Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 331: Quan trời quản đất, còn muốn trông không cho người khác đánh rắm sao?
- TOP Truyện
- Hỏa Bạo Thiên Vương
- Chương 331: Quan trời quản đất, còn muốn trông không cho người khác đánh rắm sao?
Đây là năm đầu tiên Đường Trọng làm ngôi sao nhưng không phải là lần đầu tiên nghe nói về tiết mục cuối năm.
Lúc xem truyền hình, hắn cũng đã biết về tiết mục cuối năm.
Cái gọi là “tiết mục cuối năm chính là tất cả đêm 30 của đài truyền hình, đó là bữa tiệc giao thừa tại Trung Hoa.
Đây là tiết mục cả nước chú ý nhất, cũng là tiết mục được tất cả đài truyền hình coi trọng nhất.
Một năm tiết mục cuối năm vừa mới chấm dứt, tiết mục cuối năm của năm thứ hai cũng bắt đầu được thành lập. Nói cách khác là phải chuẩn bị tiết mục thật tốt thì cần số lượng lớn nhân lực cùng vật lực, hơn nữa đầu tư một năm.
Mặc dù như vậy nhưng tiết mục cuối năm hàng năm vẫn là bị mắng một chút. Làm dâu trăm họ, có đạo diễn nào có thể đồng thời thỏa mãn nhu cầm hơn mười trăm triệu miệng người Trung Hoa chứ?
Có lợi ích thì có cạnh tranh.
Mỗi khi đến cuối năm, tất cả các đài truyền hình lớn đều mời rất nhiều người nổi tiếng. Anh có Lưu Đức Hoa thì tôi có Trường Học Hữu. Anh có Vương Lực Hoành thì tôi có Châu Kiệt Luân. Người có Lôi Đế thì tôi có chú Điểu STYLE. Anh kéo ngôi sao thanh tú mới thì tôi có khí vương mới nhất.
Mọi người thi triển kỳ chiêu cùng thi triển kỳ kỹ chính vì muốn thu hút ánh mắt mọi người vào mâu đất nhà mình trong tôi 30 tết.
Nhưng các đài truyền hình khác nhau, tiết mục cuối năm cũng không giống nhau.
Ví dụ như đài truyền hình Minh Châu tổ chức tiết mục cuối năm thì mọi người đều nói là ‘Tiết mục cuối năm đài Minh Châu ‘.
Ví dụ như đài truyền hình Hồ Nam tổ chức tiết mục cuối năm thì mọi người sẽ gọi là ‘tiết mục cuối năm đài Hồ Nam’.
Nhưng chỉ có một đài tổ chức tiệc cuối năm mà mọi người chỉ biết nói là “tiết mục cuối năm thì ai cũng biết rõ đó chính là đài truyền hình CCTV Trung Hoa.
Một đài truyền hình lớn mạnh nhất, phương diện này không thể nghi ngờ.
Dĩ nhiên Bạch Tố nói chính là tiết mục cuối năm của đài CCTV.
– Đúng vậy. Tiết mục cuối năm. Đài truyền hình CCTV Trung Hoa tổ chức năm tiết mục cuối năm. Vẻ mặt Bạch Tố hưng phấn nói.
– Cậu biết người nào trong Hoa Thanh chúng ta được mời không? Chỉ có Trương Thượng Hân và Hồ Điệp. Trương Thượng Hân lên tiết mục cuối năm chuyên nghiệp rồi, đã liên tục lên ba năm nhưng đây là lần đầu tiên của chúng ta.
– Dựa theo danh tiếng của chúng ta bây giờ, có phần cho chúng ta sao? Hắn là sự kiện thế thân quá lợi hại, cho nên mới được coi trọng, mới được mời tham gia vào tiết mục cuối năm. Tất cả mọi người vốn nói Lý Tinh sẽ được mời nhưng không ngờ lại xảy ra biến hóa như vậy. Lý Tinh bị xoá tên, tên Hồ Điệp ngược lại là được thêm vào. Tôi nhận được điện thoại của tổng đạo diễn Cáp Đồ về tiết mục cuối năm cũng rất bất ngờ.
