Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 321: Con thỏ là của cô
Không thể không nói lúc Hoa Minh trở nên dã man bá đạo vô cùng có tính uy hiệp.
Vương Tuyết Phù do dự một lúc, cuối cùng cũng đọc số điện thoại ra.
Hoa Minh lấy điện thoại của mình ra lưu số đó lại, sau đó gọi một cuộc điện, nghe thấy điện thoại trong túi áo Vương Tuyết Phù vang lên thì mới thỏa mãn nói:
– Lưu số của tôi lại đi.
Vương Tuyết Phù gật đầu.
– Cô tên là gì?
Hoa Minh hỏi. Đi theo sau người ta cả ngày mà mình còn chưa hỏi tên cô ấy. Không thể làm như vậy được. Nếu không thì lần sau gặp không thể chào hỏi được.
– Tôi là Vương Tuyết Phù.
Cô gái nói. Con trai và con gái chính là một dương một âm, âm thanh này lớn, âm thanh kia nhỏ. Âm thanh của Hoa Minh lớn dần mà âm thanh của cô lại nhỏ đi, không còn là người bu hãn giơ dao thái rau uy hiếp đe dọa trong phòng 307 nữa.
– Tuyết trong tuyết rơi, phù là tên đầu, phía dưới có thêm chữ “phu” phu nhân.
– Da giống như tuyết vậy. Tên rất hay.
Hoa Minh say mê nói.
Mặt Vương Tuyết Phù đã đen lại càng thêm đen. Tuyết nhà ai lại có màu đen chứ?
Hoa Minh cũng biết mình nói sau nên giải thích:
– Xin lỗi. Tôi cũng không cố ý nói cô đen đâu.
-…
Còn không phải cố ý sao?
Vương Tuyết Phù nắm tay, cắn răng.
Nói nhiều sai nhiều, Hoa Minh hơi sợ. Hắn lấy con thỏ Bé Ngoan từ trong ngực ra đưa cho Vương Tuyết Phù rồi nói:
– Tôi đưa số cho anh rồi đấy.
Nói xong hắn liền quay người chạy đường ngược lại.
Vương Tuyết Phù sửng sốt một lúc, giơ con thỏ Bé Ngoan trong ngực ra, hô:
– Con thỏ của anh này.
Hoa Minh quay người lại, toét miệng nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, nói:
– Là con thỏ của cô.
Hoa Minh ngâm nga một khúc nhạc, vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra thì bốn năm tên to khỏe từ trái phải xông ra kéo lấy cánh tay của hắn, đè lên vai hắn, còn có người ở phía sau ôm cổ hắn, căn bản không để cho hắn nhúc nhích.
– Cứu mạng với… sàm sỡ kìa! Bọn mày đừng làm xằng bậy, ông đây vẫn là giai tân…
Hoa Minh giật giọng hô.
– Đánh!
Lương Đào lên tiếng quát.
Vì thế Hoa Minh bị người khác đè ép trên giường của hắn, một đám người tay đấm chân đá, tay véo, răng cắn… Cũng không biết ai khẩu vị tốt như vậy mà lại dùng miệng cắn hắn?
Hoa Minh kêu khóc thảm thiết nhưng hoàn cảnh lại đúng với lời kịch kinh điển của người xấu trong phim ảnh: “mày có kêu khản cổ cũng vô dụng thôi”.
Sau một phen lăng nhục, Hoa Minh đau đớn, những tên cầm thú bạo lực gia cũng mệt mỏi rồi. Lúc này mới tiến vào giai đoạn nói chuyện.
– Nói, con nhỏ đen kia là ai?
Vương Kim Chung hỏi đầu tiên. Hắn đen nên rất hứng thú với người cũng đen như hắn.
– Ai đen? Ai đen?
Hoa Minh tức giận nói. Trong mắt hắn, Vương Tuyết Phù đẹp như tiên nữ, làm gì có khuyết điểm nào?
– Cô ấy đen chỗ nào? Đen như thế nào? So sánh với tuyết cô ấy là đen còn so sánh với mày thì cô ấy chính là tuyết.
Vương Kim Chung ngần người, sau đó lại tay đấm chân đá.
Hoa Minh đáng thương bị bốn năm người đè lấy, không thể động đậy được, chỉ có thể chịu đòn.
Sau khi Vương Kim Chung đánh được hơn mười cái thì bình tĩnh lại.
– Nói, mày lừa bọn tao đúng không? Cái gì gọi là bọn tao hợp nhau lại để bắt nạt mày?
Lần này là Hoàng Nhiên đặt câu hỏi.
Hoa Minh nhếch miệng nói:
– Bọn mày nhìn lại hành vi của bọn mày đi. Vấn đề này còn cần tạo trả lời sao?
