Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 325: Cậu là người không được hoan nghênh
Thấy ông lão móc ra một quyển vở nhỏ, Cổ Anh Hùng cực kỳ vui mừng, thò tay tiếp nhận, mở ra nhìn vài trang, sau đó đưa cho Đường Trọng.
Đường Trọng cầm lấy lật xem vài trang, xong đưa cho Tô Sơn.
Tô Sơn không cầm, mà nói:
– Tôi không cần nhìn số liệu bên trong, chỉ cần biết trong này có thứ đó là được rồi.
Cơ Uy Liêm hiếu kỳ, cầm lấy rất nghiêm túc lật xem, hỏi:
– Thứ này dùng như thế nào?
Đường Trọng nghĩ ngợi, nói:
– Thứ này ở chỗ chúng ta có tác dụng không lớn. Nhưng trên tay vài người thì lại có tác dụng rất lớn.
Cổ Anh Hùng hiểu ý của Đường Trọng, nói:
– Vậy thì để ở chỗ cháu.
Nói xong, hắn đứng lên, lấy áo khoác thô mặc ở ngoài, nói:
– Già rồi. Không thể chịu đựng được như những người trẻ tuổi bọn cháu. Chú về trước nghỉ ngơi đây.
Cơ Uy Liêm cũng đứng lên, nói:
– Cũng muộn rồi. Tôi cũng mệt.
Hắn nhìn Đường Trọng, hỏi:
– Tôi đưa cậu trở về?
– Không cần.
Đường Trọng nói.
– Tôi ở lại trò chuyện cùng bác Lộc một lát. Mọi người đi về trước đi.
Tô Sơn rửa tay xong đứng lên, nói với ông lão:
– Bác Lộc, vậy thì để Đường Trọng chăm sóc bác. Chúng tôi về trước.
– Nghỉ ngơi sớm đi, nghỉ ngơi sớm đi. Bác làm việc chậm chạm, để mọi người phải đợi lâu. Thật sự là áy náy.
Bác Lộc đứng dậy đưa tiễn, cười ha hả nói.
Tô Sơn nhìn Đường Trọng cùng Lâm Vi Tiếu, nói:
– Làm phiền hai người chăm sóc Bác Lộc rồi.
Cô không đợi Đường Trọng đồng ý đã quay người rời đi.
Cơ Uy Liêm sửng sốt một chút, ánh mắt quỷ dị nhìn Đường Trọng, lại nhìn Lâm Vi Tiếu, vỗ vỗ vai Đường Trọng, nói:
– Chiếu cố bác Lộc tốt nhé.
Nói xong, cũng đi cùng Tô Sơn.
Sau đó, trong phòng chỉ còn lại Đường Trọng, Lâm Vi Tiếu và bác Lộc.
Bác Lộc là nhân vật thành tinh rồi, sao có thể không hiểu tình cảnh trước mắt?
Hắn ngáp một cái, nói:
– Người già đúng là yếu, không chịu đựng được. Làm phiền tìm cho bác một chỗ ngủ. Ông lão xuất thân từ người quê mùa, có một chỗ để ngủ là được rồi.
– Bác Lộc cứ nói thế.
Lâm Vị Tiếu đỏ bừng cả mặt. Đường Trọng nói muốn ở lại, sau đó những người khác lộ ra vẻ quái dị mới rời đi, làm sao cô có thể không hiểu chứ? Mấy tháng ở Cẩm Tú Quán, ánh mắt của cô cũng thoáng hơn trước rất nhiều.
– Cháu đã an bài phòng cho bác rồi. Cháu dẫn bác đi.
– Làm phiền rồi.
Bác Lộc khách sáo nói. Hắn quay người nhìn về phía Đường Trọng, nói:
– Chúng ta ngày mai lại trò chuyện?
– Vốn là muốn uống rượu ngắm tuyết cùng bác Lộc, nhưng bác Lộc mệt, thì để ngày mai lại trò chuyện vậy.
