Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 328: Tất cả đều kết thúc
Hội nghị tại đại sảnh trong cao ốc chính phủ Đông Giang.
Sau khi phó thị trường Minh Châu Phùng Tiểu phát biểu xong thì ủy viên Đông Giang là Triệu Đình lên bục tuyên bố danh hiệu T3, thì ra chính là công ty trúng thầu cuối cùng bãi tha ma của Đông Giang kia.
Triệu Đình đi lên bục chủ tịch, nhận lấy phong thư được dán kín trên khay của MC. Hắn xé một đường, rút tờ giấy từ bên trong ra, cẩn thận kiểm tra một lần, vừa cười vừa nói:
– Trúng thầu chính là công ty nhà đất Hồng Đại.
Xôn xao…
Tất cả đều xôn xao.
Truyền thông đã sớm chờ ở bốn phía. Phóng viên đua nhau mở cửa xông vào, bãi tha ma cạnh tranh kịch liệt đã lâu nay đã thành “hoa có chủ”.
Người phụ trách của công ty nhà đất Hồng Đại là Trương Vân đứng lên, mặt đầy vẻ tươi cười bước nhanh tới bục chủ tịch.
Triệu Đình chủ động đi hai bước ra đón rồi đứng cùng một chỗ với cô.
Hai người đồng thời quay người để cho truyền thông tùy ý chụp ảnh.
– Xin cảm ơn các vị lãnh đạo của Minh Châu và Đông Giang, xin cảm ơn các bạn giới truyền thông, cũng xin cảm ơn tất cả các đồng nghiệp cùng cạnh tranh… Nhà đất Hồng Đại vô cùng vinh hạnh khi có được mảnh đất này. Chúng tôi nhất định sẽ khai phát khoa học hợp lý, khiến bãi tha ma Đông Giang này thành một phong cảnh đẹp đẽ của Minh Châu.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tuy những công ty phía dưới không trúng thầu nên vô cùng ghen ghét, hâm mộ nhà đất Hồng Đại nhưng ở trong tình huống này bọn họ vẫn phải biểu hiện mình là một công ty thành công có tố chất.
Tiếp theo là Triệu Đình phát biểu, giải thích nguyên nhân vì sao khu chính phủ Đông Giang lại bán mảnh đất này cho Hồng Đại, giới thiệu khái quát hướng quy hoạch của nhà đất Hồng Đại, nói sắp xếp thiết kế như vậy có thể giúp Đông Giang tăng hình tượng, cũng làm cho thành phố Minh Châu tăng hình tượng của mình lên trên thị trường quốc tế.
Sau khi nghi thức ký kết kết thúc, những người lãnh đạo đều biết ý về trước để cho những phóng viên báo chí kia có thời gian.
– Tổng giám đốc Hàn, nhà đất công ty nhà đất Hồng Đại đã vượt qua bước kiểm tra cuối cùng và có được mảnh đất được tranh giành này, tâm trạng hiện tại của bà như thế nào?
Một nữ phóng viên báo “nhà đất Nhà đất Trung Hoa” vui vẻ hỏi.
– Vô cùng vui mừng, vô cùng vui mừng.
Trương Vân vừa cười vừa nói.
– Bà có muốn nói gì với những doanh nghiệp cạnh tranh thất bại kia?
– Chúng tôi là quan hệ cạnh tranh nhưng cũng là quan hệ hợp tác.
Trương Vân ứng phó với những trường hợp như vậy vô cùng thành thạo, vừa cười vừa nói:
– Bọn họ đều là những người kinh doanh rất ưu tú, chỉ là lần này thất bại thôi. Nhưng cũng không phải thất bại. Hi vọng về sau chúng tôi sẽ có thêm nhiều cơ hội hợp tác nữa.
– Tổng giám đốc Hàn, mảnh đất này có quy mô lớn như vậy do một mình công ty nhà đất Hồng Đại khai phát sao?
– Không.
Trương Vân lắc đầu nói. Bà nói ra tin tức làm người ta trợn mắt há hốc mồm:
– Không phải do một mình công ty nhà đất Hồng Đại khai phát mà sẽ hợp tác khai phát với một công ty khác.
Báo chí lại xôn xao lần nữa.
Phải biết rằng nhà đất Hồng Đại là một công ty nhà đất vô cùng lớn. Trước kia, những hạng mục có lợi nhuận lớn như vậy đều do bọn họ một mình hoàn thành, sao lần này lại có người cùng hợp tác được?
– Tổng giám đốc Hàn, công ty hợp tác đó tên là gì vậy?
– Tổng giám đốc Hàn, đại sản Hồng Đại phân phối với công ty đó theo phương thức gì? Là do công ty nhà đất Hồng Đại giữ vị trí chủ đạo sao?
– Nhà đất Hồng Đại có phải thiếu tài chính không? Chứ không thì sao phải hợp tác với công ty khác?
-…
Trương Vân biết chắc sẽ gặp phải tình huống này.
Lúc bà biết mình trúng thầu, bà đã biết truyền thông cũng sẽ có rất nhiều nghi vấn.
