Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 334: Bà ấy muốn tự mình nói chuyện với cậu!
Đập chết Vương Địch Âu giống như đập chết một con ruồi vậy.
Nhưng mãi tới hết giờ học sáng thứ hai, Hoa Minh vẫn còn ở trong trạng thái hưng phấn.
– Thằng ranh này thật sự không biết trời cao đất rộng, lại dám ra mặt với chúng ta sao? Đập chết hắn.
Hoa Minh hùng hùng hổ hổ nói.
– Thôi đi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Cũng chẳng cần chấp nhặt với hắn làm gì.
– Hắc, mày đúng là dối trá thật. Lúc đập nó thì xuống tay tàn nhẫn hơn bất cứ ai, đập xong rồi lại nói không chấp nhặt. Lợi thì mày chiếm, rồi lại nói cho sướng mồm. Còn cho người khác sống nữa không hả?
Đường Trọng cười nói:
– Hắn cũng là một người đáng thương.
– Hắn đáng thương sao?
Lần này Hoa Minh không ủng hộ quan điểm của Đường Trọng được.
– Hắn đáng thương ở chỗ nào chứ? Người thì đẹp trai, cha nổi tiếng. Hắn đáng thường chỗ nào? Nhiều con gái vây quanh hắn như vậy, tiền cũng đầy túi, mày không thấy hắn sung sướng thế nào à? Toàn thân đều là hàng hiệu, như chỉ sợ người khác không biết cha hắn là Vương Kỳ Khuế vậy. So với hắn thì Lương Đào đúng là khiêm tốn tới đáng thương.
– Tao nói hắn đáng thương bởi vì hắn lại chọn tao làm đối thủ.
Đường Trọng nói:
– Nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ tao coi hắn là đối thủ cả.
Hoa Minh bị sự không biết xấu hổ của Đường Trọng chinh phục rồi.
– Đường Trọng.
Tiêu Nam Tâm ôm vài quyển sách đuổi theo phía sau.
Minh Châu liên tục lạnh lẽo, tuyết bên ngoài còn chưa tan. Cho nên Tiêu Nam Tâm mặc một chiếc áo khoác rất dày, đi giày lông, cổ còn quấn một chiếc khăn. Mái tóc ngắn màu đỏ vẫn nổi bật, ở giữa một đám nữ sinh tóc dài tung bay đúng là khiến người ta có một cảm giác khác thường.
Xinh đẹp thu hút, toàn thân đều tràn ngập sức sống thanh xuân.
– Sao thế?
Đường Trọng hỏi.
– Thầy Tiêu mời cậu tới nhà ăn cơm.
Tiêu Nam Tâm nói. Đây là tính cách của cô. Cô không thích để người khác biết Tiêu Dục Hằng là ông của cô, cho nên ở ngoài vẫn gọi là thầy Tiêu chứ không gọi là ông của tôi. Chuyện này nếu so với những người lúc nào cũng lôi cha ông ra đặt trên mép thì đúng là vừa đáng yêu vừa đáng kính.
– Hôm nay à?
Đường Trọng hỏi.
– Hôm nay.
– Buổi trưa sao?
– Trưa.
– Tốt rồi.
Đường Trọng cười.
– Tới giờ cơm thì tôi tới.
Tiêu Nam Tâm bĩu môi, nói:
– Trưa nay thầy Tiêu không có tiết giảng. Ông ấy ở nhà chờ nói chuyện với cậu đấy.
Hoa Minh lại gần, mặt dày nói:
– Thầy Tiêu có gọi tôi không? Lần trước ông ấy giúp tôi, tôi còn chưa kịp thăm viếng nói lời cảm ơn đó.
Tiêu Nam Tầm nhìn Hoa Minh một cái, nói:
– Cậu không tới thăm chính là nói lời cảm ơn rồi.
Đường Trọng đi theo Tiêu Nam Tâm, Hoa Minh đứng khóc phía sau.
Đường Trọng đã tới thăm Tiêu Dục Hằng một lần, chẳng qua lần đó hắn đi cùng đoàn khảo sát của trường, thế nên không gặp được, lại còn bị Tiêu Nam Tâm bắt nạt một trận. Hiện giờ viện trưởng Tiêu Dục Hằng hết bận rồi, rốt cục cũng nhớ ra phải giải quyết vấn đề của học trò mình.
Người ở khu giành cho giáo viên cũng khá ít, ngẫu nhiên gặp vài thầy cô giáo cũng chẳng chi trò gì Đường Trọng cả.
Nhưng Đường Trọng và Tiểu Nam Tâm đi qua cầu Nguyệt Nha thì hai người lại hơi xấu hổ.
Lá khô còn đó, chẳng qua là bị tuyết trắng bao phủ mà thôi. Hóa ra dưới chân cầu giống như một cái đệm, trời đổ tuyết lại khoác lên đó một tấm chăn bông màu trắng.