Đường Trọng đổi giầy, đi đến sofa trong phòng khách rồi ngồi xuống, rót cho mình một ly nước chanh. Sau khi uống vài ngụm giải khát, lúc này hắn mới ngẩng mặt lên nhìn Bạch Tố đang đứng bên người, hỏi:
– Cô muốn đi sao?
Bạch Tố sững sờ.
Có bao nhiêu ngôi sao mong ước được đi đến sân khấu kia?
Lại có bao nhiêu ngôi sao cả đời không thể lên được sân khấu kia?
Có bao nhiêu ngôi sao mượn giàn giáo kia mà sau một đêm đã thành danh?
Lại có bao nhiêu ngôi sao thành danh đứng ở trên sân khấu đó vì muốn bản thân càng nổi tiếng chứ?
Làm sao lại không muốn đi?
Dĩ nhiên cô muốn đi.
Là một người kinh doanh về lĩnh vực giải trí, là người đại diện ban nhạc Hồ Điệp, cô biết rõ chỉ cần ban nhạc Hồ Điệp đứng ở trên sân khấu tiết mục cuối năm kia một khắc, lập tức thu hoạch của các cô sẽ phong phú hơn những người khác rất nhiều lần.
Thế nhưng cô nghe ra trong lời nói của Đường Trọng còn có ý khác.
– Cậu không muốn đi sao?
Nụ cười trên mặt Bạch Tố dần dần biến mất, lên tiếng hỏi.
Sở dĩ sau khi nhận được tin này, cô gọi cho Đường Trọng đầu tiên cũng là bởi vì cô biết rõ thái độ của Đường Trọng đối với chuyện này rất quan trọng.
Cô đã hợp tác cùng Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản trong thời gian rất dài, đối với Lâm Hồi Âm, chỉ cần nói một việc với cô ấy ba lần là được, cô ấy không kiên nhẫn để nghe lại lần thứ tư. Đã không muốn nghe, vậy thì chỉ có thể đồng ý.
Trương Hách Bàn khó đối phó hơn một chút nhưng chỉ cần nói nịnh cô ấy vài câu như: Bản Bản, chuyện này phải có cháu mới được, không có cháu thì Hồ Điệp cũng không phải là Hồ Điệp nguyên vẹn nữa, người xem sẽ vô cùng tiếc nuối, thất vọng… Như vậy, cô ấy sẽ cảm thấy không có cô không được, lập tức vui vẻ đồng ý.
Đường Trọng là người cô ít tiếp xúc nhất. Cho tới bây giờ, Bạch Tố vẫn không tìm được bí quyết đối phó Đường Trọng. Ngược lại là cô thường xuyên bị Đường Trọng đối phó.
Thằng này cứng mềm đều không ăn, hồ đồ vốn không gần. Đôi khi khiến mình khó thở, hận không thể thi triển mỹ nhân kế đối với thằng nhóc này.
– Tôi không thể đi.
Đường Trọng nói.
– Vì sao không thể đi?
Bạch Tố kỳ quái hỏi.
– Tôi phải về nhà đón giao thừa.
Vẻ mặt Đường Trọng thành thật trả lời. Một câu trả lời khiến tử cung Bạch Tố cũng cảm thấy đau đớn.
Tôi không thể tham dự tiết mục cuối năm, tôi phải về nhà đón giao thừa. Cô có thể công bố câu trả lời này ra ngoài sao?
– Không phải. Đường Trọng.
Bạch Tố có chút sốt ruột rồi.
– Chẳng phải sau khi lên tiết mục cuối năm, chúng ta có thể về nhà đón giao thừa sao? Mà lại nói, cậu nhìn xem, chỉ có một số ngôi sao mới có thể có được cơ hội này, bọn họ cũng chấp nhận tạm thời hy sinh một chút ít. Ngày hôm sau trở về ăn một bữa cơm đoàn viên không được sao? Tôi hứa với cậu, ngay khi kết thúc tiệc giao thừa, tôi sẽ đưa cậu trở về, tôi tự mình lái xe đưa cậu trở về. Cậu xem như vậy có được không?
