Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 320: Tôi bảo cô cho tôi số điện thoại!
– Còn cả tôi sao? Vương Kim Chung vừa bị điểm danh, vẻ mặt ngang nhiên:
– Người đẹp, cô có lầm không? Tôi không cùng phòng với bọn họ đâu.
– Anh tên gì?
– Vương Kim Chung.
– Chính là anh. Người đẹp mặt đen bá đạo nói:
– Đóng cửa lại, cũng đừng có đi đâu nữa.
Vì vậy Hoa Minh đứng ở cửa, rất nghe lời liền đóng cửa lại.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn người đẹp mặt đen này, không biết rốt cục cô tìm bọn họ là có chuyện gì.
Vương Tuyết Phù rất tức giận.
Cô cảm thấy mấy nam sinh này đúng là rất quá quắt rồi.
Con thỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy, tại sao lại đòi làm lẩu chứ?
Ánh mắt cô lướt qua mặt mỗi nam sinh ở đây, sau đó đặt mục tiêu hiềm nghi lớn nhất trên mặt Lương Đào. Trong mắt cô, tên có ý đồ ra tay với Hoa Minh này là đáng ghét nhất.
Có người ngoài ở đây, hắn vẫn còn ra tay với Hoa Minh. Nếu không có người ngoài thì bọn họ còn bắt nạt Hoa Minh tới mức nào nữa chứ?
Chẳng qua cái tên mặt đen to đùng này cũng vô dụng quá. Người cao chân lớn, thế mà lại bị một thằng mặt trắng bắt nạt. Đúng là không có tiền đồ.
– Anh..
Vương Tuyết Phù nhìn chằm chằm vào Lương Đào, nói:
– Tại sao anh lại muốn ăn con thỏ của người khác?
Lương Đào sửng sốt, rốt cục cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra là người đẹp do con thỏ dụ tới.
Vì vậy hắn cười ha hả nói:
– Có người nào không thích ăn thịt thỏ đâu chứ? Cũng không phải là mình tôi muốn ăn đâu. Bọn họ cũng muốn ăn mà.
Lúc nói chuyện hắn còn chỉ về phía Vương Kim Chung, Hoàng Nhiên, Lý Ngọc.
– Muốn ăn thì tự mình đi mua đi, tại sao lại đòi ăn thứ người khác nuôi? Các anh tại sao lại bá đạo như vậy chứ?
Vương Tuyết Phù thấy bọn họ không hề có ý xin lỗi, cơn tức càng nổi lên.
– Bá đạo sao? Lương Đào nghi hoặc nhìn về phía Hoa Minh, nói:
– Không phải mày đánh cuộc thua con Bé Ngoan sao? Tại sao lại biến thành bá đạo rồi?
– Đánh cuộc hả? Vương Tuyết Phù xoay người nhìn về phía Hoa Minh.
– Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì chứ? Vẻ mặt Hoa Minh ngẩn ra.
– Tại sao mình lại không hiểu nhi?
Thế này là Lương Đào đã hiểu hết mọi chuyện rồi.
Thằng khốn nạn Hoa Minh này đánh cuộc mà không chịu thua, không muốn hy sinh con thỏ của mình, sau đó chạy đi gọi một người đẹp cứu binh trở về. Cũng không biết hắn lừa được ở đâu một người đẹp thế, trông rất xinh xắn, mỗi tội trí thông minh hơi thấp, ngay cả Hoa Minh cũng lừa nổi. Mà cũng chẳng biết là số hắn dẫm phải phân chó thế nào nữa.
– Hoa Minh, sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Lương Đào chỉ Hoa Minh mà mắng.
– Lúc đầu hai chúng ta đánh cuộc, tôi nói Đường Tâm là giả, cậu nói không phải. Sau đó chúng ta đánh cuộc, cậu nói nếu thua sẽ nấu lẩu Bé ngoan cho chúng tôi ăn. Hiện giờ cậu không muốn thừa nhận hà?
– Đúng thế. Chúng tôi đều là nhân chứng. Cậu cũng đừng có mà quỵt nợ. Vương Kim Chung đứng cạnh đó nói.
– Hoa Minh, cậu đừng có bôi nhọ danh dự của chúng tôi đi. Ai muốn ăn con thỏ này nào? Người muốn ăn nhất là cậu chứ còn gì nữa?
Hoa Minh vô cùng đáng thương lôi kéo vạt áo Vương Tuyết Phù, nói nhỏ:
– Thôi bỏ đi, tôi đã nói là đừng tới đây mà.
Hoa Minh giống như một người vợ nhỏ bị người ta bắt nạt vậy. Mà biểu hiện của mấy người trong phòng lại càng khiến Vương Tuyết Phù kích động.
