Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 335: Mẹ con
Văn Tịnh không thích nói chuyện. Đường Trọng cũng không biết nói gì với cô.
Không khí trong xe rất yên tĩnh nhưng trong lòng Đường Trọng không yên tĩnh chút nào.
Mę.
Đường Trọng biết đây nhất định không phải lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Nhưng hắn cũng biết rõ đây là lần đầu tiên khi hắn hiểu chuyện mà bọn họ gặp nhau.
Sao bà ấy lại chịu nhìn mặt mình?
Sao bà ấy có thể gặp mình?
Sao bà ấy phải thấy mình?
Trong lòng hắn lần lượt đưa ra các vấn đề rồi lại không có cách tìm ra đáp án của những vấn đề này.
Trong lòng bực bội.
– Mặc kệ.
Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng:
– Là bà ấy muốn gặp mình. Người cần cân nhắc đến những vấn đề này là bà ấy mới đúng.
Bây giờ đang là giờ cao điểm, lúc tan tầm, xe như nước chảy nối liền nhau nhìn không thấy đầu hàng đầu. Từ trên cao nhìn xuống, cả con đường là hai dòng xe cộ ngược nhau tạo thành một khối đậu hủ hình chữ nhật vô cùng hùng vĩ và đồ sộ.
Văn Tịnh lái xe rất ổn, không nhanh không chậm. Dù xe phía trước chạy với tốc độ như rùa bò thì cô cũng tuyệt đối không bấm còi thúc giục người ta. Người khác dùng thì cô cũng dừng. Người khác đi thì cô cũng đi theo.
Trong ô tô đang bật một bài hát tiếng anh, Đường Trọng không nghe, cũng không biết họ đang hát cái gì.
Cho nên lúc bọn hắn đuổi tới Giang Nam thì sắc trời đã tối đen, cũng không có sao, cũng không có trăng sáng, chỉ có nhà nhà bật đèn thắp sáng màn đêm tối đen như mực này.
Đường Trọng xuống xe, hơi co rụt cổ lại.
Bây giờ là lúc lạnh nhất trong ngày, lớp băng bị hòa tan cũng cứng lại, tuyết cũng bắt đầu đông lại.
Đường Trọng nhìn thấy ngôi nhà nhỏ phía trước thì cũng không tiến lên, có cảm giác sợ hãi bất lực.
Đường Trọng nhìn về phía Văn Tịnh, hi vọng cô có thể đi vào trong thông báo một tiếng, để cho bà ấy chuẩn bị sẵn sàng, cũng làm cho mình chuẩn bị được tốt.
– Vào thôi.
Văn Tịnh nói.
– Cô không vào à?
Đường Trọng hỏi.
– Tôi không vào.
Nói xong câu đó Văn Tịnh bỏ đi, giống như nhiệm vụ của cô đến đây là xong, căn bản không có ý muốn vào trong nhà thông báo. Hi vọng của Đường Trọng rơi vào khoảng không.
Cửa sân không khóa, Đường Trọng đẩy ra rồi đi vào một con đường dẫn vào trong nhà.
Bên trái căn nhà có một người bảo vệ, tầng hai cũng có một người bảo vệ. Đường Trọng vừa đến đã thấy hai tầng lực lượng phòng hộ. Nói cách khác, tăng thêm Văn Tịnh, người phụ nữ này ra ngoài ít nhất cũng phải có ba người bảo vệ.
Nhưng những người kia hiển nhiên biết được thân phận Đường Trọng nên cũng không có ý lên tiếng ngăn cản.
Đường Trọng cũng chỉ nhìn sang, sau đó đi vào mái nhà cong, đấy cửa vào phòng khách.
Một luồng khí ấm áp ập tới lập tức bao phủ lấy toàn thân. Khuôn mặt và thân thể cứng nhắc thấy thoải mái hơn.
Trong phòng khách không có ai, ngược lại trong phòng bếp có một người đang bận rộn.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp.
Da thịt như tuyết trắng, mắt như ngôi sao.
Mái tóc được búi trên đỉnh đầu lộ ra cái cổ thon dài khêu gợi.
Mặc dù chỉ là mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường, trên cổ còn buộc cái tạp dề kẻ caro nhưng vẫn khó có thể che dấu địa vị và dáng vẻ ung dung và từ chối người khác ngàn dặm của cô.
Phú qúy ba đời thành quý tộc. Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ và cử chỉ của người phụ nữ này thì có thể nhìn ra đằng sau cô là gia tộc khổng lồ thâm hậu thế nào.
Nhưng mà người phụ nữ giống nữ thần này lại một tay cầm nồi một tay xúc đồ ăn.
Cô cầm một cái chảo, đổ món trứng tráng sốt cà chua vào trong thùng rác.
