Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 323: Mày cũng tự mình đi tiểu à?
Đường Trọng đoán trúng câu mở đầu này. Hắn biết rõ nhất định Tiêu Nam Tâm sẽ mượn việc này để đả kích mình.
Nhưng hắn không đoán đúng phần cuối. Hắn không nghĩ rằng Tiêu Nam Tâm lại bôi bác lợi hại như thế.
Tiêu Nam Tâm căn bản là không nghe ban nhạc Hồ Điệp hát, cô thích ngôi sao phát triển toàn diện Trương Thượng Hân, chuyện này Đường Trọng đã sớm biết rõ. Thời điểm sự kiện thế thân của ban nhạc Hồ Điệp vừa mới lộ ra, cô đang cùng nữ sinh trong lớp nói chuyện phiếm.
Hiện tại cô cố ý ra vẻ não tàn, làm bộ coi Đường Trọng thành Đường Tâm, đây không phải là bôi bác trả thù sao?
– Thà đắc tội tiểu nhân còn tốt hơn đắc tội đàn bà. Đường Trọng có chút hối hận vì trước kia đã gây thù oán với Tiểu Nam Tâm.
Cùng cô tranh giành cái gì? Cô nói là đúng thì mình tuyệt đối không nói sai, cô nói là sai thì mình nhất định không nói đúng. Làm người nắm chắc tuyến, về sau mới tốt.
Nếu bình thường biết điều, nịnh nọt cô thì bây giờ chắc hẳn cô sẽ không bắt nạt mình như vậy.
Càng làm cho Đường Trọng tức ói máu chính là thật sự Tiêu Nam Tâm đang cầm trong tay một chiếc bút cùng một tờ giấy, xem ra cô đã chuẩn bị từ trước. Cô cười hì hì nhìn Đường Trọng, nói:
– Ký tên được không? Tôi thật sự rất thích cô đấy.
Đường Trọng nói không ra lời, hắn cảm giác tay mình đang run lên, mặt bị rút gân.
Vẫn là bà lão hiền hậu, nhân từ, vỗ đầu Tiêu Nam Tâm một cái, cười mắng: – Con nhóc chết tiệt kia, tại sao lại nói cùng Đường Trong chuyện này? Đường Trọng không phải Đường Tâm, đừng có đùa nữa.
– Cháu hay nói đùa sao?
Tiêu Nam Tâm vuốt đầu bất mãn nói.
– Hắn vốn chính là Đường Tâm, Đường Trọng là hắn, Đường Tâm cũng là hắn, để cho hắn ký tên có cái gì không đúng? Bà nội, rốt cuộc cháu có phải cháu gái ruột của bà không, làm sao bà lại giúp người ngoài bắt nạt cháu?
– Ai là người ngoài? Đường Trọng cũng là người một nhà. Bà lão nói. – Đến đây, Đường Trọng, nhanh vào nhà ngồi. Nam Tâm thích nói đùa cùng cậu lám.
– Em biết rõ. Đường Trọng cố gắng tươi cười, nói: – Đã quen rồi.
– Quen cái gì? Giống như tôi thường bắt nạt anh vậy.
Tiêu Nam Tâm bĩu môi. Sau đó, mặt cô vui vẻ, chớp đôi mắt to rồi cười híp mắt lại, nói: – Những tư thế anh khiêu vũ ở trên sân khấu vẫn rất là…
– Mê hồn.
Cứ như vậy để cô mắng chửi hay sao?
Đường Trọng quyết định phải phản kích rồi.
Thật sự nếu không phản kích thì cô gái này sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
– Tôi phải giả trang thành con gái còn cô thì không cần trang điểm toàn thân đã tràn đầy khí chất mạnh mẽ cứng cỏi rồi.
Đường Trọng nói.
Tiêu Nam Tâm cắn răng.
Cô không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, người này còn dám không biết sống chết khiêu khích phản kích.
Mẹ kiếp, bị mình chỉ trích, hắn liền lập tức ám chỉ mình là ‘bà đàn ông’.
– Tôi từ nhỏ đã như vậy, không cách nào sửa đổi được. Không giống những người khác, rõ ràng là đàn ông lại hết lần này tới lần khác giả trang đàn bà, buổi tối lúc ngủ anh không đi tất da chân sao?
Đường Trọng xúc động muốn đập đầu vào tường. Độc như vậy có muốn hay không?
– Tôi đi tất hay không đi tất cô không nhìn không biết, nhưng cô có mặc nội y không, không cần nhìn tôi cũng có thể đoán được.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Bên ngoài Tiểu Nam Tâm cười nhưng trong lòng lại không cười, lạnh giọng nói:
– Anh thích mặc hình lưới đánh cá hay là kiểu đường vẫn? Tôi sẽ mua mấy đôi tất da chân làm quà cho anh. Anh sẽ không chê quà của tôi quá nhẹ chứ?