Cô hất tay Hoa Minh ra, dậm chân nói:
– Bỏ đi sao? Tại sao lại phải bỏ đi? Anh có còn là đàn ông hay không hả? Người ta bắt nạt anh tới vậy, ngay cả một câu anh cũng không dám nói à?
Sau đó cô lại chỉ về phía Lương Đào, nói:
– Có ai không biết xấu hổ như anh không? Người ta đã không biết tới chuyện đánh cuộc, các anh còn đặt điều nói người ta à? Nói là người khác cũng muốn ăn. Nếu như hắn muốn ăn thì còn ôm con thỏ khóc lóc trong rừng trúc sao? Chẳng phải là bị các anh bắt nạt tới tham quá mà không nói được à? Tôi nếu không biết thì thôi, nếu tôi đã thấy thì tôi sẽ quản chuyện này. Các anh đừng mong bắt nạt người khác được.
Ôm con thỏ khóc lóc trong rừng trúc?
Đám người Lương Đào trợn mắt há mồm nhìn Hoa Minh.
– Loại chuyện này mà hắn cũng làm được sao? Trong lòng Lương Đào đã phục Hoa Minh tới sát đất rồi.
– Khóc lóc còn chưa tính, lại còn khóc tới lôi được một người đẹp về bảo vệ công bằng cho hắn sao?
Lương Đào cũng muốn tới rừng trúc khóc lóc.
Đụng phải một người bạn cùng phòng cực phẩm như vậy, tâm lý hắn cũng cảm thấy uất ức chứ.
– Hừ, sao lại không nói gì rồi?
Vương Tuyết Phù thấy tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Hoa Minh, lại tưởng lời nói của mình đã đâm trúng tim đen của bọn họ.
– Các người không thích động vật nhỏ thì thôi, nhưng các người không nên bài xích người yêu động vật nhỏ….
Cô xoay người nhìn về phía Hoa Minh, trừng mắt hỏi:
– Anh tên gì?
– Hắn là người để tiện nhất Nam Đại.
Vương Kim Chung cướp lời.
– Hoa Minh
– Người để tiện nhất Nam Đại sao?
Vương Tuyết Phù tức giận trừng mắt nhìn Hoa Minh một cái.
– Đừng tưởng tôi chưa nghe thấy biệt danh này bao giờ.
Nếu không phải là sàn nhà bằng bê tông thì Hoa Minh rất muốn dẫm ra một cái khe mà chui vào.
– Anh tên gì?
Vương Tuyết Phù lại hỏi.
– Tôi tên là Hoa.. .
Hoa Minh sắp khóc. Người ta đã nói là biết biệt danh của mình rồi, mình còn giới thiệu kiểu gì nữa? Lão nhị ơi là Lão nhị, mày hủy hết cả lý tưởng về tình đầu của tao rồi.
– Hoa gì?
Ấp a ấp úng.
– Tôi cũng tên là Hoa Minh.
Hoa Minh nói.
Vương Tuyết Phù sửng sốt, nói:
– Ồ, thảo nào không muốn nói. Hóa ra anh cùng tên với người đê tiện nhất Nam Đại à…
Thần kinh cô gái này cũng rất nhanh nhạy, không dây dưa nhiều ở vấn đề này nữa, sau đó lại đổi đề tài, nói:
– Các người không được hợp nhau bắt nạt bạn Hoa Minh thích động vật nhỏ. Còn nữa, các người phải hứa là không được ăn con thỏ của người khác. Nếu không…
Cô xoay người một vòng, không tìm được đạo cụ biểu diễn nào thích hợp.
Thấy trên bàn có một cái thớt, trên thớt còn một con dao và nửa củ cải. Đây là thức ăn Hoa Minh chuẩn bị cho Bé ngoan.
Vì vậy cô liền đi tới, một tay cầm dao, một tay ấn củ cải, cạch cạch cạch cạch thái hết.
Giơ tay chém xuống, dao nhanh như chớp.
Vài giây sau, củ cải đã được cô cắt thành những sợi cải rất đều nhau.
– Nếu không tôi sẽ thái các anh như củ cải này đây.
Vương Tuyết Phù vung dao nói.
Đám người Lương Đào sợ hãi, vội vàng lui về phía sau, không ai dám lại gần.
Một cô gái chắc xem nhiều phim kinh dị quá nên tự cho mình là hóa thân của xã hội đen, ông xã đang ngồi làm việc trước máy tính liền bị cô ta thái thành thức ăn. Trên trái đất này còn có thứ gì hung hãn hơn phụ nữ chứ?
Tuyệt đối không có.
Vương Tuyết Phù dịu dàng vuốt ve con thỏ Bé Ngoan, sau đó rất không tình nguyện đưa nó cho Hoa Minh, nói:
– Tôi trả lại nó cho anh. Anh phải bảo vệ nó cho tôi. Nó đáng yêu như vậy, tại sao anh có thể nhẫn tâm để bọn họ ăn được chứ?
