Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 329: Cổ Anh Hùng lo lắng
Đường Trọng, Tô Sơn, Cơ Uy Liêm và Lâm Vị Tiếu gặp mặt, trên mặt ai cũng tràn ngập vẻ tươi vui.
Mặc dù trước đó bọn họ phải làm rất nhiều việc, cũng đã biết chuyện này đại khái sẽ phát triển theo xu thế như thế nhưng trước khi công bố kết quả, trước khi ký kết hợp đồng với chính phủ thì bọn họ cũng không dám lơi lỏng chút nào.
Hiện tại thì tốt rồi. Tất cả đều đã ổn định hết.
Đây đúng là một vụ rất lớn.
Mặc dù là đối với những công ty bất động sản lớn thì đây cũng vẫn là một hạng mục rất lớn.
Hạng mục lớn sẽ có lợi nhuận lớn, đây cũng là chuyện mà tất cả giới bất động sản đều biết.
Mua đất đã mất ba mươi sáu triệu, hơn nữa còn bồi thường, đào đắp, xây dựng cả tòa nhà cao chọc trời trên đó, đầu tư vào cũng phải tới tám mươi, một trăm triệu.
Những món lợi nó có thể sinh ra cũng vô cùng khả quan.
Anh ngẫm lại thử xem. Loại thành thị tấc đất tấc vàng như Minh Châu, bên sông Hoàng Phố lại có một mảnh đất lớn như vậy, nếu xây dựng tốt thì giá trị sẽ là bao nhiêu chứ?
Đến lúc đó, Cẩm Tú không phải là nổi tiếng rồi sao?
Mà mấy vị trong phòng hiện giờ đều là cổ đông của Cẩm Tú, đến lúc đó thì cổ phần trong tay bọn họ sẽ tăng giá trị lên gấp bao nhiêu lần?
Chỉ nghĩ thôi đã khiến cho người ta kích động rồi.
Cơ Uy Liêm mang rượu đỏ để danh ra, chuẩn bị đợi Cổ Anh Hùng về liền mở rượu chúc mừng.
Cổ Anh Hùng còn chưa có cách nào trở về được. Là chủ tịch của Cẩm Tú, dù thế nào thì hắn cũng phải chúc mừmg một phen với các thành viên của công ty đang vô cùng kích động này.
Cũng may còn có Tô Sơn ở đây.
Có Tô Sơn ở đây thì có trà ngon để uống rồi.
Mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, lại có Lâm Vi Tiếu mang điểm tâm cho mọi người nhấm nháp, thời gian cũng không trôi qua quá dài.
Cổ Anh Hùng cuối cùng cũng tới rồi.
Hắn cởi áo khoác ra để ở cửa, trên người nồng nặc mùi rượu, chắp tay xin lỗi mọi người, nói:
– Thật là xấu hổ. Để các vị đợi lâu quá rồi. Hôm nay các đồng nghiệp trong công ty cũng quá nhiệt tình, không uống đủ ba vòng thì không thể người. Cũng may mà tôi dùng thân phận Ngục trưởng, nói là bên ngoài còn có chuyện cần xử lý, lúc này mới chuồn đi được. Tối nay bọn họ còn tổ chức hát hò chúc mừng nữa cơ.
Ở ngục giam Hận Sơn, tất cả cảnh sát và phạm nhân đều gọi lão râu dài là Ngục Trưởng, gọi Đường Trọng là Ngục phó. Cổ Anh Hùng nói mình là Ngục Trưởng trong công Thu Ý Hàn, thật ra là gọi theo cách gọi của Hận Sơn.
Điều này khiến Đường Trọng cảm thấy vô cùng thân thiết.
Hơn nữa Đường Trọng biết, Cổ Anh Hùng đang dùng phương pháp này để kéo gần quan hệ của hắn với mình.