– Tôi lại muốn mua cho cô mấy đồ nội y nhưng tôi đã hỏi qua các cửa hàng, bên ngoài không có bán. Hay tôi lấy tầng màng bên ngoài lòng đỏ trứng tặng cô nhé? Coi như đấy là quà tặng Fans hâm mộ có ngực nhỏ hay không có ngực được không?
Tiêu Nam Tâm khó thở, quyết định ra chiêu đại sát.
Cô chạy nhanh về gian phòng của mình rồi ôm một chiếc cặp lớn đi ra.
Cô ngồi đối diện với Đường Trọng, vừa cười vừa nói:
– Lúc truyền thông đưa tin nói thế thân Đường Tâm là anh, tôi không thể nào tin ẽ được. Một gã đàn ông bạo lực dã man như vậy, làm sao có thể gia trang thành
một cô gái được? Nhưng sau khi nhìn anh tạo hình, tôi cảm thấy cho anh ở phương diện này quả thật là rất có thiên phú đấy.
Tiêu Nam Tâm mở cặp ra, chỉ vào một tấm ảnh Đường Trọng trong một buổi hòa nhạc, nói: 2
– Anh xem khuôn mặt này, đôi môi này, còn cả kính áp tròng nữa. Anh dùng kính áp tròng màu gì thế? Màu tím đậm à? Hay là tím nhạt? Thật là đẹp đấy. Nhất định tôi cũng sẽ đi mua dùng thử.
– Ái chà, còn cả cái ảnh này nữa. Anh nhìn xem, rốn anh lộ hết ra này, là anh cố ý đúng không? Tôi thấy rất nhiều nữ ngôi sao ưa thích lộ rốn ra, nghe nói như vậy thoạt nhìn sẽ có cảm giác thích thú.
– Cái ảnh này thì có vấn đề. Anh cạo râu nhưng tại sao không sửa lông mũi một chút thế? Lông mũi lộ ra một đoạn đây này.
Tiêu Nam Tâm vậy ma trăm phương ngàn kế góp nhặt các loại ảnh chụp Đường Trong gia trang Đường Tâm tại các buổi hòa nhạc, hơn nữa đều là ảnh hiếm thấy. Cô vừa lật xem vừa bình luận khiến Đường Trọng ngồi ở đối diện có loại xúc động muốn giết người diệt khẩu.
Độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà, câu đó quả nhiên không sai.
Rốt cuộc cô gái này nhận mình nhiều như vậy sao? Vây ma nói chiêu ‘xem sách tranh lời’ tàn nhẫn ác độc ở giang hồ đã sớm thất truyền sao?
Đường Trọng triệt để thất bại.
Chỉ bằng đồng ảnh trong tay người ta cũng đã khiến cho mình ở thế thất bại rồi.
– Tôi sai rồi.
Vẻ mặt Đường Trọng cầu xin nói. Hắn lấy một hộp nhỏ từ túi áo trong lòng ngực ra, đưa tới nói:
– Đây là một món quà nhỏ, là tôi cố ý mua cho cô đấy. Hy vọng cổ đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tôi một mạng.
– Biết sai là tốt rồi.
Tiêu Nam Tâm nhận quà của Đường Trọng, cao hứng nói. Đè được tên hỗn đản này xuống phía dưới, phiền muộn của cô trong thời gian dài như vậy đã được quét sạch. Cô dương dương đắc ý, vẻ mặt hưng phấn, nói:
– Còn có một vấn đề mấu chốt nhất.
– Vấn đề gì?
– Tôi thật sự rất ngạc nhiên. Bình thường anh đi nhà vệ sinh nam hay là nhà vệ sinh nữ?
– Nói mau.
– Đa phần là đi nhà vệ sinh nam.
– Nói vậy tức là cũng đi nhà vệ sinh nữ sao?
– Tôi không ngắm loạn. Đường Trọng vội giải thích.
– Anh không vụng trộm mà là quang minh chính đại ngắm đúng không?
Cô gái này luôn dùng bụng đàn bà suy bụng quân tử.
Bà lão bàng hoa quả đã rửa sạch đi ra, cười hỏi:
– Hai người các cháu đang nói chuyện gì vậy? Vui vẻ chứ?
– Cháu nói cháu thật sự hâm mộ anh ấy. Còn chưa tốt nghiệp đã tìm được việc rồi.
Tiêu Nam Tâm nói, trong lời nói có chút ít hương vị trêu chọc.
