Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 322: Cô ký tên cho tôi có được không?
Nghe Đường Trọng hỏi tới ván giường, Hoa Minh và Lương Đào đều phủ nhận.
– Không phải bọn tao cầm đầu. Hoa Minh phủ nhận ngay lập tức.
– Đúng rồi. Thật ra bọn tao cũng không nghĩ tới ván giường. Lương Đào nói.
– Chẳng có tác dụng gì, cũng chẳng cần phá ra làm gì. Nếu biết là có người khác có tới lấy thì tao lấy trước cho rồi. Giường của ngôi sao lớn Đường Trọng, thứ này
có thể hấp dẫn bao nhiêu cô gái điên cuồng tranh đoạt đây?
– Bọn tao đi tập thể dục về thì đã thấy thế rồi. Lý Ngọc là người ngại nhất trong mấy người. Hắn là bởi “tình thế bức bách” nên mới cầm theo vài món đồ thôi. Nhưng hắn vẫn không cảm thấy yên tâm thoải mái, trong lòng vẫn cảm thấy làm vậy không đúng.
Đương nhiên nếu không cầm thì lại càng không đúng hơn. Hắn suy nghĩ một hồi lâu, vẫn quyết định cầm luôn.
Đường Trọng cười khổ:
– Chia phần à?
– Hắc, chuyện này đều do lão đại hết. Lương Đào là người đầu tiên bán đứng Hoa Minh.
– Người này đúng là kẻ trộm đó. Hắn là người đầu tiên biết tin về thân phận mày. Hắn biết cũng không nói, đầu tiên thu tất cả bàn chải đánh răng, khăn lông chậu nước của mày cất vào trong tủ. Đợi tới khi bọn họ phát hiện ra chuyện không đúng thì những thứ có thể bán ra tiền nhất đều đã bị hắn cầm đi rồi. Hắn lại còn lừa cả cái bình nước hoa mà mày đã từng dùng của tao nữa. Ngẫm lại đã khiến tao tức giận.
Hoa Minh rất vô sỉ, còn lấy đó làm kiêu ngạo, miệng cười hắc hắc, nói:
– Tin tức chính là tiền bạc. Ai bảo bọn mày phản ứng chậm chạp chứ? Hơn nữa tao chỉ lấy mấy thứ đồ đánh răng rửa mặt của nó thôi, còn mày thì sao? Mày ôm chăn mềm gối ga của lão nhị làm gì? Không cho nó ngủ nữa à?
– Tao không lấy chăn gối thì lấy cái gì nữa?
Lương Đào hổn hổn hộ:
– Tạo bảo mày chia cho tào vài món, mày có đồng ý không?
– Đây là chiến lợi phẩm tự tạo chiếm được, vì sao lại phải chia cho mày chứ?
– Tao thật sự là không còn gì để lấy…
Lý Ngọc cũng cảm thấy rất oan ức.
– Chẳng còn cách nào hơn là lấy vài quyển sách. Tao không bán đấu, giữ làm kỷ niệm thôi.
– Câm. Lương Đào mắng. – Sau này tạo suy nghĩ cẩn thận lại, thấy Lý Ngọc mới là thông minh nhất. Mỗi quyển sách của Đường Trọng đều có ký tên, còn có cả chữ viết tay. Sau này nếu hắn nổi tiếng tới mức không thể nổi tiếng hơn thì mỗi quyển sách này giá bao nhiêu tiền chứ? Mary Monroe ấy, một dúm tóc mà đấu giá được mấy triệu đô.
– Sau này nếu lão nhị mà toi… Ấy, đừng hiểu lầm, ý tạo là cả trăm năm sau, trăm 5 năm sau…
Lúc tin tức thế thân của Đường Tâm được đưa ra ngoài ánh sáng, Hoa Minh nhìn kỹ nhất, nhận ra người anh trai kia chính là lão nhị Đường Trọng trong phòng mình, vì vậy lập tức sinh ra ý nghĩ càn quét tất cả đồ dùng cá nhân của Đường Trọng trong phòng tắm.
Bàn chải đánh răng, kem đánh răng mà Đường Trọng đã dùng, khăn lau mặt… Những thứ đó bán đi sẽ được bao nhiêu tiền chứ?
Lương Đào dù phát hiện chậm hơn Hoa Minh một chút nhưng cũng là một thành viên trong phòng 307, gần sông thì được ngắm trăng đầu. Sau khi biết thân phận Đường Trọng, hắn lập tức chạy tới đàm phán với Hoa Minh, bảo Hoa Minh chia nửa chiến lợi phẩm cho mình. Lý do là Đường Trọng chính là một thành viên của phòng 307, ai cũng có phần mới đúng, không thể để Hoa Minh chiếm cả.
Hoa Minh trả lời mỗi một chữ: Xéo.
Vì vậy Lương Đào liền đã không làm thì thôi, đã làm là làm hết mức, lấy hết đồ trên giường của Đường Trọng mang đi.
Lý Ngọc là người quân tử. Ít nhất trước đây tất cả mọi người đều cho là như vậy.