Cổ Anh Hùng là người thế nào thì mọi người đều biết. Mặc dù biết là khởi đầu sự nghiệp khá tốt nhưng Cẩm Tú rốt cục có phát triển tốt hay không, có thể làm tới mức nào thì thật ra trong lòng hắn cũng chưa nắm chắc.
Hiện tại, Cẩm Tú hợp tác với Đại Hồng, kế tiếp sẽ cùng triển khai một hạng mục lớn. Mặc dù còn chưa triển khai nhưng sự thành công của Cẩm Tú là chuyện có thể dự đoán được..
Không có gì bất ngờ xảy ra thì hiện giờ giới truyền thông bên ngoài hắn đang điên cuồng tìm Cổ Anh Hùng, muốn tiến hành phỏng vấn hắn rồi.
Hạng mục mà thành công thì có hy vọng tiến lên ngôi cao. Cổ Anh Hùng cũng sẽ đạt ước mơ khôi phục danh dự trước đây, tâm tình tốt đẹp, nói vài lời hay ít đẹp với Đường Trọng cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Đường Trọng cũng không cãm thấy người này quá tục, chỉ cảm thấy hắn thông minh mà thôi.
Có thể phát triển một công ty thành công sẽ thành mấu chốt để phát triển.
Không gặp cơ hội thì làm sao có thể thành vua công thương nghiệp được chứ?
Danh hiệu đó hầu như đã trở thành một loại tín ngưỡng rồi.
– Cái gì mà thể hiện vai trò của Ngọc Trường chứ?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Ông vốn là vậy mà. Mấy người chúng tôi cũng không thích hợp để ra mặt đâu. Sau này Cẩm Tú là của một mình ông thôi.
– Cậu là ngôi sao lớn, không tiện tiến vào ngành kinh doanh. Cơ Uy Liêm cũng có công ty riêng rồi, có thể cũng không muốn để ý tới công ty nhỏ như vậy.
Nhưng Tô tiểu thư thì đã bỏ rất nhiều công sức trong lần này rồi. Cổ Anh Hùng cũng không nói dối. Cẩm Tú có thể tiến tới bước này nhanh như vậy thì công đầu cũng là của Tô Sơn, nếu không phải cô mang mình tới bãi tha ma kia, lại dựa vào quan hệ của mình thì làm sao có được thành công này chứ?
Sau đó cô còn thuyết phục mình dùng quán Cẩm Tú để thế chấp ngân hàng vay tiền, mọi chuyện liên hệ đều do cô ra mắt. Bản thân Đường Trọng thậm chí còn chưa bao giờ ra mặt tiếp xúc với người của ngân hàng.
Cũng là Tô Sơn và Đường Trọng cùng đi tới Kinh Hải để mời Cổ Anh Hùng rời núi, là Tô Sơn nhanh chóng đăng ký hoạt động cho công ty Cẩm Tú, là Tô Sơn giúp Cổ Anh Hùng tạo thế, một lần nữa khiến mọi người nhớ lại. Cũng nhờ cô nhằm vào quan hệ hợp tác giữa Liêu Trọng Đạt và Công Tôn Tiến, là cô mời ông bác ở Không không môn về.
Không có Tô Sơn, không có Cẩm Tú.
Nhưng một núi khó chứa nổi hai hổ. Tô Sơn là nhân tài, Cổ Anh Hùng cũng là nhân tài.
Cẩm Tú hiện tại còn nhỏ, có Cổ Anh Hùng là được rồi. Tô Sơn thì sao đây?
Hoặc là nói, Tô Sơn nếu ở trên Cổ Anh Hùng thì Cổ Anh Hùng có đồng ý không?
Có rất nhiều người có thể cùng nhau giành được giang sơn, nhưng lại không thể giữ giang sơn cùng nhau.
Tại sao? Đó là do lòng tham quyền lực.
Có loại đấu tranh gì đó gọi là “cạnh tranh giữa đồng nghiệp” phải không? Những chuyện như thế này rất phổ biến đó.
Nhưng thời kỳ đầu của Cẩm Tú không thể xuất hiện loại chuyện nồi da xáo thịt như vậy được.