Đường Trọng lắc đầu.
– Không được.
Đường Trọng nhìn về phía Bạch Tố, áy náy nói:
– Tôi biết rõ quyết định của tôi rất ích kỷ, có lẽ trong lòng cô cũng nghĩ tôi rất ngu ngốc.
– Thế nhưng không được. Thật sự không được. Mặc kệ người khác có thể làm được hay không, tôi không làm được, tôi phải trở về. Tối 30 tết chúng tôi có hai người, tôi không quay về, tối 30 tết chỉ có một mình chòm râu dài.
– Hai người ăn cơm, đó cũng là đoàn viên. Một người thì còn gì là lễ mừng năm mới nữa?
Bạch Tố trầm mặc.
Cô có thể giang ra một ngàn, một vạn chỗ tốt của việc lên tiết mục cuối năm nhưng một ngàn, một vạn lý do này không chịu nổi một kích của lý do mà Đường Trọng đưa ra.
Hai người ăn cơm, đó cũng là đoàn viên. Một người, thì còn gì là lễ mừng năm mới nữa?
Trong lòng Bạch Tố chua xót.
Sắp gần cuối năm, Nam Đại sắp nghi, học kỳ một của Đường Trọng cũng sắp chấm dứt.
Bây giờ thầy giáo đã bắt đầu giới hạn đề thi cùng phổ biến quy chế thi tại các lớp học, cho nên tỉ lệ sinh viên đi học của từng lớp cũng bắt đầu cao lên. Có một số sinh viên bình thường hay trốn học giờ cũng đều xuất hiện, không để cho bạn cùng phòng hoặc bạn bè bên ngoài điểm danh hộ.
Đường Trọng mang theo sách vở đi vào phòng học, nhìn thấy gã vô cùng đẹp trai Vương Địch Âu đang cười cười nói nói cùng với một đám con gái.
Từ khi Vương Địch Âu tiến vào hệ Tâm Lý, danh tiếng của Lương Đào đã bị hắn đoạt sạch.
Trong một lần nói chuyện, Vương Địch Âu không cẩn thận tiết lộ ra cha của mình chính là Vương Kỳ Khuê, đại sư tâm lý học lừng lẫy nổi danh trên thế giới. Vì vậy, thoáng một cái đã trở thành nhân vật phong vân của trường.
Không chỉ có nữ sinh của hệ coi hắn là bảo bối mà ngay cả nữ sinh của các hệ khác cũng thường xuyên chạy tới xem anh chàng đẹp trai nhất hệ tâm lý, co kha năng cũng là anh chàng đẹp trai nhất trường Nam Đại. Mỗi ngày đều đưa thư tình đấy, tặng quà đấy, những tin nhắn xin làm quen nhiều không thể kể xiết.
Không thể không nói, thằng nhóc này quả thật đã trở thành nhân vật số má tại Nam Đại.
– Tôi cũng giật mình đấy. Theo như bối phận, tôi phải gọi Đường Trọng là sự thúc nhưng tôi không ngờ sư thúc lại là ngôi sao lớn Đường Tâm. Thật sự tin tức ấy khiến tôi giật cả mình.
– Về sau, tôi cố ý tìm video quay sư thúc biểu diễn, cô đừng nói, thời điểm anh ta đeo nữ trang, khiêu vũ, quả thật là vô cùng hấp dẫn. Có mấy người đàn ông sắm vai đàn bà mà không bị người khác phát hiện? Sư thúc thật sự là thần nhân mà, là một ngôi sao lớn trong lớp chúng tôi. Các cô tìm anh ta có phải là muốn xin chữ ký không?
Đường Trọng nhíu mày.
Từ sau khi trở về, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vương Địch Âu. Trong khoảng thời gian hắn không ở đây, hình như thằng nhóc này đã đi theo cha sang Châu Âu khảo sát.