Lúc ngẩng đầu lên, thấy Đường Trọng đang đứng lặng người ở đó thì hơi ngạc nhiên, sau đó lên tiếng nói:
– Trở về rồi.
Đường Trọng chỉ nhìn cô, cũng không trả lời.
Cô không hỏi, hắn cũng không trả lời.
Hắn đã từng tưởng tượng vô số lần lúc hai người gặp mặt lần đầu sẽ như thế nào.
Nhưng mà bây giờ khi chính thức gặp mặt nhau, trong lòng hắn không oanh oanh liệt liệt hay bị thiết đau thương như hắn nghĩ.
– Trở về rồi.
Như là bọn họ chưa từng chia lìa, chỉ là đứa con đi xa nhà nay trở về thôi.
Ba chữ bình bình đạm đạm lại làm cho trong lòng Đường Trong chua xót, hốc mắt ướt át.
Trở về rồi.
Nơi bà ấy ở chính là nhà.
Thấy Đường Trọng cứ nhìn chằm chằm vào chỗ trống tráng cà chua trong thùng rác kia thì bà ấm giọng giải thích:
– Mẹ đã nếm qua, quá ngọt.
Đường Trọng không thích ăn đồ ăn quá ngọt nhưng hắn lại thích ăn trứng tráng sốt cà chua.
Làm như thế nào để món này được ngon quả thật không phải là một chuyện đơn giản.
Đường Trọng nhìn thấy thùng rác, bà ấy đã làm hỏng ba nồi rồi sao?
– Đừng lãng phí.
Đường Trọng nói.
Người phụ nữ “phụt…” một tiếng nở nụ cuời.
Cười cười nhưng vành mắt bà cứ đỏ lên, sau đó hai dòng nước mắt lăn dài trên má.
Đây đâu phải là vị thần kinh doanh tiếng tăm lừng lẫy, chủ tịch hội đồng quản trị khống chế tập đoàn trăm tỷ, công chúa được yêu qúy nhất của Khương gia, Hoàng Hậu xinh đẹp của Yến Kinh ba mươi năm đầu. Trên tay bà lại một tay cầm nồi, một tay xúc đồ, trên cổ còn đeo tạp dề, ăn mặc như một bà chủ gia đình.
Bà cố gắng mở to hai mắt nhưng không thể nhìn được cái gì cả.
Tầm mắt của bà đã bị nước mắt che rồi, đến khóc cũng khóc không thành tiếng.
Đường Trọng không đi qua.
Hắn cứ đứng ở phòng khách, tại chỗ mà hắn dừng bước.
Nhìn bà cười, dáng vẻ tươi cười như ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, như con chuồn chuồn khẽ vẫy cánh, như ngọn gió nhẹ gợn lên mặt hồ.
Nhìn bà khóc. Giọt nước mắt đầu tiên chảy xuống, giọt nước mắt thứ hai chảy xuống, giọt nước mắt thứ ba chảy xuống, càng ngày càng nhiều giọt nước mắt chảy xuống, càng ngày nước mắt chảy càng nhanh. Đường Trọng cũng không kịp nhìn, Đường Trọng bất chấp đi đến.
Vì thế nước mắt cứ như hải dương, chảy mãi chảy mãi tựa như không có điểm dừng.
Yết hầu Đường Trọng nhúc nhích, hơi ngẩng mặt lên, nói:
– Mẹ còn khóc, đồ ăn sẽ nguội đấy.
Vì thế bà dùng mu bàn tay lau mắt, nói:
– Con ăn trước đi, mẹ làm một món nữa. Là món cuối cùng.
Đường Trọng đi đến bàn ăn, trên bàn ăn đã xếp vài món ăn. Nấm hấp. Bánh bao. Thịt hâm lại. Còn có một tô súp.
Đây đều là những thứ Đường Trọng thích ăn. Lúc còn ở ngục giam Hận Sơn, nếu hắn muốn cải thiện bữa ăn thì sẽ tự mình xuống bếp làm những món này. Đương nhiên hắn thích những món này cũng là do ảnh hưởng từ chòm râu dài. Cho nên chòm râu dài làm những món này trình độ cao hơn nhiều.
Bà bưng món ăn cuối cùng lên. Vẫn là món trứng tráng sốt cà chua kia.
Bà đặt món ăn này trước mặt Đường Trọng, nói:
– Con nếm thử đi. Có ngọt không?
Lúc nói chuyện bà còn vội vàng lấy một đôi đũa đưa cho Đường Trọng.
Đường Trọng nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng trứng gà rồi bỏ vào miệng.
Hắn ăn không thấy vị, miệng của hắn khô khốc, vị giác cũng không còn tri giác nữa.
