh biết tôi mà tôi lại thấy anh không quen… Anh là?
Chung Minh Vũ cảm thấy ngực cứng lại, có cảm giác như bị đâm một dao.
Thằng ranh này khinh người quá đáng.
Người khác gọi hắn là Tiểu thiên vương nhạc rap, hiện tại là một trong những nghệ sĩ trẻ đang lên tại Trung Hoa, ngay cả những Thiên vương uy tín lâu đời cũng không dễ dàng cướp đi danh tiếng của hắn.
Trong ngành này, không ai không biết, không ai không nghe nói về hắn. Chẳng kẻ nào nhìn thấy hắn mà không khách sáo một chút.
Thế mà Đường Trọng này lại dám nói là không nhận ra hắn.
– Khinh người quá đáng.
Chung Minh Vũ không nói gì nhưng mấy cô gái của T4 liền nổi giận.
– Anh Vũ, anh đừng chấp nhặt với loại người này. Hắn là đồ nhà quê, không biết anh cũng là bình thường thôi. Nếu hắn mà hâm mộ anh mới là sự sỉ nhục của anh
đấy.
– Đúng thế. Không biết mặt cả Tiểu Thiên vương Chung Minh Vũ, đúng là mất mặt quá. Xem ra hắn không cùng một đẳng cấp với chúng ta rồi. Chúng ta không cần để ý tới hắn.
– Hình như hắn rất tức giận thì phải? Sao nào? Muốn đánh người à? Tôi chẳng thèm sợ anh. Đến đây, đánh đi. Không phải anh rất lợi hại sao?
– Cũng không biết quản lý sắp xếp thế nào mà lại để chúng ta ngồi cạnh hắn lại còn muốn tranh giải nhóm nhạc được hâm mộ chứ. Hừ, thật sự là mất mặt.
Bốn cô gái nhóm T4 lần lượt phát biểu quan điểm của mình, thái độ cũng chẳng khách sáo chút nào. Bởi vì đây là một buổi lễ long trọng nên bọn họ chắc là Đường Trọng sẽ không dám có hành vi quá khích.
Lâm Hồi Âm nhíu mày không nói lời nào. Trương Hách Bản cười hì hì.
Vì vậy chỉ còn mỗi mình Đường Trọng của nhóm Hồ Điệp chiến đấu hăng hái mà thôi.
– Tại sao tôi lại phải ra tay đánh người chứ?
Đường Trọng cười tủm tỉm nhìn T4, nói.
– Thật ra có rất nhiều phương pháp còn gây thương tích nặng hơn là đánh người đấy. Các người có muốn thử một lần không?
– Tốt. Đến đây đi. Tôi cũng muốn thử xem xem có cách nào mà gây tổn thương hơn cả đánh người đây.
Một cô gái có bộ ngực to nhất T4 liên tục cười lạnh lùng, nói. Cô cũng không tin là Đường Trọng lại có thể làm việc gì trong khi tất cả mọi người đều đang quan sát thế này.
Phải biết rằng bọn họ chỉ có chút biểu hiện không đúng là tất cả camera trong đại sảnh này sẽ lập tức chụp ngay, tuyên bố ra ngoài khiến toàn dân thảo luận liền. Hơn nữa bốn phía còn có vô số phóng viên đang nhăm nhăm chụp ảnh đấy.
Cho nên hiện tại mặc dù mọi người giường cung bạt kiếm, ở chung không vui vẻ gì nhưng trên mặt đều phải mang theo nụ cười, giống như đang nói chuyện rất thoải mái vậy.
Vì vậy Đường Trọng liền nhìn cô, nói:
– Bộ ngực của cô là đồ giả.
– Anh…
Cô gái này giận dữ. Không ngờ Đường Trọng lại lưu manh như vậy, trước mặt mọi người mà lại nói ra vấn đề mất mặt như thế.
– Cô muốn phủ nhận sao? Nếu không thì chúng ta xem xét thoáng một chút đi? Đường Trọng cười ha hả nói.
– Tốt rồi. Xem thì xem. Anh muốn xem kiểu gì? Dùng tay sao? Hay muốn vạch
ra?
Một thành viên T4 lên tiếng nói.
– Bộ ngực của cô cũng là đồ giả.
Đường Trọng nói với cô gái vừa tham gia vào.
Cô gái này sầm mặt lại, lại trúng đạn của Đường Trọng.