Cho nên phải có một người là chính, một người là phụ.
Đường Trọng là cổ đông lớn nhất của Cẩm Tú, hắn có thể sắp xếp cho ai làm chính. Nhưng hắn sắp xếp thế nào đây?
Vấn đề này tất cả mọi người đều không thể trả lời.
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về mình, Tô Sơm yên lặng mim cười, nói: – Cổ tiên sinh khách sáo quá rồi. Làm sao tôi lại chiếm công đầu được chứ? Nếu công đầu thì phải nói Đường Trọng chiếm công đầu. Nếu như hắn không đem quán Cẩm Tú đi thế chấp ngân hàng thì chúng ta lấy đâu ra khoản tiền lớn thế để khởi động đây? Không có tài chính, Cẩm Tú ở đâu ra? Ở đâu ra có chuyện nơi khác hợp tác với Cẩm Tú.
Mọi người đều cười.
Tô Sơn quả nhiên là một cô gái kỳ tài, thoáng một cái đã chuyển tiêu điểm của mọi người tới Đường Trọng, hơn nữa còn hóa giải sự xấu hổ cho bản thân.
Đứng ở lập trường của cô thì cũng khó có thể trả lời vấn đề kia.
– Đây là thành quả của sự cố gắng chung của chúng ta, quả thật tất cả mọi người nên chia sẻ với nhau.
Tô Sơn nói tiếp, nhẹ nhàng chuyển sự chú ý của mọi người.
– Chẳng qua Đường Trọng cũng nói đúng. Những người như chúng ta không thích hợp xuất hiện tại Cẩm Tú, tạm thời không thích hợp. Thân phận Đường Trọng đặc thù, công việc Cơ Uy Liêm bận bịu, tôi còn trẻ không thể khiến mọi người phục. Chỉ có Cổ tiên sinh là được, có khí phách, có trách nhiệm, là người bề trên mà chúng ta kính trọng. Tôi tin rằng Cẩm Tú dưới sự lãnh đạo của ông nhất định sẽ có thành tích huy hoàng.
Tô Sơn nhìn Cổ Anh Hùng, thành khẩn nói:
– Đồng thời tôi cũng chờ mong Cổ tiên sinh có thể lại đứng dậy, để cho mọi người biết vua công thương nghiệp không phải danh hão.
Cổ Anh Hùng đứng lên, cúi đầu thật sâu trước mặt Tô Sơn.
– Cổ tiên sinh.
Tô Sơn vội tránh ra.
Vẻ mặt Cổ Anh Hùng xin lỗi, nhìn Tô Sơn nói:
– Là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Tôi vừa rồi nói câu kia, quả thật là có ý dò xét. Bị rắn cắn một lần, mười năm sợi dây thừng mà.
Cổ Anh Hùng cười khổ sở nói:
– Trước đây mình tôi kinh doanh, cũng hợp tác với rất nhiều người có chỗ dựa lớn. Năng lực của bọn họ cũng không tồi, bản lĩnh kiếm lợi cũng thuộc hạng nhất. Mà để người ta khâm phục chính là thủ đoạn trốn tránh trách nhiệm và vu hãm của bọn họ đã đạt tới trình độ thế giới. Tại sao cả đế quốc kinh doanh của tôi lại sụp đổ trong một đêm chứ? Tại sao tôi lại bị bỏ tù, tại sao bên ngoài lại truyền ra những tin tức liên quan tới các cán bộ chứ?
– Tôi chỉ không có các nào thỏa mãn sự tham lam càng ngày càng lớn của bọn họ mà thôi, cho nên mới bị coi như miếng thịt béo mà nuốt chửng. Bị bỏ tù mười năm, tôi đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, trong đó thì an toàn là quan trọng nhất.
