Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 326 : Yêu cầu công việc và ra về
Quả nhiên, thái độ của Thu Hồng Đồ cũng giống như trong suy nghĩ của Đường Trọng.
Đường Trọng cảm thấy, người quá thông minh cũng không tốt vì cái gì cũng biết trước nên cuộc sống sẽ bớt đi vài phần bất ngờ.
Nếu là Lương Đào hoặc Hoa Minh vừa vào cửa, Thu Hồng Đồ nói với bọn họ “Cậu tới làm gì? Cậu nên biết, ở chỗ tôi cậu là người không được chào đón” thì bọn họ nhất định sẽ cười đến nỗi không ngậm miệng được. Thật hâm mộ những kẻ có chỉ số thông minh thấp kia.
Vì biết rõ nên đã chuẩn bị tâm lý trước. Nghe được lời nói của Thu Hồng Đồ, Đường Trọng vẫn mỉm cười.
Hắn trực tiếp đi đến trước mặt Thu Hồng Đồ đứng cách ông ta một cái bàn làm việc nói:
– Tôi biết ông không thích tôi và thật ra tôi cũng không thích ông.
– Nếu vậy cậu còn tới đây làm gì?
Thu Hồng Đồ cười lạnh. Sống đến cái tuổi này, làm đến cái vị trí này, đây vẫn là lần đầu tiên có người trước mặt mình nói thực ra tôi cũng không thích ông.
– Chẳng lẽ tôi mời cậu đến hả?
– Tôi không đến không được, vì ông cần tôi.
Đường Trọng nói.
– Nếu cậu tới là để gây rối, tự biên tự diễn thì tôi nghĩ cậu tìm nhầm người rồi.
Thu Hồng Độ ra vẻ thu dọn tài liệu trên bàn, thể hiện mình đang rất bận nói:
– Tôi không có thời gian, cậu cũng không cần đến đây lãng phí thời gian.
– Thật ra tôi có thể đi tìm Ý Hàn rồi nhờ cô ấy dẫn tôi tới nhà, chờ ông đi làm về chúng ta sẽ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với nhau. Như vậy không khí có phải càng thêm thoải mái hơn không? Đường Trọng cười ha hả nói.
Thu Hồng Đồ nháy mắt, mắt hổ uy nghiêm nhìn Đường Trọng nói:
– Cậu đang uy hiếp tôi đấy hả?
Đường Trọng đang định nói tiếp thì thư ký mang trà vào.
– Không cần. Cô ra ngoài đi.
Thu Hồng Đồ xua tay. Thư ký ngạc nhiên, nhanh chóng mang trà ra ngoài.
– Hôm nay chủ tịch Thu làm sao vậy? Khách đã đến mà không cho người mang trà vào là sao?
Trong lòng thư ký khó hiểu. Dù là đối thủ cạnh tranh của ông ấy đến thì ông ấy cũng sẽ chú trọng tỉ mỉ những lễ tiết này. Người trẻ tuổi này là ai, sao lại khiến người ta ghét như vậy?
Đợi đến khi cửa phòng được đóng lại, Đường Trọng mới nói:
– Không phải uy hiếp. Ông đồng ý gặp tôi cũng là lo lắng như vậy thôi. Ông lo lắng tôi sẽ theo Ý Hàn đến nhà ông mà.
Thu Hồng Đồ không nói gì. Hắn đúng là lo lắng Đường Trọng đi tìm con gái bảo bối Thu Ý Hàn của mình cho nên mới đồng ý gặp Đường Trọng. Có chuyện thì giải quyết tại văn phòng là được rồi.
– Đây là điều khác biệt giữa tôi và ông. Đường Trọng ngạo khí nói:
– Tôi có thể làm như vậy nhưng tôi sẽ không làm thế. Nếu tôi làm như vậy thì ẽ chẳng khác nào lợi dụng tình cảm của Ý Hàn với tôi. Tôi có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn gì nhưng sẽ không sử dụng bất cứ thủ đoạn nào với Ý Hàn. Đây là giới hạn của tôi.
– Được rồi, giới hạn của cậu.
Lời này của Đường Trọng không dễ nghe nhưng lại khiến trong lòng Thu Hồng Đồ dễ chịu hơn. Có lẽ hắn nói như vậy đã khiến ông ta cảm thấy con gái mình đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
– Bây giờ cậu có thể nói, cậu tới tìm tôi vì việc gì?
Lúc ông ta nói chuyện, lại ấn nút gọi trên bàn nói:
– Mang trà vào cho khách.
Rất nhanh, thư ký lại mang một ly trà vào.
– Cám ơn.
Đường Trọng nhận trà, nói cám ơn với cô thư ký xinh đẹp.
– Cùng ông hợp tác làm ăn.