– Không. Mày đáng bị coi thường quá, chứ không bọn tao cũng không đánh mày.
Lương Đào cười lạnh:
– Là ai muốn ăn con thỏ của mày? Là ai nói thua cuộc sẽ bắt Bé Ngoan cho mọi người ăn lẩu? Những câu này ai nói?
– Ai làm người nấy nhận. Câu này quả thật là tao nói.
Hoa Minh sảng khoái thừa nhận.
– Vậy sao vừa rồi mày lại giả ngốc giống như mày không biết gì thế?
Hoa Minh trợn trắng mắt, nói:
– Nếu bọn mày đứng ở vị trí của tao thì bọn mày có thừa nhận không? Ngu ngốc!
-…
Đám người suýt nữa đã bị câu trả lời của Hoa Minh làm cho nghẹn chết, đang có ý đồ tra tấn hắn để đòi lại công bằng.
– Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
Loại da dày thịt béo như Hoa Minh cũng không chịu nổi tra tấn như vậy, lên tiếng hô:
– Mở cửa đi, mở cửa đi. Tao nghe thấy có người gõ cửa.
Vì bọn họ chuẩn bị đánh hội đồng nên sau khi Hoa Minh vào trong phòng thì về bọn họ đã đóng cửa phòng lại để tránh cho người khác chạy đến quấy rầy hoặc đánh người.
Tên Hoa Minh này hay bị người khác coi thường, có cơ hội đánh hắn một đấm, đá hắn mấy cái thì chắc hẳn tất cả mọi người sẽ không từ chối. Anh một quyền tôi một quyền, anh một cước tôi một cước, cái này không phải Hoa Minh bị đánh chết sao?
– Nói dối! Làm gì có tiếng gõ cửa? Mày đừng có dùng chút tài mọn này để đánh lạc hướng bọn tao. Thẳng thắn đi, sao mày lại biết con nhỏ đen đen đó?
– Đen con em mày đấy.
Hoa Minh run rẩy nói:
– Thật sự có người gõ cửa mà.
Lương Đào nghiêng người nghe ngóng, thật sự có người mở cửa.
– Lý Ngọc, mở cửa.
Lương Đào gọi Lý Ngọc đang chơi điện tử trên bàn.
Lý Ngọc đeo tai nghe nên không nghe thấy, Lương Đào phải buông một cánh tay của Hoa Minh ra rồi chạy tới kéo then cài mở cửa phòng.
– Bạn tìm ai?
Lương Đào nhìn người đứng ở cửa, hòi.
Quần da đen, ủng da đen dài, bên trên là một cái áo da có mũ, mũ đội trên đầu, trên miệng còn đeo một cái khẩu trang lớn. Mùa đông lạnh mà còn đeo kính mát màu đen, đúng là nhìn giả vờ thật ngu ngốc.
Cả người của hắn bị quần áo che phủ hết, đầu của hắn đội mũ, khẩu trang và kính mắt che kín hết. Những người nhìn thấy hắn thì không biết là nam hay nữ nữa.
Đương nhiên, nếu xét theo quần áo thì hắn hẳn là đàn ông.
– Tìm Đường Trọng.
Người đàn ông bỏ kính mắt ra lộ ra đôi mắt cười hì hì nói.
– Con bà nó…
Lương Đào nói một câu, tiếp theo cung không biết phải nói cái gì.
Bọn hắn đã đợi lâu như vậy, trông mong bao lâu. Mỗi tối bọn hắn đều tiệc trà thảo luận lúc nào Đường Trọng sẽ trở về, bọn hắn sẽ dùng cách gì để nghênh đón, là xông lên ôm hay là đè xuống đánh… Nhưng bây giờ Đường Trọng đang đứng trước mặt hắn, hắn lại có cảm giác lạ lẫm.
Hắn là Đường Trọng.
Hắn cũng không phải là Đường Trọng.
Hắn là anh trai của Đường Tâm, là ngôi sao lớn vạn người nhìn vào.
– Làm sao vậy? Không cho tao vào à?
Đường Trọng cười hỏi.
Lương Đào nghiêng người sang một bên, ánh mắt cổ quái nhìn Đường Trọng.
– Ơ…
Đường Trọng thấy Hoa Minh bị đè trên giường thì nói:
– Bọn mày khao khát thành dạng này rồi à? Tìm bạn gái không được, ngay cả Hoa Minh cũng không buông tha…
Tất cả mọi người đang trợn mắt há mồm nhìn Đường Trọng rốt cục cũng sống lại.
Đường Trọng vẫn là Đường Trọng.
Đường Trọng vẫn là Đường Trọng tình nguyện đùa nghịch, bị coi thường với bọn hắn.