– Không ngọt.
Đường Trọng nói.
Bà vui vẻ nở nụ cười, giống như là được lời lớn vậy.
Bà cởi tạp dề ra, nói:
– Không ngọt là tốt rồi.
Bà ngồi xuống đối diện Đường Trọng, đôi mắt sáng quắc nhìn Đường Trọng, hói:
– Có uống rượu không?
– Không uống.
Đường Trọng nói.
-Ừm. Không uống.
Lúc bà nói chuyện vẫn nhìn Đường Trọng. Đường Trọng nói gì thì bà sẽ nói theo cái đó.
Đôi mắt của bà hồng hồng. Vì khóc quá nhiều, da lại non nên bốn phía khóe mắt hơi sưng vù.
Nhưng mà bà cứ không nháy mắt mà nhìn Đường Trọng, giống như sợ lúc mình nháy mắt, Đường Trọng sẽ biến mất không thấy đâu.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt này chính là hình ảnh mà bà đã mơ vô số lần.
Đường Trọng không nói gì, bà cũng không nói chuyện.
Đương Trọng dụng đua, ba cung dmg đua.
Chỉ là im lặng thật lâu
Đường Trọng cúi đầu, bà nhìn Đường Trọng cúi đầu.
Thật lâu. Thật lâu.
Tâm trạng của ba rốt cục cũng yên lại một ít, ấm giọng nói:
– Mẹ đến Minh Châu làm nên muốn gặp con. Con cũng biết tới chậm chút ít. Me không biết làm vậy sẽ có hậu quả gì nhưng mẹ chỉ nghĩ đến con.
– Mỗi ngày mẹ đều đọc báo chí có liên quan đến con, mẹ lại để Văn Tịnh tìm kiểm tin tức về con. Xem càng nhiều, nghĩ đến con thì xúc động càng mãnh liệt. Mẹ thật sự không nhịn được. Nếu không đến thi mẹ muốn điên mất thôi.
– Đợi đến lúc quyết định được thì trong lòng mới bình tĩnh lại. Nhưng mà vừa rồi lúc làm đồ ăn trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm không yên. Mẹ vẫn suy nghĩ chúng ta sẽ dùng cách gì để gặp mặt, câu đầu tiên nhìn thấy con phải nói gì, nếu con hận mẹ thì phải làm sao. Mãi cho đến khi con đang ở phòng khách mẹ vẫn chưa nghĩ ra đáp án. Thế nhưng mà lại thuận miệng nói ra. Thì ra có nhiều thứ cũng không cần diễn tập.
– Đây là thiên tính.
long Đường Trọng thầm nghĩ.
Đây là thiên tính của mẹ đối với con, cũng là thiên tính của con đối với mẹ.
Những gì trách cứ, thống hận trước kia, tất cả tùy tiện, rụt rè… tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, không lưu loát, cũng sinh hoạt. Lạ lẫm mà cũng quen thuộc. Thân mật của cốt nhục tương liên thì thời gian làm sao có thể làm giảm xuống được?
– Văn Tịnh đã nói gì với con a?
Bà lên tiếng hỏi.
– Đã từng nói qua.
Đường Trọng nói
– Con theo mẹ về nha ăn mừng năm mới đi.
Bà nói.
– Nhà nào? Khương gia?
Đương Trọng nở nụ cười:
– Khương gia tuy lớn nhưng chỉ sợ không có chỗ cho con đi.
– Không về Khương gia.
Bà nói:
– Nhà của mẹ. Nhà của chúng ta. Mẹ sẽ rời Khương gia để ăn mừng năm mới với con.
Đương Trọng cười, nói:
– Thế cũng tốt. Chúng ta trở lại ngục giam Hận Sơn. Nếu dẫn mẹ về thì năm nay chòm râu dài nhất định sẽ uống vài chén rượu.
– Mẹ không thể đi.
Bà lắc đầu:
– Mẹ không thể hại… mọi người lần nữa.
– Có thể con phải trở về.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Mę biết.
Ba gật đầu. Giọt nước mắt lại tràn mi mà ra. Bà rơi lệ cực nhỏ, hôm nay luôn khó có thể khống chế tâm trạng của mình.
– Mẹ biết.
Đường Trọng giơ tay ra lấy chai rượu đó đã được chuẩn bị tốt trên bàn, rót hai ly trên tay, một ly đưa đến trước mặt ba, một ly giữ lại cho mình, nói:
– Cảm ơn mẹ vì bữa tối. Con không hận me, cũng không yêu mẹ.
Hắn uống ly rượu đỏ trong tay một hơi cạn sạch, nhìn bà rồi nói:
– Chúc mừng năm mới.
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.