Đường Trọng phi thường tiếc nuối nói.
– Ha ha. Sẽ có người uống rượu ngắm tuyết cùng cậu.
Bác Lộc vừa cười vừa nói.
Lâm Vi Tiếu liếc Đường Trọng, sau đó dẫn bác Lộc đến phòng nghỉ ngơi của Cẩm Tú Quán.
Đường Trọng đi đến cửa sổ, nhìn từng chiếc ô tô trong sân lái đi.
Bên ngoài tuyết rơi lạnh giá, trên sông Hoàng Phổ cũng bị tuyết trắng bao trùm. Toàn bộ thế giới đều đã đi ngủ, được ôm chăn ấm trên giường.
Bởi vì tuyết rơi trắng xóa, cho nên đêm cũng không tối.
Lúc Đường Trọng nhìn sang, thấy lúc Tô Sơn lên xe thì ngẩng mặt nhìn lên.
Rất nhanh. Chỉ là liếc qua.
Sau đó, cô liền mở cửa xe lái xe đi.
Lâm Vi Tiếu sắp xếp tốt cho bác Lộc đã trở lại, nhìn Đường Trọng đứng tại cửa sổ, trong long cảm thấy vui mừng, lại thẹn thùng.
Tuy hai người đã sớm đột phá giới hạn, nhưng tình huống của bọn họ cũng thật sự đặc thù.
Cô vì hắn mà quản lý quán, hắn lại hưởng dụng mình.
Lâm Vi Tiếu đi đến đứng phía sau Đường Trọng, nhìn cảnh tuyết mênh mông bên ngoài cửa sổ, nói:
– Thật đẹp.
– Đúng vậy.
Đường Trọng nói.
– Nhưng anh ở lại không phải để ngắm tuyết đâu.
Lâm Vi Tiểu cười khẽ, thò tay từ phía sau lưng ôm lấy thân thể Đường Trọng.
Trong phòng có mở máy sưởi ấm, nhưng thân thể của Lâm Vị Tiếu càng ấm hon.
Bộ ngực mềm mại vuốt ve, mát xa phía sau lưng Đường Trọng, làm cho chỗ nào đó trên thân thể của hắn lập tức trở nên cứng ngắc.
– Em có phải làm gì sai không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Một tay hắn đưa về sau lưng, vuốt ve bờ mông bị đồng phục màu đen ôm chặt đến vểnh lên của Lâm Vi Tiếu.
Thân hình của cô cao gầy, nhưng chỗ cần thiết lại không hề gây chút nào. Cho nên bờ mông của cô cũng đặc biệt to, sờ tới sờ lui xúc cảm mười phần.
– Em sẽ tiếp tục ôm anh như vậy.
Lâm Vi Tiếu nói.
– Ôm ở phía sau cũng được.
Đường Trọng nói. Thân thể của hắn xoay tròn, chuyển Lâm Vi Tiếu đến phía trước lưng tựa vào cửa sổ. Sau đó hắn quay người, một tay nâng eo của cô, miệng cũng đã ngăn chặn bờ môi đỏ tươi khêu gợi của cô.
Hơi thở của Lâm Vi Tiểu như lan, đầu lưỡi thì ngọt như kem, tươi mát ngon miệng.
Lâm Vi Tiểu cũng lập tức động tình, đầu lưỡi hai người liều mạng quấn lấy nhau, anh công em cản, anh tới em lui. Thân thể hai người ma sát lẫn nhau, độ ấm càng ngày càng cao.
Khi Đường Trọng vén váy ngắn của cô lên bên hông, hắn liền thò tay sờ vào đồ lót của Lâm Vi Tiếu Lâm Vi Tiểu thò tay ngắn tay của Đường Trọng.
– Ư, đợi một tý.
Lâm Vi Tiếu nhi.
Lưng cô tựa vào vách tường trượt xuống, một đầu gối quỳ trên thảm, một cái khác thì để vuông góc với thảm. Cô thò tay kéo khóa quần của Đường Trọng, một ngón tay chọc vào đồ lót của Đường Trọng. Sau đó, một đầu rắn lớn liền giương nanh múa vuốt phóng ra.