Nhưng khi hắn phát hiện ra hai vị trong phòng ngủ này ra tay lớn mật như vậy, hắn nếu không làm gì thì nhất định bị người ta măng là ngu ngốc, lập tức thu hết sách vở của Đường Trọng vào. .
Khi sự kiện thế thân càng ngày càng nóng, thân phận của Đường Trọng cũng được tất cả mọi người ở Nam Đại biết, người tới xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.
C Sau đó mọi người ở phòng cách vách đều đến giường Đường Trọng, mỗi người thuận tay lấy một món. Một lần đám Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc đi học thể dục quên khóa cửa, tới khi về thì đã thấy ván giường của Đường Trọng bị gỡ sạch.
Bọn họ rất tức giận.
Mình còn không nỡ động vào, không ngờ có kẻ đui mù tới đoạt hết.
Đi hỏi một vòng, không ngờ không ai biết cả.
Vì vậy rốt cục là ai cầm cánh cửa của Đường Trọng lại trở thành một vụ án chưa được phá.
– Vậy hiện giờ tao làm sao đây? Đường Trọng ngồi trên giường Hoa Minh, nói: – Tao biết ngủ chỗ nào?
– Mày còn ngủ với bọn tao à? Hoa Minh ngạc nhiên hỏi.
– Nói nhảm.
Đường Trọng tức giận nói:
– Tao không ngủ với bọn mày… Không, ai muốn ngủ với bọn mày chứ? Tao không ngủ ở phòng này thì tao ngủ ở đâu?
– Có tiện không? Lương Đào nói: – Mày có biết là từ khi thân phận của mày bị đưa ra ánh sáng, mỗi ngày có bao nhiêu phóng viên tới đây xin phỏng vấn không? Ngay cả mấy bạn cách phòng chúng ta cũng đều lên báo rồi. Mày xác định là mày còn muốn ngủ ở đây chứ? Mày xác định là mày còn học tiếp à?
Lương Đào nói không sai.
Từ khi thân phận của Đường Trọng bị đưa ra ánh sáng, thời gian gần đây phòng ngủ của bọn họ không yên tĩnh nổi. Mỗi ngày đều có rất nhiều phóng viên truyền thông chạy tới tìm Đường Trọng, không thấy hắn liền muốn phỏng vấn Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc và những người từng sống với hắn.
Ba thành viên của phòng 307 thì Hoa Minh là lãnh đạo, mở một cuộc họp phòng. Trong cuộc họp này, mọi người nhất trí thông qua mấy quyết định.
Một là tập thể phòng 307 không nhận phỏng vấn của phóng viên. Cho dù là trả tiền… Trả ít cũng đều từ chối.
Hai là, thành viên phòng 307 không được truyền bá thảo luận những chuyện liên quan tới cuộc sống của Đường Trọng. Dù là người đẹp có hỏi… Người đẹp cấp bậc không đủ cao hỏi thì phải từ chối trả lời.
Ba là, toàn bộ thành viên phòn 307 phải thống nhất tuyên dương hình tượng Đường Trọng, tuyệt đối không thể nói với người ngoài hay giới truyền thông những tật xấu của Đường Trọng, kiểu như tối đến không rửa chân đã đi ngủ.
Bốn, tuyệt đối không nói lộ ra chuyện bạn gái của Đường Trọng. Mặc dù hiện tại bọn họ cũng chưa hiểu rõ rốt cục bạn gái của Đường Trọng là ai.
Bọn họ nói được là làm được, dù bất cứ phòng viên nào tới, bất cứ phóng viên xinh đẹp nào tới bọn họ cũng ngậm miệng không nói những chuyện liên quan tới Đường Trọng.
Đáng tiếc bọn họ không nói, đám cầm thú ở phòng bên lại chẳng có nghĩa vụ giữ bí mật nào.
Vì vậy bọn họ liền chủ động kể lần lượt từng chuyện một.
Từng tin tức liên quan tới Đường Trọng bị đăng báo, cái gì cũng lên hết. Ngay cả chuyện Đường Trọng và Lỗ Nhất Phi cùng tranh chức lớp trưởng cũng trở thành một loạt bài báo “chức lớp trưởng đưa tới tranh giành”. Nhưng việc này lại chẳng hề liên quan tới ba gã phóng 307 chút nào.
Ba nóng nảy.
Phải nói chủ yếu là Hoa Minh và Lương Đào nóng nảy. Lỗ Nhất Phi tâm lý cũng thấy không sao cả.
Lão nhị là lão nhị của chúng ta. Đường Trọng là bạn cùng phòng với chúng ta, dựa vào cái gì mà các người lại nổi tiếng nhờ hắn?
Vì vậy hai vị này quyết định đưa ra yêu sách.
– Buổi tối Đường Trọng ngủ ngáy to, buổi sáng rời giường chạy bộ…
– Đường Trọng mặc quần lót size M. Hắn thích màu quần đen…
– Tiểu hoàng đế Đường Trọng có một số tật xấu mọi người cũng biết… Tuy nhiên còn có việc mọi người không hay….
