Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 324: May mắn không làm nhục mệnh Quán Cẩm Tú
Tô Sơn đang biểu diễn trà nghệ. Theo học trà nghệ đại sư, bình thường Tô Sơn rất ít khi pha trà cho người khác, cũng chỉ có mấy người trong phòng này thỉnh thoảng có cơ hội nhấm nháp một ly.
Đường Trọng, Cơ Uy Liêm, Cổ Anh Hùng ba người tề tụ một phòng, phân tán ngồi ở bốn phía quanh Tô Sơn.
Tô Sơn biểu diễn trà nghệ vô cùng đẹp mắt, động tác như mây bay nước chảy, uyền chuyển ưu nhã, cực kỳ mê người.
Thế nhưng mà, ánh mắt Cơ Uy Liêm cùng Cổ Anh Hùng vẫn đưa về phía Đường Trọng, giống như bọn họ muốn nói rằng lúc này Đường Trọng trông mê người hâm một ít.
Đợi đến lúc Tô Sơn hoàn tất trọn vẹn trình tự biểu diễn, bắt đầu đưa trà cho mọi người thì Đường Trọng mới lên tiếng kháng nghị, nói:
– Có gái đẹp, có trà ngon, vậy mà hai người lại nhìn chằm chằm vào một người đàn ông là tôi, như vậy có ý gì?
– Ngạc nhiên. Cổ Anh Hùng nói.
Cơ Uy Liêm cười mà không nói. Hắn là người sớm biết rõ chân tướng chuyện thế thân, cũng là người bị hại.
Bây giờ chuyện đã bộc lộ, hắn lại còn bị người dùng độc dược khống chế, ngẫm lại đã cảm thấy oan ức.
– Cái này mới thật kỳ lạ, có gì phải kinh hãi?
Đường Trọng nói.
– Ngay cả đại lao ông cũng đã ngồi qua, một ít việc nhỏ này cũng có thể khiến ông kinh hãi sao?
– Nếu như là người khác, tôi không sợ hãi nhưng là cậu nên tôi mới giật mình.
Cổ Anh Hùng vừa cười vừa nói.
– Tôi biết rõ tính cách của cậu, một lời không hợp liền đánh nhau với người khác. Lúc ở trong tù, những gã thủ lĩnh trùm ma túy lớn cũng không bắt nạt được cậu. Người mà ngay cả tội phạm giết người cũng không sợ, vậy mà lại tình nguyện vì em gái đóng giả con gái đứng trên sân khấu ca hát, kinh hãi về chuyện ấy có gì sai sao?
– Vậy bây giờ có phải ông cảm thấy tôi chính là một người có tình có nghĩa, có yêu có trách nhiệm, thiết huyết cùng nhu tình dung hợp một thân, là một thanh niên đáng tin cậy đúng không? Trong lòng nghĩ tới việc xông pha khói lửa cho tôi sẽ không tiếc cảm giác xúc động sao?
Đường Trọng cười trêu chọc, muốn nói sang chuyện khác. Cổ Anh Hùng bụng chén sứ trước mặt lên nhấp một ngụp trà, nhắm mắt lại say mê hưởng thụ lấy cảm giác mỹ diệu ở trên đầu lưỡi.
Thật lâu sau mới mở to mắt trả lời một câu:
– Cậu cứ mơ đi.
– Ông xem, tôi vẫn là tôi, không có bất kỳ thay đổi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Cho nên mọi người cũng không cần coi tôi như quái vật rồi.
Cổ Anh Hùng quay người nhìn về phía ngồi Cơ Uy Liêm ở bên cạnh hắn, hỏi:
– Cậu đã sớm biết chuyện rồi hả?
– Vì sao lại hỏi như vậy?
Cơ Uy Liêm không trả lời câu hỏi của hắn mà là hỏi lại một câu. Trước kia hắn và Đường Trọng so chiêu, những người khác không biết rõ, làm sao Cổ Anh Hùng lại biết?