– Bộ ngực của cô cũng là đồ giả.
Đường Trọng nói với thành viên thứ ba của T4.
Sau khi nói với ba người, ánh mắt Đường Trọng nhìn về phía thành viên thứ tư của T4.
Cẩn thận ngắm một vòng, sau đó hắn nói:
– Bộ ngực của cô là thật.
Vẻ mặt cô gái này thoáng giãn ra, đang muốn mỉa mai vài câu thì Đường Trọng đã nói tiếp:
– Mũi của cô là giả, đã nâng rồi. Mắt của cô là giả, đã phẫu thuật rồi. Mặt cô cũng là giả, đã gọt rồi.
Nếu không phải nơi này đồng người thì cô thậm chí muốn lao tới ôm cái thằng ranh này mà cắn xé hắn.
– Tại sao anh lại không biết lễ phép như vậy?
Chung Minh Vũ tức giận nói. Đường Trọng đối xử với bạn bè kiêm đồng nghiệp của hắn như vậy, lại khiến hắn vô cùng mất mặt.
– Làm một người đàn ông, sao lại có thể nói chuyện với một cô gái như vậy chứ? Anh xứng là một ngôi sao sao? Anh có thể là một tấm gương có các fans hâm mộ không? Ngồi cạnh anh quả là khiến người ta mất mặt. Xem ra lần sau phải nhắc nhở quản lý một chút, để bọn họ…
– Cậu đi giày tăng chiều cao.
Đường Trọng cắt lời.
Chung Minh Vũ suýt nữa là cắn đứt đầu lưỡi mình.
Tại sao lại có thể có người như vậy chứ?
Tại sao lại có thể có người như vậy chứ?
Tại sao?
Trời ạ, mau cho sét đánh chết tên lưu manh khốn kiếp này đi.
Chung Minh Vũ rất tức giận, rất phẫn nộ. Hắn cảm thấy nhục nhã.
Hắn muốn phản kích, muốn chửi ầm lên, muốn ra tay đánh người. Thế như mà nghĩ tới rất nhiều người ở xung quanh, nghĩ tới máy ảnh máy quay lúc nào cũng sẵn sàng, nghĩ tới sẽ bị công chúng thảo luận và chỉ trích, hắn cũng chỉ còn có thể ngăn cơn nóng giận này lại.
– Bây giờ không phải thời điểm trả thù. Bây giờ không phải thời điểm trả thù. Bây giờ không phải thời điểm trả thù.
Chung Minh Vũ không ngừng lẩm nhẩm trong lòng. Tên lưu manh không cần mặt mũi kia chỉ muốn kéo hắn xuống cùng cấp bậc mới mình rồi dùng kinh nghiệm phong phú của một gã lưu manh để đánh bại mình thôi.
– Mình sẽ không mắc lừa đâu.
– Tại sao cậu lại phải đi giày tăng chiều cao thế?
Đường Trọng vẫn lửa cháy đổ thêm dầu.
– Cậu cảm thấy mình thấp quá đúng không? Thật ra một mét bảy cũng không coi là thấp đâu… Mà thấp thì thấp chứ sao? Trông mặt cậu cũng khá dễ nhìn, nhất định là hút fans nữ. Mọi người cũng không ghét bỏ vì cậu lùn đấu.
– Có phải cậu rất tức giận không? Cậu muốn đánh tôi lắm phải không? Đây là nơi công cộng, chúng ta đều là ngôi sao đó. Cậu không nên tùy tiện đánh người nha. Nếu không thì tôi có thể kiện cậu đó. Cậu ngẫm lại xem. Ngôi sao lớn đánh người trước mặt bao nhiêu người thế này, lại bị bắt vào đồn cảnh sát, thế thì fans hâm mộ sẽ nghĩ sao đây?
– Cười đi, cười đi. Đúng, vui vẻ một chút… Máy quay đang đưa về phía chúng ta đó. Đừng để người ta thấy cậu lấy lớn bắt nạt nhỏ, bắt nạt chúng tôi nhé.
– Đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất. Đến đây, tôi giới thiệu cho cậu hai người bạn. Đường Trọng phong độ, nhẹ nhàng tươi cười, xoay người chị vào Lâm Hồi Âm bên cạnh, nói:
– Cô ấy là Lâm Hồi Âm, mà quan trọng nhất, ngực và mặt mũi của cô ấy là đồ thật đấy.