Hai vị này liều mạng phát ngôn khiến những người khác cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Dù là thế nào, bọn họ mới là người hiểu Đường Trọng nhất.
Cuối cùng, Đường Trọng trước mặt giới truyền thông chẳng còn gì để nói nữa.
Bởi vì sinh viên Nam Đại vô cùng nhiệt tình, ngược lại khiến các phóng viên mất đi nhiệt tình.
Một ngôi sao không còn bí mật, thế còn là ngôi sao sao?
Nghe bọn họ giải thích xong, Đường Trọng vốn rất tức giận, muốn nện cho bọn họ một trận.
Anh em gì mà phỉ báng lẫn nhau thế?
Chẳng qua nghĩ lại thì bọn họ làm loạn lên như vậy cũng là chuyện tốt với mình.
Vì sao mình không muốn quay lại trường? Không phải là vì tránh né sự truy đuổi của đám phóng viên sao?
Hiện tại bọn họ đã bán sạch mình rồi, sợ rằng các phóng viên cũng mất hứng luôn rồi.
Nếu không thì sao hôm nay mình về lại không chạm mặt phóng viên nào chứ?
– Thôi thì bỏ qua chuyện này. Đường Trọng nói: – Trả hết đồ lại cho tao đi.
– Ôi giời, tạo nhớ ra là còn chưa đun nước. Để tạo đi đun. Hoa Minh nói, sau đó cầm xô đi xách nước.
– Được rồi, bạn gái bảo ta dẫn cô ấy đi dạo phố… Cũng đã hẹn giờ rồi. Tao đi trước đây, chúng mày trò chuyện đi, ha ha. Lương Đào cũng chạy rất nhanh.
Đường Trọng nhìn về phía Lỗ Nhất Phi, nói: – Mày cũng trả sách vở tạo đi. Nếu không tạo đi học kiểu gì.
Lỗ Nhất Phi suy nghĩ một chút, đỏ mặt xấu hổ nói: – Hay là … Mày dùng sách của tạo đi.
Có cần tới thăm thầy Trương Hách Bản hay không, Đường Trọng do dự một thời gian dài.
Đi ra ngoài một chuyến liền xảy ra nhiều chuyện như vậy. Mình là nam giả nữ đứng trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, chuyện như thế bị giới truyền thông đưa lên ai cũng biết, trong lòng cũng thầm xấu hổ.
Nhưng nếu không đi thì thật sự là không thể chấp nhận được.
Viện trưởng Tiêu Dục Hằng là thầy mình, bình thường rất quan tâm tới mình.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao có thể không đi giải thích một tiếng được chứ?
Hơn nữa tránh được mùng một cũng không tránh được hôm rằm. Mình nếu không đi gặp thầy Tiêu, chẳng lẽ không muốn nghe hắn dạy nữa à?
– Thôi thì đi đầu thai sớm đi vậy.
Đường Trọng dứt khoát nghĩ, dứt khoát ấn vang chuông cửa nhà thầy Tiêu. Trong lòng hắn thầm cầu khẩn, hy vọng Tiêu Nam Tâm không có ở nhà.
Đường Trọng vô số lần ảo tưởng về mặt của người bạn thân thiết này khi biết chuyện… Mỗi lần nghĩ tới hắn lại muốn chết một lần.
Rất nhanh, cánh cửa liền được mở ra. Vợ thầy Tiêu thấy Đường Trọng đứng ở cửa, sửng sốt một chút, sau đó vừa cười vừa nói:
– Đường Trọng, em về bao giờ thế? Ôi chao, em không biết chứ, mấy ngày nay luôn nghe nhắc tới tên em. Tivi, báo chí ngày nào cũng đăng… Được rồi, em thật sự thành ngôi sao lớn rồi hả?
– Em chỉ là một thế thân, đi theo bọn họ chơi đùa thôi.
Đường Trọng cố ý hào hiệp nói. Hắn càng thẹn thùng càng chứng minh là bản thân chột dạ. Hào phóng một chút ngược lại sẽ khiến cho mọi người không muốn đùa cợt hắn nhiều.
– Ha ha, chơi đùa một chút là thành ngôi sao lớn. Chuyện này cũng khó lường thật.
Cô lại chân thành khen ơi. – Mau vào ngồi đi. Thầy em sắp về rồi.
Sau đó cô lại gọi vào phía trong.
– Nam Tâm, Nam Tâm, Đường Trọng tới rồi.
Tiêu Nam Tâm mặc áo phông màu xanh nước biển đi ra từ phòng mình, thấy Đường Trọng, sắc mặt liền trở nên vui vẻ, hai tay ôm ngực, lộ vẻ hưng phấn như fans hâm mộ, ánh mắt kích động nói:
– Đường Tâm, cô đến rồi à? Tôi rất hâm mộ cô. Cô ký tên cho tôi có được không?
Thân thể Đường Trọng co quắp, ngã lăn ra đất.
Trận so tài này, Tiêu Nam Tâm thắng lớn.