– Đoạn đấy.
Cổ Anh Hùng nói.
– Mặt ngoài cậu nhiệt tình, nội tâm lại bình tĩnh.
– Cái gì cũng đều không thể gạt được ông.
Cơ Uy Liêm vừa cười vừa nói. Hắn nhìn về phía Đường Trọng, hỏi:
– Tôi là người biết sớm nhất chứ?
Đường Trọng nhẹ gật đầu, nói:
– Cậu là hoài nghi sớm nhất đấy. Tôi đã từng hoài nghi bài viết “nghi ngờ thân phận Đường Tâm” kia là do cậu tìm người viết đấy.
– Tôi thật sự rất vinh hạnh. Cơ Uy Liêm cười khổ.
– Tìm ra hung thủ chưa?
– Đã là chuyện không quan trọng nữa rồi.
Đường Trọng nói.
– Dù sao thì chuyện cũng đã phát triển đến một bước này. Cái này với tôi mà nói là một chuyện may mắn, đối với ban nhạc Hồ Điệp mà nói cũng là một chuyện may mắn, chúng tôi không có bất kỳ tổn thất nào. Cho nên tuy động cơ tác giả sáng tác ra chuyện này là xấu nhưng cuối cùng kết quả lại là có lợi cho tôi. Tôi không trách hắn.
– Ừ. Vậy thì phải tìm ra hắn để mời hắn uống rượu rồi.
Cơ Uy Liêm nói ra.
– Có phải cậu một mực hoài nghi cậu không trúng độc không?
Đường Trọng hỏi.
Cơ Uy Liêm gật đầu, nói:
– Tôi đã đi tới vài gia bệnh viện, đều không có tìm ra điều gì khác thường.
– Cậu thật sự trúng độc.
Đường Trọng nói.
– Tôi không hay nói giỡn loại chuyện này.
Nói xong, hắn ném một cái chai sứ màu trắng qua.
Cơ Uy Liêm tiếp nhận.
– Đây mới thực sự là thuốc giải.
Đường Trọng nói.
– Nếm qua thuốc giải này, độc của cậu sẽ được giải trừ triệt để.
Cơ Uy Liêm túc mừng lại vừa sợ.
– Tại sao Đường Trọng phải làm như vậy?
– Đây là hắn thăm dò sao?
– Hay đây là một loại thuốc độc khác?
Biểu lộ phức tạp của hắn rơi vào trong mắt Đường Trọng. Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Chớ suy nghĩ quá nhiều, đây đúng là thuốc giải. Chúng ta cũng đã tiếp xúc lâu rồi, cậu cần phải biết rõ tôi là một người theo chủ nghĩa hòa bình. Nếu như không cần thì tôi không thích đánh nhau, kết thù cùng người khác. Đấu qua đấu lại có phải là rất mệt không?
– Đúng vậy.
Cơ Uy Liêm khó khăn nói. Vấn đề này thật là làm cho người ta khó có thể trả lời.
Đáng thương chính mình cũng là người từng bị hắn đánh qua, thì ra trong mắt hắn cũng chỉ là bởi vì đáng bị đánh.
– Hạ độc, chúng ta có thể là đối thủ. Giải độc, chúng ta có thể làm bạn bè.
Đường Trọng nói.
– Tôi đã làm tốt chuyện tôi phải làm, quyền lựa chọn là của cậu.
Cơ Uy Liêm cười cười, đồ thuốc giải ra ăn hết tại chỗ.
Hai người bọn họ nói chuyện, Cổ Anh Hùng cùng Tô Sơn thờ ơ lạnh nhạt, căn bản cũng không có ý xen vào.
– Cô cũng sớm biết như vậy rồi hả?
Cổ Anh Hùng hỏi Tô Sơn.
– Biết rõ.
Tô Sơn đáp.
– Cô cả giả vờ cũng không giả vờ.
Cổ Anh Hùng cười.
– Khi nào cần mới giả vờ.
Tô Sơn nói.