– Nhìn cái gì thế? Tiêu Nam Tâm trừng mắt lườm Đường Trọng.
Đường Trọng cười hắc hắc nói:
– Nếu cô không nhìn lén tôi thì làm sao biết là tôi đang nhìn cô chứ?
– Tôi nhìn quang minh chính đại đấy. Tiêu Nam Tâm hừ lạnh, nói.
– Đúng rồi. Chẳng qua tối hôm đó là cô lén lút đè tôi ra thôi.
Đường Trọng nói.
– Đi chết đi.
Tiêu Nam Tâm tung chân đá.
Đường Trọng tránh trong nháy mắt.
Từ sau khi hắn dạy Tiêu Nam Tâm sử dụng sức lực thì thực lực của cô cũng tăng lên rất nhanh. Hiện tại một chưởng một cước cô đánh ra đều hoàn toàn khác trước rồi.
Trước kia lực lượng của cô trong mắt Đường Trọng chỉ giống như hoa quyền tú cước, hiện giờ đúng là có lực sát thương rồi.
Có đôi khi nghĩ kỹ lại, Đường Trọng cũng thấy mình thật là ngu xuẩn.
Bản thân mình nhiều nhất chỉ là một con sói, tại sao lại võ trang cho cô thành một con cọp cái chứ?
Biết Đường Trọng sẽ tới ăn trưa, vợ Tiêu Dục Hằng đã làm sủi cảo. Chuyện này cũng khiến trong lòng Đường Trọng cảm thấy vui vẻ và ấm cúng.
Vui vẻ là bởi hắn thích ăn sủi cảo cô làm nhất. Ấm áp là bởi vì cảm giác được người ta coi trọng thật là thích.
Tiêu Dục Hằng đang ngờ trong phòng chơi cờ, thấy Đường Trọng liền gọi:
– Chơi hai ván chứ?
– Vâng.
Đường Trọng ngồi xuống.
Ở nhà Tiêu Nam Tâm vẫn cố gắng tỏ ra hiền dịu, chủ động rót trà cho Đường Trọng và viện trưởng Tiêu.
Viện trưởng Tiêu vừa chơi cờ vừa hỏi:
– Lại vừa mâu thuẫn với Địch Âu hả?
– Không, chỉ là đùa vui thôi thầy.
Đường Trọng nói.
– Ừ.
Tiêu Dục Hằng cũng lên tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Trong mắt hắn, Vương Địch Âu cũng là một người rất quan trọng.
– Chuyện thế thân của Đường Tâm là thế nào vậy?
Đường Trọng cười khổ nói:
– Thầy hắn cũng xem tin tức rồi phải không?
– Xem rồi.
Tiêu Dục Hằng gật đầu:
– Phóng viên viết linh tinh lắm. Cho nên mới muốn em nói.
– Thật ra tại buổi biểu diễn ở HongKong em cũng từng nói rồi. Trước khi em tới Nam Đại nhập học thì người đại diện của Đường Tâm đã tới tìm em, nói là Đường Tâm bị ốm rất nặng, hy vọng em có thể giả trang vài ngày. Vốn là em từ chối, sau thì mọi chuyện thầy cũng biết rồi.
– Em định thế nào đây?
Tiêu Dục Hằng hỏi.
– Thế nào ạ? Đường Trọng suy nghĩ một chút rồi nói:
– Em còn đang chờ em gái mình trở về.
– Lúc nào em gái em về? Một tháng? Ba tháng? Nửa năm? Hay một năm?
Đường Trọng cũng không biết trả lời câu hỏi này như thế nào nữa.
Đường Tâm bao giờ trở về? Hắn cũng rất muốn biết đáp án này.
– Nghiên cứu tâm lý học hay là gia nhập ngành giải trí? Em lựa chọn thế nào?
– Em cũng đã chọn rồi.
Lần này Đường Trọng trả lời rất nhanh. Tâm lý học là sở thích, mà ngành giải trí là trách nhiệm và chờ đợi. Hắn cũng không thể từ bỏ, cũng không muốn từ bỏ.
– Ôi.
Tiêu Dục Hằng thở dài.
– Ngàn vạn lần đừng để ảnh hưởng tới học tập đấy.
Trong mắt Tiêu Dục Hằng, Đường Trọng là một hạt giống tốt, còn tốt hơn Vương Địch Âu nhiều. Thậm chí hắn còn coi trọng Đường Trọng hơn cả cháu gái Tiêu Nam Tâm của mình.
Hắn thật sự không muốn thấy Đường Trọng tiến vào giới giải trí mà bỏ bê học tập. Như vậy thì học trò hắn nhận không phải là phí công sao?
Nói tục tằn một chút thì nếu Tiêu Dục Hằng đi giảng bài cho các doanh nghiệp, mỗi người thu ba triệu, năm triệu là chuyện rất đơn giản. Hắn dùng thời gian này cho một học trò không quan trọng hay không có tương lai sao?