Đường Trọng nói.
– Cậu với tôi hả? Thu Hồng Đồ cười. Tên trẻ tuổi này đúng là thú vị.
Tập đoàn Hồng Đại có mấy công ty lớn. Mỗi người quản lý trong công ty đều được toàn quyền sử dụng 3000 tệ. Tổng giám đốc thì được sử dụng 100 triệu tệ. Ngoài những vụ làm ăn lớn thì chỉ những tổng giám đốc hoặc phó tổng mới có thể báo cáo với mình. Tất nhiên lúc đó không chỉ liên quan đến 30 triệu hoặc 100 triệu tệ nữa.
Tên này có cái gì mà đòi hợp tác với mình chứ?
– Đúng vậy. Tôi và ông.
Đường Trọng nói:
– Nói chính xác hơn là Cẩm Tú hợp tác với công ty bất động sản của Hồng Đại. Tôi vốn định tìm người phụ trách bất động sản của Hồng Đại nhưng tôi cảm thấy loại chuyện này thương lượng với ông thì hợp lý hơn. Hơn thế nữa tôi biết ông cũng đang chú ý hạng mục kia.
– Công ty Cẩm Tú sao?
Thu Hồng Đồ suy nghĩ nói:
– Là công ty của Cổ Anh Hùng hả?
Gần đây bản tin tài chính và kinh tế đang đưa tin nóng, Cổ Anh Hùng, vua ngành công thương nghiệp của nhiều năm trước sau khi ra tù lại tiếp tục gây dựng sự nghiệp với việc thành lập công ty Cầm Tú, Thu Hồng Đồ vốn có bản lĩnh không quên cho nên nghe Đường Trọng nói tên này liền nghĩ ngay đến Cổ Anh Hùng.
Tất nhiên, sâu trong nội tâm ông ta vẫn luôn xem trọng kẻ trước kia luôn ở trên mình nên cũng chú ý nhiều hơn một chút.
– Không sai.
Đường Trọng cười. Thu Hồng Đồ biết đây là công ty của Cổ Anh Hùng thì tốt rồi. Tin nóng trong bản tin tài chính và kinh tế nói về Cổ Anh Hùng là do Tô Sơn bố trí. Đầu tiên là dùng thanh danh của Cổ Anh Hùng để nâng cao thanh danh của Cẩm Tú, như vậy mới có lợi thế nhất định trong cạnh tranh.
Một công ty mới chưa có thành tựu gì thì dựa vào cái gì làm cho người ta tín nhiệm chứ?
Bây giờ, Cổ Anh Hùng chính là lá bài chủ chốt của bọn họ. Dù lá bài này tạm thời còn long đong nhung Đường Trọng tin, với biểu hiện của Cổ Anh Hùng và theo sự phát triển của Cẩm Tú thì lá bài này sẽ ngày càng toả sáng và cuối cùng sẽ chiếu sáng khắp nơi.
Đây cũng là nguyên nhân Đường Trọng nói câu “tôi cho ông bánh lái, để thế giới di chuyển theo ông. Hắn tin tưởng ông ấy có thể làm được.
– Đó cũng là công ty của tôi.
– Cổ Anh Hùng là do tôi mời tới.
– Hả.
Thu Hồng Đồ kinh ngạc nhìn Đường Trọng, không biết tên này dùng chiêu gì mà có thể kéo Cổ Anh Hùng về làm cho mình như vậy. Hắn biết tin Cổ Anh Hùng ra tù muộn chứ nếu biết sớm một chút thì vị trí phó tổng để dành cho ông ta cũng đáng giá.
Quan trọng là chỉ cần kéo ông ta về phía mình thì dù ông ta đạt được thành tựu gì cũng là nâng cao uy tín cho công ty của mình mà thôi, sẽ không uy hiếp được mình.
– Dù là như vậy, nhưng cậu để Cổ Anh Hùng cầm một cái xác công ty thì dựa vào cái gì mà muốn hợp tác với chúng tôi?
– Bằng việc tôi có thể giúp ông lấy được mảnh đất ở Đông Giang kia.
Đường Trọng cười nói.
Thu Hồng Đồ cười to nói:
– Tôi muốn thì tự tôi sẽ đoạt. Nếu tôi không lấy được thì cậu có thể lấy được sao?
Đường Trọng đặt chén trà trong tay xuống bàn nói:
– Tôi cảm thấy tiếc cho ông.
Sau đó hắn đứng dậy muốn quay người đi.
Hắn đi đến cửa phòng làm việc, tay phải của hắn đã nắm tay cầm cửa phòng.
Đúng lúc này, sau lưng hắn vang lên tiếng của Thu Hồng Đồ:
– Từ từ, chờ một chút.
– Lại đoán trúng rồi.