Không chỉ là bên ngoài mà đối với nhà đất Hồng Đại, tin tức này cũng không phải vô cùng khiếp sợ sao?
Nhưng mà đây là kế hoạch lớn do tự mình định ra phương thức hợp tác, bất cứ người nào cũng không có quyền sửa đổi. Mặc dù bà là vợ Thu Hồng Đồ nhưng chỉ có quyền nghi vấn chứ không có quyền phủ quyết.
Đương nhiên bà cũng hiểu cũng không được phép bác bỏ bọn họ.
Hoặc là hợp tác kiếm chén canh với Cẩm Tú, hoặc là cùng bọn họ nhìn hạng mục khổng lồ rất được coi trọng lồ này trôi qua sát sườn mà không lấy được.
Mình lựa chọn thế nào đây?
Trương Vân dừng lại một chút, đợi đến lúc các phóng viên bình ổn lại thì mới khẽ cười nói:
– Công ty hợp tác với nhà đất Hồng Đại lần này là một công ty mới, tên là nhà đất Cẩm Tú.
– Nhà đất Cẩm Tú.
Đám phóng viên anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một thoáng cũng chưa kịp phản ứng.
Phải biết rằng công ty nhà đất là tồn tại chói mắt nhất trong nước. Chỉ cần là công ty nhà đất hơi có quy mô một chút là bọn họ đều quen tại, sao công ty này lại lạ lẫm như vậy?
– A tôi nhớ rồi!
Một người béo mập kích động kêu lên:
– Nhà đất Cẩm Tú không phải là công ty khởi đầu của vua công thương Cô Anh đó Hùng sao? Lúc Cổ Anh Hùng nhận phỏng vấn tài chính và kinh tế còn đặc biệt nhắc đến nó.
Bọn hắn không nhớ nổi tên nhà đất Cẩm Tú, mà Cổ Anh Hùng tiếng tăm lừng lẫy đã chìm xuống nhiều năm như vậy, nhưng qua khoảng thời gian này, Tô Sơn được truyền thông quảng cáo rất nhiều và lần tham gia ở Hongkong trong tiết mục “Không Thấy” làm ông lại được biết đến trong giới kinh doanh, lại được nhiều người biết đến.
– Vừa rồi tôi có thấy Cổ Anh Hùng đến.
Có phóng viên nói.
Bọn hắn tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Cổ Anh Hùng đâu.
Các phóng viên lại vây lại hỏi Trương Vân. Trương Vân cũng hiểu được mình đã trả lời quá nhiều nên nói “Thật xin lỗi…” rồi được nhân viên công ty hộ tống đưa đi.
Vì vậy các phóng viên lao ra như ong vỡ tổ.
Cẩm Tú
Cổ Anh Hùng
Bọn hắn phải nhanh chóng tìm được tư liệu liên quan đến người này mới được.
Tiếp theo người này sẽ là đối tượng của giới truyền thông.
Đường Trọng nhìn thấy Cổ Anh Hùng đi cùng hai quản lý của công ty Cẩm Tú ra ngoài cao ốc thì đã biết kết quả đã được ban bố ra.
Cổ Anh Hùng không tụ hợp với Đường Trọng mà trực tiếp đi ngược hướng với Đường Trọng.
Đường Trọng mỉm cười. Hắn biết nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì các phóng viên sẽ nhanh chóng đuổi đến đây.
Lúc này Cổ Anh Hùng quả thật không thích hợp đi tới.
Nếu đề các phóng viên chụp được ảnh chủ tịch Cẩm Tú và ngôi sao lớn Đường Trọng cạnh nhau thì bọn hắn sẽ nghĩ ra cái gì?
Đường Trọng thấy Cổ Anh Hùng lấy điện thoại trong túi ra. Rất nhanh điện thoại trong túi Đường Trọng vang lên.
Là một tin nhắn.
Nội dung chỉ có một từ: Kết thúc.
Tất cả đều kết thúc.
Đường Trọng híp mắt nở nụ cười rồi nói với Công Tôn Tiễn:
– Tôi xem bói rất linh nghiệm. Lần này lại cho ông rồi.
Nói xong hắn liền ngồi vào xe Audi, hơn nữa còn hạ cửa kính xe xuống.
Các phóng viên đã biết sự thật, bọn họ sẽ đuổi ra rất nhanh.
Hắn không muốn để các phóng viên thấy sự có mặt của hắn.
Nghe thấy lời Đường Trọng nói, Công Tôn Tiễn sửng sốt một lúc, sắc mặt trở nên âm trầm.
Hắn đã đầu tư nhiều tiền tài và tinh lực như vậy. Khu trưởng phụ trách đấu thầu công trình Liêu Trọng Đạt đã nói hạng mục này nếu không phải bọn hắn thì không ai có thể hơn được. Sao giờ lại xuất hiện biến cố như thế này chứ?
Không để hắn chờ bao lâu, chủ tịch nhà đất của công ty Bạch Tượng là Trần Đào bị hắn khống chế cũng chạy chậm về phía hắn.