Hoa Minh trịnh trọng tiếp nhận, nói:
– Thỏ còn tôi còn. Tôi không còn thì thỏ vẫn còn.
Vương Tuyết Phù cười khẽ, mặt lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Cô phất tay với Hoa Minh, nói:
– Tạm biệt.
Nói xong cô liền mở cửa phòng rời đi.
Sau khi Vương Tuyết Phù đi rồi, vẻ mặt đám người Lương Đào lập tức thay đổi.
Lương Đào cười hắc hắc nói:.
– Lão đại, chúng ta có phải nên nói chuyện thật tốt hay không?
Lương Đảo cười hắc hắc nói:
– Đúng, hẳn là nên nói chuyện cho tốt.
Hoa Minh tươi cười. Sau đó hắn xoay người đi về phía cửa.
– Tôi đi tiễn khách đã.
Cái tên có thân hình to như vậy nhưng chạy lại rất nhanh.
– Hòa thượng chạy được chứ miếu chạy đi đâu. Lương Đào vừa cười lạnh vừa nói.
Khu Lâm ấm tiểu đạo của giáo viên.
Ngày hôm trước tuyết rơi rất nhiều, bởi thời tiết lạnh lẽo, nhiệt độ không cao nên tuyết vẫn chưa tan. Sáng hôm nay lại có một trận tuyết nhỏ, phủ kín cả mái nhà.
Cả thế giới khoác một tấm áo trắng muốt. Cây tùng, mái nhà đều trắng. Trên cành cây còn có các nhũ băng, gió thổi qua ào ào rơi xuống, nếu không cẩn thận để chúng rơi vào cổ hay đầu thì thật sự là vừa lạnh vừa đau.
Vương Tuyết Phù đi một đôi giày thể thao màu trắng ở phía trước, dẫm lên tuyết loạt xoạt.
Hoa Minh ôm con thỏ Bé ngoan đi theo sau. Giày da to bản của hắn cũng khiến mặt tuyết rung động ào ào.
Đi xuyên qua ngọn núi già, đi qua cầu nhỏ, lại đi qua một loạt phòng.
Sau đó Vương Tuyết Phù dừng lại bên một đài phun nước.
Cô đứng nhìn Hoa Minh cách đó không xa, vẫy vẫy tay với hắn.
Hoa Minh nhìn quanh, sau đó mặt vui vẻ, bước nhanh như chạy tới.
– Anh đi theo tôi mãi làm gì?
Vẻ mặt Vương Tuyết Phù không vui nói.
– Tôi… Tôi muốn tiễn cô.
Hoa Minh xấu hổ nói.
– Tiến tôi sao?
– Đúng vậy. Tôi giúp tôi nhiều như vậy, dạy bảo đám bạn cùng phòng bắt nạt tôi. Tôi rất cảm kích cô.
Hoa Minh cười đôn hậu.
– Không cần cảm ơn. Tôi cũng chưa làm gì cả. Vương Tuyết Phù thoải mái nói:
– Mấu chốt là bản thân phải mạnh hơn. Tôi có thể giúp anh một lần nhưng sau này phải dựa vào anh rồi. Anh xem anh đi, lớn đầu như vậy mà sao còn để người khác bắt nạt chứ? Lần sau bọn họ còn đưa ra yêu cầu quá quắt với anh thì nhất định anh phải dũng cảm nói không. Chỉ cần anh gan dạ hơn một chút là bọn họ không dám làm vậy với anh nữa.
– Có thể làm vậy không?
Hoa Minh sợ hãi hỏi.
– Đương nhiên là có thể rồi. Vương Tuyết Phù gật đầu:
– Anh thử sẽ biết ngay.
– Vậy để tôi thử xem.
Hoa Minh nói vẻ không chắc chắn.
– Thử xem.
Vương Tuyết Phù gật đầu vô cùng khẳng định, động viên Hoa Minh.
Vì vậy vẻ mặt đôn hậu ngại ngùng trên mặt Hoa Minh liền biến mất, vội nói:
– Bạn à, cô cho tôi số điện thoại được không?
– Anh…
Vương Tuyết Phù bị vẻ mặt thay đổi của Hoa Minh làm cho ngẩn ra, sửng sốt hồi lâu mới vỗ tay khen ngợi, cười ha hà nói:
– Đúng, phải như thế. Đúng là khi bị xúc phạm phải bá đạo như vậy, chính là cảm giác rất cool này. Anh nếu nói với bọn họ như vậy thì sau này nhất định bọn họ không dám bắt nạt anh nữa.
– Nói nhảm ít thôi.
Hoa Minh không nhịn được nói, dáng vẻ rất bá đạo nói:
– Tôi bảo cô cho tôi số điện thoại.