Lông mày Lâm Hồi Âm nhíu lại, hai mắt nhìn tới, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Đường Trọng lại chỉ vào Trương Hách Bản, nói:
– Vị này cũng là thành viên trong nhóm của tôi, Trương Hách Bản, bộ ngực và mặt mũi đều là thật cả. Chúng ta theo đuổi sự tự nhiên. Các người thì chỉ muốn thu hút ánh mắt của người khác thôi. Quan điểm khác nhau, tôi cũng không nên nói là mấy người không đúng. Chẳng qua nhét vào người nhiều thứ như vậy, không phải là rất không thoải mái sao?
– Câm miệng.
Chung Minh Vũ hung dữ nói. Hắn cũng chẳng quan tâm tới hình tượng nữa, khuôn mặt đen kịt gầm lên với Đường Trọng.
– Cậu nhìn cậu kìa, lại tức giận rồi. Cười… cười đi. Lúc này mà cậu không cười là về sau không gặp may đâu.
Đường Trọng nói.
– Anh chờ đó. Tôi muốn xem cuối cùng ai mới là người không may. Chung Minh Vũ lạnh lùng nói. Hắn quyết định là dù dùng cách nào cũng phải chèn ép thằng ranh này mới được.
Đúng là quá đáng hận mà!
– Thật chẳng thú vị gì. Trương Hách Bản bĩu môi nói.
– Năm người còn không đấu lại được một người, chỉ số thông minh thấp tới thế, suýt nữa là tôi thương hại mà đứng về phía mấy người rồi đó.
Trương Hách Bản còn tưởng sẽ xảy ra một màn long tranh hổ đấu cơ chứ. Không ngờ lại cán cân thắng lợi lại nghiêng hẳn về một bên thế này.
Chuyện này khiến cô cảm thấy cuộc vui không thỏa mãn, nhịn không được mà mắng đối thủ một câu đám T4 cũng ý thức được là mình đấu võ mồm không lại Đường Trọng, cười lạnh nói:
– Anh Minh Vũ, đừng chấp nhặt với loại ngôi sao tép riu này nữa. Bọn họ muốn nhờ anh mà nổi tiếng, anh đừng có mắc lừa. Cứ thoải mái đi. Mấy ngày nữa anh còn có tiết mục cuối năm cơ mà. Lúc anh đứng trên sân khấu nở mày nở mặt thì đám tép riu này phải đứng dưới hâm mộ đó.
Quả nhiên khi nghe xong những lời này, Chung Minh Vũ lập tức khôi phục vẻ đoan trang của thần tượng, thái độ kiêu căng, căn bản không coi Đường Trọng vào đâu.
Trên thế giới này nhiều ngôi sao như vậy, người có thể xuất hiện trong tiết mục biểu diễn cuối năm đúng là có vốn liếng để khoe khoang.
Lấy tiền là chuyện nhỏ, được nhân dân cả nước hâm mộ và thể hiện được thực lực mới là chuyện lớn.
Đường Trọng quay người lại hỏi Lâm Hồi Âm.
– Bọn họ đang khoe là mình có thể xuất hiện trong tiết mục biểu diễn cuối năm sao?
– Phải.
Lâm Hồi Âm vẫn chi trả lời rất ngắn gọn.
– Cô có muốn nói với bọn họ gì không?
Đường Trọng chuyển ánh mắt về phía Trương Hách Bản.
Trương Hách Bản cười hì hì nói:
– Anh nói đi, miệng anh độc hơn.
– Cô nói những lời này cũng rất độc.
Đường Trọng buồn bực nói. Cái cô gái Trương Hách Bản này là nhân tố không ổn định nhất trong nhóm. Nếu mình xảy ra chuyện gì thì cô nhất định là nội gián lớn nhất, cũng là nhân vật nhổ nước miếng tàn nhẫn nhất với mình.
– Cũng tạm thôi.
Trương Hách Bản nói.
– Anh mau phản kích đi. Người ta vẫn đang chờ anh tiếp chiêu đấy.
Vì vậy Đường Trọng liền khinh thường nhìn T4 và Chung Minh Vũ, nói:
– Tôi thật không hiểu là xuất hiện trong tiết mục cuối năm có cái gì đáng khoe khoang chứ? Chúng tôi đã từ chối xuất hiện trong tiết mục này rồi. Chuyện này mà cũng không biết xấu hổ đi rêu rao ra, hóa ra các người đều rất quan tâm?