Cô ngẩng đầu nhìn Đường Trọng, sau đó “ưm” một tiếng bắt nó ngậm vào trong miệng.
Thân thể Đường Trọng khẽ run rẩy, tay vịn vào cửa sổ hưởng thụ cảm giác mãnh liệt này.
Mọi âm thanh đều tắt, tuyết bay loạn. Vù vù tiếng gió như là tiếng ca của tình nhân. Ngoài cửa sổ, thế giới xinh đẹp như là thế giới cổ tích.
Đương nhiên, thế giới trong phòng càng xinh đẹp hơn thế giới cổ tích.
– Sẽ có người uống rượu ngắm tuyết cùng cậu.
Bác Lộc trước khi đi nói.
Đường Trọng nghĩ, bác Lộc đúng là không có nói sai.
Lâm Vi Tiếu uống rượu, mình ngắm tuyết. Cảm giác mãnh liệt như muốn chết đi cũng được.
Làm tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Đại, Thu Hồng Đồ cũng không bận rộn như người ngoài nghĩ.
Hiện giờ, công ty đã sớm đi lên quỹ đạo, ngoại trừ một ít hạng mục lớn cần phải hắn đi xã giao hoặc hạng mục phải do hắn điều hành mới được, không thì hắn cũng không quan tâm một cách chi tiết, tỉ mỉ đến sự vận hành của tập đoàn.
Người thông minh không cần phải biết tất cả mọi thứ, họ chỉ cần biết ai làm được việc đó mà thôi.
Hắn chỉ chú ý đến người nào làm hạng mục nào, có lợi nhuận không, có lợi nhuận thì tốt, không có lợi nhuận nhưng vẫn làm việc hiệu quả thì tạm được, còn không làm được việc, vậy thì thật xin lỗi. Anh phải rời đi, tôi thay người.
Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên tập đoàn Hồng Đại mới phát triển nhanh chóng, hàng năm đều bảo trì tỉ lệ tăng trưởng rất cao.
Thu Hồng Đồ là con cưng của các tạp chí về tài chính và kinh tế, mỗi năm hắn đều được chọn là xí nghiệp ưu tú.
Nhưng hôm nay Thu Hồng Đồ đúng là rất bận rộn.
Hắn vừa mới đi cùng một vị lãnh đạo cao cấp của sở công thương đi thăm hết công ty, sau đó lập tức triệu tập tất cả nhân viên quản lý của tập đoàn đến họp. Bởi vì hai bên sinh ra tranh chấp trong dự án này, việc đàm phán tạm thời không tiếp tục được.
Hội nghị chấm dứt, hắn vào văn phòng còn chưa kịp uống một ngụm trà, điện thoại của thư ký lại gọi đến.
– Chủ tịch, có một tiên sinh họ Đường muốn tới gặp ngài.
Giọng nói hơi e dè của thư ký vang lên.
Thu Hồng Đồ có vài số điện thoại. Mỗi một số điện thoại đều có tác dụng của minh. Hắn cũng có một số điện thoại để ở chỗ thư ky. Đây là số liên lạc kể cả khi bận rộn nhất cũng phải tiếp.
– Họ Đường hả?
Thu Hồng Đồ vừa uống trà, vừa hỏi:
– Tên gì?
– Đường Trọng.
Thư ký nói.
– Đường Trọng à?
Thu Hồng Đồ nhíu mày. Hắn tới làm cái gì?
Nói thật, ở sâu trong lòng, hắn không có một chút thiện cảm nào với thằng nhãi này. Lừa con gái của mình còn không nói, nhưng thái độ của hắn đối với mình cũng thật sự là không tôn trọng. Lần trước gặp mặt, hắn trước mặt mọi người gọi mình là cha vợ, điều đó càng làm cho minh lâm vào bị động. Thằng nhãi này không để ý đến mặt mũi của mình, thì ai lại tình nguyện làm cha vợ của hắn chứ?