– Đúng thế. Bà lão nghiêm trang nói. – Đầu năm nay khó tìm việc, người khác chen pha cúi đầu để được làm ngôi sao mà đều không được, Đường Trọng lặng yên không một tiếng động lại trở thành một ngôi sao lớn. Tất cả mọi người đều có số mệnh.
– Nếu cháu có một anh trai thì tốt quá. Anh là một ngôi sao, cháu sẽ thay anh xuất chinh tiến vào ngành giải trí.
– Đoán mò cái gì đấy. Cháu cho rằng người nào cũng có thể làm được như Đường Trọng sao? Đọc sách cho tốt đi, đừng có để trượt tốt nghiệp.
– Vẫn là Đường Trọng có vận khí tốt, về sau anh sẽ không đi học nữa hả? Hôm nay tới đây là muốn nói lời từ biệt với ông nội tôi sao? Mà cũng đúng, ai làm ngôi sao lớn mà vẫn còn đọc sách ở trong trường học?
– Thầy ơi, thầy mau trở lại cứu em với. Trong lòng Đường Trọng đang hò hét.
Ngôi sao lớn Đường Trọng trở về rồi.
Về tới phòng ngủ Nam Đại.
Tin tức này giống như có cánh, lập tức truyền khắp trường.
Đầu tiên là nam sinh học hệ tâm lý ở tầng trệt tới thăm, Đường Trọng bày mưu đặt kế xuống. Cửa phòng ngủ 307 mở rộng ra, mặc người ra vào. Đường Trọng ngồi cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm, ký tên, khoa tay múa chân chụp ảnh cùng bọn họ.
Sau đó là nam sinh khác hệ ở lầu trên, lầu dưới tới thăm. Đường Trọng cũng ăn hạt dưa nói chuyện phiếm, ký tên, khoa tay múa chân chụp ảnh cùng bọn họ.
Sau đó là các nam sinh ở khu nhà khác chạy tới thăm, Đường Trọng cũng vẫn ăn hạt dưa nói chuyện phiếm, ký tên, khoa tay múa chân chụp ảnh cùng bọn họ.
Cuối cùng, ngay cả các nữ sinh cũng điên cuồng lao qua, Đường Trọng cùng các cô trò chuyện về chuyện lý thú, hắn nói về chuyện mình thế thân thay em gái theo như ước nguyện của em khiến đám con gái ngồi nghe vừa khóc vừa cười, nhanh chóng trở thành fans của hắn.
Cuối cùng hắn còn chụp ảnh cùng các cô nhưng lúc này hắn không khoa tay múa chân nữa. Hắn đứng ở chính giữa phòng ngủ, vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh tươi cười, các nữ sinh đứng đầy hai bên hắn. Sau khi xem lại ảnh chụp, Đường Trọng mới phát hiện tại góc ảnh lộ ra một gương mặt đen sì.
– Không biết từ lúc nào Hoa Minh cũng đã lách vào. Mặc dù chỉ là người cuối cùng chen vào nhưng vẫn tươi cười sáng lạn. A, Đường Trọng lại tìm ra Lương Đào trong đám người này.
– Vẫn là Lý Ngọc trung thực.
Đường Trọng thầm nghĩ. Lý Ngọc cũng không cố ý tìm cơ hội đi qua chiếm tiện nghi con gái.
Lý Ngọc cầm lấy Cameras xem, mặt đầy tiếc nuối, nói:
– Tao thấp, lần sau phải đứng ở hàng phía trước.
Ngày hôm sau, Đường Trọng có hai tiết tâm lý học.
Hắn và Hoa Minh không tiến đến phòng học mà là sau khi chuông vào học vang lên mới từ cửa sau vụng trộm tiến vào.
Thế nhưng hắn ít xuất hiện cũng không thể che dấu thân ảnh hắn.
– Đường Trọng hả?
Đang đứng trên bục giảng bài Lưu cao xa, thầy giáo kích động hộ.
– Đường Trọng. Đúng là Đường Trọng. Đường Trọng đã đến. Mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Bộp bộp…
Vì vậy, Đường Trọng lại trở thành vật cưng bị người vây xem.
Chuông tan học vang lên. Đường Trọng đội mũ vào toa-lét đi tiểu
Hắn vừa mới móc cậu nhỏ ra thì một đám người bên cạnh nhìn Đường Trọng, kích động hộ:
– Đường Trọng, mày cũng tự mình đi tiểu à?
Đường Trọng nhìn vết ướt còn ấm trên quần, bất lực nói:
– Bạn học, kích động thì kích động nhưng đừng nhắm họng súng vào tôi được không?