Hắn cũng không vì thân phận mình thay đổi, cũng không vì giờ mình là ngôi sao lớn mà thay đổi sắc mặt với bạn học.
– Lão Nhị!
Hoa Minh nhảy khỏi giường, ôm ngực Đường Trọng, hét lớn:
– Lão Nhị ơi lão Nhị, mày làm tao khổ quá. Vì mày mà con thỏ Bé Ngoan của tao suýt chút nữa bị bọn cầm thú này hại chết rồi. May là tạo liều chết phản kháng nên mới có thể bảo toàn tính mạng của nó.
Tất cả mọi người đều đen mặt.
– Đã đánh bạc thì phải chịu thua.
Đường Trọng nói. Hắn đương nhiên biết rõ tiền đặt cược kia. Lúc đấy hắn là người biết rõ bí mật nhưng vẫn không có đạo đức đẩy Hoa Minh một vố.
– Mày đã thua rồi thì giao Bé Ngoan ra đây. Mày liều chết phản kháng chính là liều mạng chơi xấu.
-…
Hoa Minh lập tức giãn khoảng cách với Đường Trọng, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.
– Được lắm. Vẫn là lão Nhị nói chuyện có lý.
Lương Đào cười lớn nói:
– Hoa Minh, mày mau đưa con thỏ ra đây. Bây giờ lão Nhị về rồi, bọn tao hoan nghênh nó trở về, vừa vặn có thể làm cho nó một chầu yến thỏ.
– Con thỏ đã không còn trên tay tạo nữa rồi.
Hoa Minh lắc đầu nói:
– Con thỏ không còn, muốn chết cũng một mạng thôi.
– Bị người đẹp da đen ôm đi rồi à?
Lương Đào hỏi.
– Người đẹp da đen?
Đường Trọng vừa mới về nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nghe xong lời giải thích của bọn Lương Đào, Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Hoặc là mày mang người đẹp da đen về, hoặc là mày mang con thỏ về, hoặc là mày mang cả người đẹp da đen và con thỏ về đây đi.
Mọi người cười ầm lên.
Đường Trọng nói Hoa Minh mang người đẹp da đen về không phải là hắn cua được cô ta sao?
– Tao lạy chúng mày.
Hoa Minh ngượng ngùng nói:
– Còn nữa, cô ta cũng không phải mẫu người tao thích. Tao thấy cô ta không xứng với tao.
Nói như vậy là để tránh cho về sau tán gái thất bại bị người khác chê cười.
Bạn học Hoa Minh không ngốc, hắn chỉ không thông minh thôi.
– Là con gái thì đều có thể xứng với mày.
Đường Trọng nói. Dùng một chút, Đường Trọng lại hỏi:
– Người đẹp da đen thật sự rất đen sao?
Mọi người lại cười.
Đường Trọng ném cái túi màu đen trong tay cho Lương Đào, nói:
– Bên trong là một chút quà nhỏ. Mọi người đều có phần cả.
Lương Đào nhận lấy rồi mở túi ra thì thấy bên trong là hộp nước hoa DIOR thì lập tức hoan hô rồi đưa những lọ nước hoa này cho vài tên nam sinh.
Mỗi lọ nước hoa đều có giá trị hơn ngàn tệ, vô cùng xa xỉ với phần đông sinh viên. Hơn nữa đây đều là mùi hương cho nữ. Nếu cầm thứ này thì tán gái thì đúng là đại sát khí.
Đường Trọng luôn biết suy nghĩ thay cho các anh em.
Khi bọn hắn phân chia nước hoa thì Đường Trọng đi tới giường mình.
Sau đó hắn trợn tròn mắt.
Chăn trên giường của hắn không thấy đâu, sách trên bàn cũng không thấy đâu, tất và giầy dưới giường cũng không thấy nốt.
Hắn còn nhớ rõ ràng có một cái đồ lót để ở trên giường còn chưa kịp giặt, bây giờ cũng biến mất không thấy đâu nữa.
– Đây là sao?
Đường Trọng quay người hỏi.
Bọn người Lương Đào, Hoa Minh nhìn hắn, hắc hắc cười ngây ngô, cũng không trả lời.
– Chăn ai cầm rồi?
Đường Trọng hỏi.
– Là tao.
Lương Đào nói.
– Gối đầu.
– Là tao.
Lương Đào nói.
– Đồ lót?
– Là tao.
Hoa Minh nói.
– Sách của tao…
– Là tao.
Lý Ngọc đỏ mặt nói. Dù gì hắn cũng có một phần.
– Những cái này còn chưa tính.
Đường Trọng tức giận nhảy dựng lên:
– Bọn mày rút mấy tấm ván gỗ trên giường của tao đi làm cái gì? Có để cho tao ngủ không hà?