– Xem tình hình này, cậu vẫn còn muốn tiếp tục ở lại ngành giải trí, đúng không?
Cổ Anh Hùng hỏi Đường Trọng.
– Tôi còn muốn chờ cô ấy trở lại. Đường Trọng gật đầu nói, tâm tình trong lúc đó có chút chìm xuống. Nếu cô không về được thì sao?
Cũng may, Cổ Anh Hùng không hỏi vấn đề này.
– Cũng tốt.
Cổ Anh Hùng nói. Chưa nói tốt vì cái gì, chỉ đơn giản là bình hai chữ.
– Công việc làm thế nào?
Đường Trọng hỏi.
– Lúc tôi ở HongKong cũng biết một ít tin tức ở bên này.
– Đốt lửa rồi. Trước hết chờ bọn hắn dập tắt lửa.
Cổ Anh Hùng vừa cười vừa nói.
Tuy một thời gian ngắn gần đây, Đường Trọng đều đang bận việc buổi hòa nhạc tại HongKong nhưng hắn vẫn rất chú ý đối với quyền sở hữu mảnh đất tại Đông Giang đấy.
Ngay sau hôm hắn rời khỏi HongKong, có một vị giáo sư hệ lịch sử tại đại học Minh Châu đứng ra soạn văn công kích chính quyền Đông Giang làm việc thô bạo, không bận tâm chút nào về cảm tình của quần chúng đối với phần mộ tổ tiên. Cái mũ lưỡi trai này cũng hơi lớn.
Hơn nữa, một khi tuyên bố lời này, lập tức tất cả các tạp chí lớn đều đăng lại, dĩ nhiên dân chúng bình thường rất ủng hộ thái độ cùng quan điểm của bài báo này.
Đúng thật.
Đối với người Trung Hoa mà nói, mỗi một ngôi mộ đều mai táng người thân cận nhất của bọn hắn. Những người này đưa bọn họ đến trên cái thế giới này, cho bọn hắn tính mạng, từng đời, từng đời truyền thừa dựa vào phương thức này.
Chính phủ nói phá bỏ là phá bỏ, cũng không đưa ra bất kỳ một chương trình an trí nào, vậy nhắn nhủ như thế nào cho người đằng sau những phần mộ này?
Chuyện càng ngày càng ác liệt, chính phủ khu Đông Giang cũng gánh không được áp lực cực lớn này cho nên bắt đầu công bố ở trên truyền thông, nói đó là một bãi tha ma, rất nhiều phần mộ không tìm thấy người nhà. Bọn hắn phá bỏ nghĩa địa cũng là vì đất ở đây có đầy đủ giá trị lợi dụng, kiến thiết khu Đông Giang càng thêm hài hòa xinh đẹp.
Vừa dứt lời thì có một đám người nhảy ra ngoài, nói bọn họ là đời sau của những nấm mồ kia, bọn hắn cùng với chính phủ đàm phán điều kiện phá bỏ và dời đi nơi khác. Chính phủ không tin, lại để cho bọn hắn chứng minh quan hệ.
Cho tới bây giờ chuyện này vẫn còn chưa giải quyết xong.
– Bởi như vậy, Công Tôn Tiễn không phải là công dã tràng sao?
Đường Trọng cười hỏi.
– Nếu như chỉ là như vậy.
Tô Sơn lắc đầu. – Không biết.
– Thế nào? Bọn hắn không sợ gánh nguy hiểm sao?
– Nguy hiểm gì chứ?
Tô Sơn cười khẽ.
– Ở thời đại nào dân chúng có thể đấu qua được quan phủ cùng phú hào? Huống chi đó chỉ là mấy người bỏ tiền thuê tạm thời. Nếu như chính phủ rất nghiêm túc thì bọn hắn có thể kiên trì đến mức nào? Kết quả cuối cùng vẫn là Công Tôn Tiễn nắm được nơi này.