– Không gặp.
Thu Hồng Đồ nói. Sau đó cúp điện thoại,
Hắn thật sự không biết là mình cần gì mà phải đi gặp thằng nhãi này.
Đột nhiên, Thu Hồng Đồ nghĩ tới một khả năng không tốt.
Nếu thằng nhãi này không gặp được mình, thì hắn có thể chạy đi tìm con gái cưng của mình Nghĩ đến khả năng này, hắn không tỉnh táo được.
Hắn lập tức cầm điện thoại gọi cho thư ký nói:
– Dẫn hắn tiến đến,
Tuy Đường Trọng không làm cho mình ưa thích, nhưng gặp hắn thì vẫn tốt hơn là để cho hắn tới gặp con gái của mình?
Thu Hồng Đồ là người thông minh, hắn biết mình sẽ lựa chọn cái gì.
Đương nhiên, đây cũng là ý nghĩ trong đầu của Đường Trọng lúc này.
Hắn biết, Thu Hồng Đồ nhất định sẽ gặp mình. Mặc dù chắc chắn hắn phi thường không thích mình.
Hồng Đại tập đoàn quả nhiên là tiền nhiều như nước, đi trong tòa nhà Hồng Đại xa hoa, hiện đại, nhưng lại đậm chất nhân văn này, Đường Trọng có cảm giác như đi vào thành phố bay.
Nghĩ lại thì cả đời một người có thể có được một cao ốc như vậy cũng đã là chuyện phi thường giỏi rồi.
Thế nhưng Thu Hồng Đồ lại có vô số tòa cao ốc như vậy, có cả cao ốc càng thêm xa hoa, càng thêm đẹp mắt hơn cái này.
– Hắn có tư cách để kiêu ngạo.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Trước mặt quái vật khổng lồ này, người ta luôn luôn cảm thán minh thật nhỏ bé.
Nhưng nghĩ đến con đường hào phú của mình đã mở ra, Đường Trọng lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Sau này, hắn cũng sẽ có vô số tòa cao ốc như vậy.
Không, về sau, Hồng Đại chỉ là một tòa cao ốc nho nhỏ so với đế quốc khổng lồ mà hắn tạo nên.
Hắn là Vua của đế quốc. Tên của đế quốc gọi là Đường thị.
Không thể không nói, bởi vì Thu Hồng Đồ cường đại, làm cho gien không chịu thua trong Đường Trọng tỉnh lại.
Dưới sự dẫn dắt của thư ký, Đường Trọng dọc theo một thang máy được bảo vệ chặt chẽ, hắn lên thắng tầng cao nhất của Hồng Đại, sau đó đứng ở cửa ra vào phòng xử lý công việc của Thu Hồng Đồ, rồi tùy ý để thư ký đi gõ cánh cửa hào nhoáng màu bạc.
Thư ký được cho phép vào trong, mới đây cửa phòng ra, đứng ở cửa ra vào làm một động tác mới Đường Trọng.
Đường Trọng mỉm cười với nữ thư ký xinh đẹp rồi nói lời cảm ơn, sau đó thoải mái đi vào.
Gian văn phòng này có thể nói là rất rộng lớn, không chỉ bày một cái bàn làm việc cực lớn, sau cái bàn này còn bày một giá sách thật dài, ngoài ra còn có một sân gôn cỡ nhỏ để luyện tập. Mặt cỏ của sân gôn lại là cỏ xanh thật, trên bãi cỏ là cửa sổ thủy tinh trong suốt. Nếu như muốn cỏ xanh nhận được ánh nắng chiếu vào, thì chỉ cần điều khiển để cửa sổ trên mái nhà mở ra là được.
– Câu tới làm gì?
Thu Hồng Đồ đứng sát trước cửa sổ, biểu lộ vẻ không tốt nói:
– Cậu cần phải biết. Ở đây, cậu là người không được hoan nghênh.