Sắc mặt ông ta khó chịu, vẻ mặt nghiêm túc. Điều này càng làm cho Công Tôn Tiễn thấy không tốt.
Thật sự đã bị thằng nhóc kia nói đúng?
Điều này làm sao có thể chứ?
– Đại thiếu gia à, chúng ta bị loại rồi.
Trần Đào cũng là người buôn bán rất có danh tiếng, mặc dù chịu cú sốc lớn như vậy nhưng vẫn có thể giữ được cảm xúc trấn định chứ không bị hoảng loạn.
– Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Công Tôn Tiễn đè thấp giọng quát. Hắn rất muốn giữ vẻ khách khí của công ty có năng lực nhưng trong bụng hắn có quá nhiều tức giận cần phát ra. Hắn đã đầu tư vào hạng mục này quá nhiều. Bây giờ lại còn có thằng nhóc Đường Trọng chết tiệt đứng bên cạnh chế giễu nữa chứ.
Vừa rồi hắn còn đầy tự tin nói “mảnh đất này tôi nhất định lấy rồi”, bây giờ bọn hắn lại thất bại. Chẳng lẽ hắn lại phải đào một cái hố để chui vào sao?
Nếu có cái hố thì hắn thật sự sẽ chui vào.
Cuối cùng đã hiểu rõ.
– Không biết đã xảy ra chuyện gì mà người trúng thầu cuối cùng lại là nhà đất Hồng Đại.
Trần Đào hơi sợ hãi nói. Những người này có chỗ dựa thâm hậu và quan hệ nhiều, làm việc cũng thuận tiện hơn, thường xuyên có thể lợi dụng quan hệ làm việc. Nhưng chuyện lại hỏng rồi, bọn hắn ác âm, thái độ khó chịu làm người ta khó chống đỡ nổi.
– Nhà đất Hồng Đại? Sao lại là nhà đất Hồng Đại?
Công Tôn Tiễn lấy điện thoại từ trong túi ra, lạnh giọng quát:
– Liêu Trọng Đạt đâu rồi? Liêu Trọng Đạt chết rồi à? Đã ăn đồ của tôi, dùng đồ của tôi mà giờ dám một cước đá văng tối thế à? Sao? Hắn dám chơi tôi sao?
– Hôm nay khu trưởng Liêu không xuất hiện.
Trần Đào nói.
– Không xuất hiện?
Ngón tay đang muốn ấn ấn điện thoại của Công Tôn Tiễn chợt dừng lại.
Hắn hơi trầm ngâm một chút, sắc mặt đại biến, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Trần Đào, nói:
– Ông Trần à, chuyện này ông phải làm như tôi không biết gì.
Dùng một chút hắn còn nói thêm:
– Ông yên tâm. Nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không để vợ con ông chịu bất kỳ uất ức nào đâu. Còn nữa, tôi sẽ chuyển một khoản tiền vào ngân hàng Thụy Sĩ của ông. Ông có thể cho vợ ông kiểm tra và xác nhận.
Nói xong Công Tôn Tiến xoay người rời đi.
Trần Đào cứng đờ, sửng sốt vài giây rồi mới đuổi theo, gấp gáp nói:
– Đại thiếu gia, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi phải không? Khu trưởng Liêu đã xảy ra chuyện gì rồi?
– Đây chỉ là khả năng.
Công Tôn Tiên quay người nhìn Trần Đào, nói:
– Tôi đã nói rồi, chuyện này tôi không biết đâu. Ông dọn dẹp đi. Nếu ông không muốn nhúng vào thì hãy tìm một người tin cậy thay ông đi. Nếu ông tìm được người thì tôi sẽ giúp ông khơi thông quan hệ.
– Cảm ơn đại thiếu gia, cám ơn đại thiếu gia.
Trần Đào khẽ run rẩy nhưng ông ta chỉ có thể nói lời cảm tạ không ngớt.
Bọn hắn đẩy người về phía bẫy rập rồi một cước đá ngươi xuống. Một lát sau bọn hắn vứt một sợi dây thừng xuống rồi nói “ông bò lên đi, tôi giữ cho”, trừ nói lời cảm ơn thì ông ta còn có thể làm gì đây?
Chọc giận hắn, hắn ném dây thừng đi thì cả một chút hi vọng chạy trốn cuối cùng cũng đều không có.
Đợi đến lúc chiếc Mercesdes của Công Tôn Tiễn rời đi, một đám xe hoa lệ cũng theo hắn rời khỏi đại viện chính phủ thì Đường Trọng mới nói với Tô Sơn:
– Nghe tôi nói có đúng không? Tôi biết chúng ta ở lại sẽ xem được trò hay mà.
Tô Sơn vui vẻ nói:
– Đường Trọng, con đường làm giàu của anh chính thức bắt đầu rồi đó.
– Cô thì sao?
Đường Trọng cười hỏi:
– Tôi à?
Tô Sơn ngẩng mặt nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, nói:
– Tôi muốn mình trở nên mạnh mẽ, tôi phải bảo vệ mình để không bị thương.
Tôi đang chờ… hừng đông.