– Đương nhiên sau khi chuyện này tuôn ra, cũng có thể khiến Công Tôn Tiễn khó có thể mua được mảnh đất này. Sẽ xuất hiện công ty có thực lực tương đương Công Tôn Tiên đến tranh đoạt cùng hắn. Nhưng chuyện này có quan hệ gì với chúng ta đâu? Cuối cùng cũng sẽ không rơi vào đầu chúng ta.
Cổ Anh Hùng giải thích một câu.
– Nói như vậy, các người đã có chiều sau rồi hả?
Đường Trọng cười.
– Chúng ta đang đợi một người.
Cơ Uy Liêm nói.
– Ừ.
Đường Trọng gật đầu.
– Vậy thì chờ.
Bên ngoài gió lớn tuyết lớn, trong phòng lại ôn hòa như mùa hè.
Gái đẹp, trà thơm, thật sự là một chuyện đáng vui mừng trong cuộc sống.
Đúng lúc này, cửa gian phòng bị người đẩy nhẹ.
Không đợi người trả lời, người đẩy cửa gian phòng mặc một bộ đồ công sở màu đen. Lâm Vi Tiểu đứng ở cửa ra vào, vừa cười vừa nói:
– Trở về rồi.
Bên cạnh cô có một ông lão dáng người nhỏ gầy.
Ông lão mặc quần vải bông, áo dài màu đen, giày vải màu đen. Bên ngoài trời đông giá rét, sắc mặt hắn lại phơn phớt hồng. Đôi ma gầy gò, ánh mắt sáng ngời, thoạt nhìn tinh thần vô cùng tốt.
Ông lão nhìn thấy Đường Trọng, vừa cười vừa nói:
– Anh bạn trẻ này, chúng ta lại gặp mặt.
– Là ông?
Đường Trọng kinh ngạc hộ.
Ông lão nhận ra hắn, hắn cũng nhận ra ông lão này.
Lúc ấy hắn và Tô Sơn đi mời Cổ Anh Hùng rời núi, trên đường bị những kẻ trộm vây công, là ông lão này ra mặt giải vây, vô cùng nể mặt Đường Trọng. Đường Trọng không biết thân phận ông lão này nhưng nhìn thái độ mọi người đối đãi ông lúc ấy, hắn đã nghĩ ông là một nhân vật có thân phận cực cao trong Không Không môn.
Không ngờ lúc này lại xuất hiện ở quán Cẩm Tú, lại đứng ở trước mặt hắn lần nữa.
– Lão Lộc, vào nhà ngồi. Cổ Anh Hùng đứng lên nghênh đón.
Tô Sơn nhìn Đường Trọng, nói:
– Lão Lộc là khách quý tôi mời đến.
– Thì ra là như vậy.
Trong lòng Đường Trọng hiểu rõ, cũng đứng lên nghênh đón, vừa cười vừa nói:
– Vất vả cho lão Lộc rôi.
Ông lão thoải mái đi đến rồi ngồi xuống trước mặt Đường Trọng, vừa cười vừa nói:
– Nếu cậu chịu ra tay, tôi không cần phải đến HongKong một chuyến. Người già đi đứng bất lợi, chỉ sợ làm hỏng đại sự của các người.
Ông lão cùng Đường Trọng đã từng quen biết, biết những đồ tử, đồ tôn của mình ở trước mặt Đường Trọng căn bản chỉ như bữa điểm tâm, không đáng để nhắc tới.
Nếu như Đường Trọng ra tay, mình còn cần phải chạy tới bêu xấu sao?
– Lão Lộc khiêm tốn rồi. Đường Trọng khách khí nói.
– Lão Lộc có thu hoạch được gì không? Cổ Anh Hùng dâng nước trà, lên tiếng hỏi.
Ông lão tiếp nhận chén trà, uống cạn trà thơm bên trong, con mắt sáng ngời, khen một tiếng trà ngon’ rồi mới từ trong ngực lấy ra một giấy sử dụng đất màu vàng, nói:
– May mắn không làm nhục mệnh.