– Người còn ở đây thì còn có hy vọng, người đi rồi thì chỉ có thể tuyệt vọng. Tôi lo lắng Tô tiểu thư cũng giống như những người đó, tại thời khắc thấy thắng lợi sắp tới tay thì sút văng tôi đi, sau đó tự mình nhận hết. Nói thật cô là người phụ nữ kinh doanh giỏi nhất mà tôi từng gặp. Nếu như cô ở vị trí của tôi thì nhất định còn làm tốt hơn tôi. Tôi không lo lắng về Đường Trọng, tôi cũng không lo lắng về Cơ Uy Liêm, tôi chỉ lo về cô.
Cổ Anh Hùng cũng rất thẳng thắn thành khẩn, tại thời khắc mấu chốt nhất mà nói ra rõ ràng tất cả mọi suy nghĩ của mình.
– Thái độ của Tô tiểu thư khiến tôi rất yên lòng. Tôi khát vọng leo lên được định a cao. Tôi cũng muốn từ đó mà chứng minh với bên ngoài một vài điều đương nhiên tôi có thể cam đoan với các vị là tôi sẽ xây dựng đỉnh cao này thật tốt để các vị cũng thu được lợi ích.
Tô Sơn mỉm, nói:
– Cổ tiên sinh, suy nghĩ của ông tôi có thể hiểu được. Bất cứ ai gặp phải chuyện như ông đều sẽ lựa chọn người hợp tác thận trọng hơn nữa. Cảm tạ ông đã lựa chọn Đường Trọng, cũng đã lựa chọn chúng tôi. Ông yên tâm đi. Tôi không bao giờ có ý định thu Cẩm Tú đâu. Cầm Tú trong tay ông mới có thể phát triển nhiều nhất. Điểm này chúng tôi đều hiểu rõ cả.
– Không.
Cổ Anh Hùng cười.
– Tôi không hy vọng cô hoàn toàn loại mình ra khỏi Cẩm Tú. Tôi hy vọng cô có thể tiến vào Cẩm Tú. Công việc của tôi chỉ như một người khách qua đường. Tuổi tôi lớn rồi, sau khi thu được những gì mình muốn thì hiển nhiên sẽ rời đi. Lúc đó Cẩm Tú cần một người quen thuộc tình hình quản lý mọi việc.
Cổ Anh Hùng nhìn về phía Đường Trọng, nói:
– Một công ty có tương lai thì phải chuẩn bị nhân tài cho tốt. Lựa chọn từ bên trong vẫn thích hợp và có hiệu suất cao hơn so với lựa chọn từ bên ngoài.
– Tôi đồng ý, gật đầu.
Đường Trọng gật đầu.
Hắn hiểu rõ ý của Cổ Anh Hùng.
Nói đúng ra hiện giờ các người giao vị trí cao của Cẩm Tú cho tôi, cũng đừng nghĩ rằng tôi sẽ nắm giữ công ty. Tôi sẽ mang tới lợi nhuận và báo đáp. Đương nhiên tôi cũng chứng minh được năng lực của mình đối với bên ngoài là mình có năng lực, lại có thể trở lại thành vua công thương nghiệp như trước.
Đương nhiên sau khi tôi chứng minh được năng lực của mình rồi thì cũng cởi áo về vườn. Đến lúc đó công ty phải giao vào tay người có năng lực và ánh mắt cao siêu như Tô Sơn, mặc dù hiện tại còn có vẻ hơi ngây ngô nhưng thời gian sẽ có thể khiến cô trở thành người lãnh đạo có thể đảm nhận trách nhiệm.
Đường Trọng cũng hiểu là thiên sứ đúng là một người rất hợp lý để nhận chức. Dù Cẩm Tú sau này phát triển thành một quái vật lớn trong mắt người ngoài thì cô “tu luyện thành tiên cô” vẫn có thể hàng phục con thú lớn này chứ?
– Quyết định như vậy đi. Thiên sứ cũng hiểu rõ ý nghĩ của Cổ Anh Hùng.
– Ông lái thuyền, tôi thổi gió. Chúng ta sẽ phối hợp tốt nhất với ông.