Có một người cha mạnh mẽ ở đằng sau giúp đỡ, Đường Trọng nghĩ rằng tiền đồ về sau của thằng nhóc này chắc cũng sẽ không thua kém đâu.
Chỉ là không nghĩ rằng vừa về đã nhìn thấy thằng nhóc này đang vô cùng hưng phấn nói chuyện xấu về mình.
Cái gì mà đeo nữ trang? Mình đeo đồ nữ trang lúc nào hả?
Cái gì mà vô cùng hấp dẫn? Mày lớn như vậy trông y như giai bao lại nói đểu người khác à?
Đường Trọng biết rõ, rốt cuộc áp lực dưới đáy lòng thằng này cũng đã bạo phát.
Nhìn thấy Đường Trọng tiến đến, Vương Địch Âu kích động hộ:
– Sư thúc, người đã đến rồi sao?
Hắn hô to như vậy khiến ánh mắt tất cả mọi người tronng phòng học đều chuyển dời đến trên người Đường Trọng.
– Ừ.
Đường Trọng lên tiếng rồi ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ. Bây giờ hắn rất thích vị trí này bởi có thể nhìn tất cả phong cảnh ở dưới lầu.
Vương Địch Âu chạy đến ngồi ở trước mặt hắn, trông vẫn đang phấn khởi, nói:
– Sư thúc, tuy tôi ở Châu Âu nhưng tôi cũng để ý tới chuyện trong nước, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Người thật sự là Đường Tâm sao?
Đường Trọng nhíu lông mày, nói:
– Tôi là anh trai của Đường Tâm.
– Vậy Đường Tâm đi đâu? Tôi rất thích cô ấy hát bài: Tôi là ong mật.
– Bị bệnh.
– Bệnh gì?
– Liên quan gì tới cậu?
– Chuyện này….
Trong lòng Vương Địch Âu rất tức giận nhưng biểu hiện trên mặt lại càng thêm thành khẩn.
– Sư thúc, không phải tôi cố ý muốn nhắc tới chuyện này. Là một Fans hâm mộ, tôi chỉ là muốn quan tâm Đường Tâm một chút. Ở hiền gặp lành, người cũng không phải khổ sở, tuy Đường Tâm không ở đây nhưng tôi sẽ tiếp tục ủng hộ Hồ Điệp, ủng hộ sự thúc. Hy vọng sư thúc có thể càng ngày càng nổi tiếng.
– Không phải cậu cố ý nhắc tới chuyện này, vậy sao từ nãy tới giờ lại toàn nói về chủ đề này?
Đường Trọng nhìn chằm chằm vào Vương Địch Âu nói. Còn có thể không biết một chút khôn vặt kia của hắn sao? Hắn cố ý chạy tới đàm luận cùng mình chuyện Hồ Điệp và Đường Tâm, sau đó khiến các sinh viên khác trong lớp đều nhìn chằm chằm vào chỗ này. Đây là hắn muốn cô lập mình sao?
Phải biết rằng, một người đứng ở chỗ rất cao sẽ dễ dàng thoát ly quan hệ cùng những người khác. Sau khi trở về, hắn dùng tác phong thân dân đã lấy được tình cảm tốt của các bạn học. Bây giờ bị thằng nhóc này gây ồn ào, mọi người sẽ lại ý thức được rằng Đường Trọng là một ngôi sao, Đường Trọng không phải là người chung đường cùng chúng ta.
Về sau, mọi người chỉ biết tìm hắn kí tên chụp ảnh chung chứ sẽ không giao hảo cùng hắn như lúc ban đầu.
– Không đề cập tới chuyện này thì nói chuyện gì?
Nụ cười trên mặt Vương Địch Âu nhạt một ít, sự tàn khốc trong mắt lại sâu đi một tí.
– Tất cả mọi người đang nói, tôi không thể nói sao? Quan trời quán đất, còn muốn trong không cho người khác đánh rắm sao?
– Phì. Đường Trọng nhịn không được, bật cười.
– Cậu tiếp tục đánh đi, tôi không ngăn cản đâu. Đường Trọng nói.