Đường Trọng cảm thấy trò chơi này thật không thú vị.
Thu Hồng Đồ từ sau bàn làm việc đi tới, nhìn Đường Trọng đứng đằng kia nói:
– Nếu đã đến thì cũng nên đưa ra thứ gì khiến người tin tưởng chứ.
– Tất nhiên rồi. Đường Trọng cười nói:
– Nếu ông không xin tôi trở về thì cái bảo bối này chắc phải cho người khác rồi.
“…..”
Thu Hồng Đồ cảm thấy ngực đau nhói cảm giác như bị người ta đánh cho một quyến vậy.
Tôi chỉ đồng ý hợp tác cùng cậu chứ có phải xin cậu đâu. Thu Hồng Đồ tôi đã bao giờ xin người khác hả?
Nói chuyện với tên này so với mấy ông trùm làm ăn ngang cấp với hắn còn muốn vất vả hơn.
Bọn họ đều là người có thân phận, biết giữ thể diện, hiều quy tắc, còn tên này rõ ràng là kẻ lưu manh.
Người hạ lưu như vậy, nếu để hắn leo lên xã hội thượng lưu thì…
– À…vẫn là nên đem con gái tống ra nước ngoài, cách hắn thật xa mới được.
Chính quyền Đông Giang. Đại sảnh hội nghị.
Hôm nay, quyền sở hữu khối đất bãi tha ma ở Đông Giang sẽ được quyết định thuộc về ai. Một giờ sau sẽ biết được kết quả chính xác.
Tất cả phương án đấu thầu của các công ty đã được trình lên vào tuần trước. Cuối cùng, ai là người trúng thầu. Người trên đài không bình tĩnh còn dưới đài thì sóng trào mãnh liệt.
Cổ Anh Hùng mang hai người quản lý Cẩm Tú đi vào. Cẩm Tú cũng là người đấu thầu nên tất nhiên phải theo sát, biết đâu may mắn trúng thầu rồi thì cũng
– phải có người đứng ra nhận phỏng vấn của phóng viên chứ.
Đường Trọng cùng Tô Sơm ngồi trong một chiếc xe Audi màu đen. Xe đỗ ở trước cửa ra vào toà nhà cao ốc của chính quyền. Bọn họ không đi vào mà đứng ở ngoài quan sát thấy hứng thú hơn.
Cổ Anh Hùng là người phụ trách đối ngoại của Cẩm Tú. Hắn và Tô Sơn không cần lộ mặt trước truyền thông. Nếu để truyền thông đưa tin rằng đằng sau Cẩm Tú còn có thế lực khác thì sẽ rất bất lợi đối với sự phát triển của Cẩm Tú.
Để cho người nên biết biết rõ không thể đắc tội nó, và để cho dân chúng bình thường biết nó là công ty được thành lập từ hai bàn tay trắng. Đây chính là điển hình của kỹ nữ mà đòi lập đền thờ đấy thôi. Đó mới là chiêu thức được sử dụng rộng rãi.
Bởi vì mọi người đều chú ý đến kết quả bên trong nên bên ngoài quảng trường lại rất yên tĩnh.
Lúc này, mấy chiếc Mercedes màu đen chậm rãi đi tới.
Xe dừng cách bọn họ không xa lắm, cửa xe chưa mở chứng minh người bên trong xe cũng không định đi vào.
Đường Trọng nhìn sang bên đó, vừa lúc đối mặt với Công Tôn Tiễn cũng đang nhìn về bên này.
Đường Trọng hơi nhếch miệng cười coi như chào hỏi.
Công Tôn Tiễn đẩy cửa xe đi xuống.
Hắn vừa xuống xe, mấy người trẻ tuổi ăn mặc không tầm thường đi theo hắn ở mấy chiếc xe khác cũng tranh nhau mở cửa xe chui ra.
– Đúng là tên thích khoe mẽ, đi đến đâu cũng mang theo một đám người. Đường Trọng cười nói.
– Anh so với hắn còn khoe mẽ hơn, đi ra ngoài chỉ mang toàn người đẹp. Tô Sơn mặt không thay đổi nói.
Đường Trọng biết cô đang nói về việc mình gia nhập Hồ Điệp, mỗi ngày đều cùng mấy cô gái ở chung. Nhưng hắn cũng không thấy xấu hổ, vừa cười vừa nói:
– Đó là do yêu cầu công việc của tôi, còn hắn là ra về, hai điều này không giống nhau.
Khi hai người nói chuyện thì thân hình to lớn của Công Tôn Tiễn cũng đã đứng cạnh xe Audi.
Hắn nhìn qua cửa kính xe, từ trên cao nhìn xuống Đường Trọng cười nói:
– Ngôi sao lớn, đã lâu không gặp.