– Không đâu.
Đường Trọng cười gật đầu.
– Sắp tới là kỳ thi rồi, lần này em nhất định đứng đầu sinh viên hệ mình cho thầy xem.
– Hừ.
Tiêu Nam Tâm không vui.
Anh đứng đầu hệ thì tôi đứng thứ mấy hả?
– Được rồi. Tôi nhường vị trí đầu cho cô. Tôi đứng thứ hai là được.
Đường Trọng nói, giống như vị trí là do hắn quyết vậy.
Chẳng qua lòng tin mạnh mẽ của hắn lại khiến viện trưởng Tiêu rất hài lòng.
Hắn nhìn Tiêu Nam Tâm một chút, lại nhìn Đường Trọng, nói:
– Thầy cũng muốn xem thử trong hai đứa, ai mạnh hơn đây.
Quả nhiên không hổ là nhà nghiên cứu tâm lý học.
Một câu nói liền lập tức đốt lên ngọn lửa tranh đua giữa hai học trò.
Sau khi ăn trưa xong, Đường Trọng không lập tức rời đi. Tiêu Dục Hằng không thả hắn đi thì đúng hơn.
Trước khi ăn cơm, Đường Trọng đánh thắng Tiêu Dục Hằng hai ván. Tâm lý Tiêu Dục Hằng mất thăng bằng, lôi Đường Trọng đánh vài ván nữa. Dù sao chiều nay hắn cũng không có việc gì, dứt khoát ở nhà uống trà đánh cờ với học trò còn hơn. Đây cũng là chuyện ông lão này thích làm nhất. Làm học trò của ông, tất nhiên Đường Trọng phải nghe theo.
Mãi cho tới bốn, năm giờ chiều, trời đổ mưa phùn lất phất, Đường Trọng mới đứng dậy xin phép ra về.
Cô muốn giữ hắn lại ăn cơm nhưng hắn từ chối.
Dù da mặt có dày hơn nữa cũng không thể chạy tới nhà thầy giáo ăn cơm cả ngày được.
Đường Trọng vừa đi tới đình nghỉ chân thì điện thoại trong túi reo vang.
Hắn nhìn thấy trên đó là một số lạ.
Đường Trọng bắt máy, còn chưa kịp hỏi đối phó là ai thì bên kia đã có một giọng nữ nói:
– Đường Trọng, ra cổng trường gặp mặt đi.
Cách gọi Đường Trọng cho thấy đối phương không gọi nhầm số. Hiện giờ đã hết giờ học, tất nhiên ra công trường không có vấn đề gì.
Không hề nói thừa một lời.
Đường Trọng đang muốn nói vài câu thì người phụ nữ kia liền tắt máy.
Đường Trọng cười khổ, thấy người phụ nữ này đúng là hấp tấp thật.
Trường có bốn cổng, cô ta chỉ nói là ở cổng, thế thì đi ra cổng nam hay cổng bắc đây?
Nhưng cũng may điều này không làm khó được trí tuệ của Đường Trọng. Đương nhiên đối phương cũng biết chuyện này không làm khó được hắn.
Đường Trọng đi tới cửa nam liền thấy có một cô gái đang đứng ở trước phòng bảo vệ.
Trời lạnh như vậy nhưng cô chỉ mặc một bộ đồng phục màu đen, khoác áo khoác đen, đi giày da đen. Tóc cô buộc thành một cái đuôi ngựa, trong xinh xắn mà vô cùng đơn giản.
Văn Tĩnh.
Đường Trọng đi tới trước mặt Văn Tĩnh, vừa cười vừa nói:
– Cô tới tặng quà nữa hả? Nhưng sao tôi không thấy quà nhỉ?
Lần trước Văn Tĩnh tới vào dịp trung thu. Cô tặng hắn một gói quà, chẳng qua Đường Trọng liền tặng lại ngay cho người khác.
Mặt Văn Tĩnh không hề thay đổi nhìn Đường Trọng, nói:
– Tôi đến là đại diện cho bà ấy mời cậu về nhà đón năm mới.
– Về nhà đón năm mới sao?
Đường Trọng cười lạnh.
– Cô đại diện à?
– Tôi biết tôi không đại diện được.
Văn Tĩnh vô cùng thẳng thắn nói. Cô mở cửa xe lên, đưa tay mời, nói:
– Xin mời.
Đường Trọng không di động, nhìn cô có vẻ rất kỳ quái.
Hắn nghĩ tới một loại khả năng nhưng lại không có cách nào tin nổi.
Hắn sợ hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Hắn do dự không biết nên đồng ý hay từ chối. Tùy tiện từ chối có phải là vô cùng tàn nhẫn không?
– Bà ấy muốn đích thân nói chuyện với cậu.
Văn Tĩnh nói.