Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 319 : Hai kẻ ngốc quậy phòng 307
Hoa Minh cảm thấy cô gái này thật kỳ cục nha.
Đúng lúc tôi đang khóc như đứt ruột đứt gan từng khúc cho con thỏ của mình thì cô lại nhảy ra cắt ngang, nhiễu loạn cảm xúc của tôi, bây giờ lại còn hỏi tôi muốn làm gì nữa hả?
Chẳng lẽ chỉ số thông minh của cô gái này thấp đến vậy sao?
Chẳng qua thấy cô cũng xinh đẹp nên Hoa Minh quyết định sẽ không so đo với cô việc này.
– Tôi đang khóc cho con thỏ của mình.
Tuy Hoa Minh cảm thấy câu hỏi của cô rất vô nghĩa nhưng vẫn thành thật trả lời.
Đây là tâm lý thông thường khi đối mặt với người đẹp thôi. Bởi vì bọn họ cảm thấy mình rất may mắn nên không thể từ chối được.
Cô gái cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hoa Minh lại nhìn con thỏ được Hoa Minh ôm vào ngực hỏi:
– Đây là con thỏ của anh hả?
Hoa Minh nóng vội, hoá ra cô gái này nghi ngờ lại lịch của Bé Ngoan.
– Tất nhiên là của tôi rồi. Nó tên là Bé Ngoan, là một con thỏ cái. Nó thích ăn rau cỏ, lá cây cùng cà rốt non, một ngày ăn sáu lần. Nó thích uống nước hơi có vị mặn, không thích nước trắng, ba ngày chải lông một lần, năm ngày tắm một lần. Bây giờ nó nặng 5,2 kg.
Nghe Hoa Minh miêu tả tỉ mỉ như vậy, cô gái mới tin con thỏ này là của Hoa Minh.
Cô tới gần một chút, nhìn con thỏ trong lòng Hoa Minh, ánh mắt nhu hoà xuống nói:
-Vì sao anh khóc nó?
– Trời lạnh, chuẩn bị đem nó nấu lẩu. Hoa Minh nói.
Cô gái tức giận, bóp tay kêu răng rắc, hung ác nói:
– Anh nói cái gì? Anh muốn nấu lẩu nó hả?
– Không phải tôi, không phải tôi.
Hoa Minh giống như rất sợ cô gái mặt đen này tức giận, lui về sau hai bước, giải thích:
– Là bọn họ muốn nấu lẩu Bé Ngoan của tôi.
– Bọn họ là ai?
Cô gái trừng mắt, một bộ quyết không bỏ qua hỏi.
– Là Lương Đào, Lý Ngọc, Vương Kim Chung, Phó Cường, còn có Lý Đức Vượng và Hoàng Nhiên. Bọn họ muốn mang Bé Ngoan của tôi đi nấu lẩu.
Hoa Minh bán đứng tất cả bạn bè của mình.
– Anh đồng ý với họ hả? Cô gái xem thường nhìn Hoa Minh.
Hoa Minh giận.
Hắn không chịu được giọng điệu và sự xem thường của cô gái này.
Cô là ai? Cô dựa vào cái gì mà nói chuyện với tôi như vậy, dựa vào cái gì mà xen vào việc của Hoa thiếu gia như thế?
Bởi vậy, bạn Hoa Minh quyết định phản kích.
– Ai đã đồng ý rồi hả?
Hắn đỏ mặt tía tai quát:
– Ai đồng ý thì người đó là cháu trai. Thỏ con là trời là đất là sinh mệnh của tôi, sao tôi có thể để những tên cầm thú kia ăn thịt nó được? Tôi tình nguyện để bọn họ ăn một miếng thịt thỏ cũng không để bọn họ ăn một chân của tôi.
– Cái gì?
Cô gái vừa nghe đã rất cảm động, nhưng lập tức liền nhảy dựng lên.
– Không không, tôi nói nhầm rồi.
Khí thế Hoa Minh lập tức giảm xuống.
– Tôi nói là tôi tình nguyện để bọn họ ăn một chân của tôi cũng không để bọn họ ăn một miếng thịt của Bé Ngoan. Tôi đã quyết liều chết phản kháng tới cùng với những tên cầm thú kia. Ai không cho thỏ con của tôi đón năm mới thì tôi sẽ không để người đó qua được năm mới.
– Nếu vậy anh còn tới đây khóc nỗi gì? Cô gái lạnh giọng nói, nghi ngờ lời Hoa Minh không hợp lý.
– Tôi…
Hoa Minh liền bị chặn họng.
– Tôi là cảm thấy số tôi sao lại khổ như vậy. Tôi không phải là chỉ nuôi một con thỏ thôi sao, bọn họ sao cứ bắt nạt tôi như vậy chứ?
Hắn và đáng thương nhìn người đẹp nói:
– Cô không biết vì con thỏ này tôi đã phải chịu biết bao tủi nhục đầu. Tôi ôm nó ra ngoài đi dạo, phơi nắng một chút thì bọn họ cảm thấy tôi mặt dày cố ý khoe khoang để lấy lòng các bạn gái. Tôi là loại người này sao? Những nữ sinh kia thấy con thỏ đáng yêu, thấy cha nó cũng đẹp trai nên chủ động tới gần thì có thể trách tôi sao? Nhưng nếu tôi không ôm Bé Ngoan ra ngoài thì trong lòng tôi lại thấy có lỗi với nó. Nó là thân nhân của tôi, tôi sao có thể đặt nó trong phòng ngủ được. Không những thế không khí trong phòng ngủ rất bí bách. Lương Đào bên cạnh tôi một tháng mới rửa chân một lần, hôm qua đã rửa hắn nói đợi đến 30 tết mới rửa tiếp. Lý Ngọc giường bên cạnh mỗi ngày đều chui trong chăn đánh rắm, cái rắm kia nửa ngày không tan lại còn mang theo mùi củ cải trắng nữa. Đường Trọng lại không thích thay quần áo mỗi khi ra ngoài, hắn luôn đổi mặt trái khi quần áo bị bẩn, cứ đổi đi đổi lại nhiều lần như thế. Đối với con thỏ cũng thích sạch sẽ giống tôi thì nó có thể phát triển khoẻ mạnh trong môi trường như thế sao?
– Vậy anh cứ làm chuyện của mình, mặc kệ người ta nói gì thì nói.
Cô gái bớt giận nói.
– Làm sao có thể mặc kệ được. Tất cả mọi người bài xích tôi, nói tôi là tên háo sắc, là tên mê thỏ, thần kinh có vấn đề. Như vậy khiến tôi có áp lực rất lớn.
Hoa Minh dụi mắt, cố sức làm cho đôi mắt đỏ lên, nói:
– Cứ vài ngày bọn họ lại chạy đến phòng ngủ của tôi, ôm Bé Ngoan nói, ôi lại béo lên rồi, nói muốn một cái đùi thỏ của tôi, ai dám cùng hắn tranh thì hắn liều mạng với người đó. Cô không biết, đã bao lần tôi bị ác mộng mà tỉnh lại. Tôi sợ có một ngày tôi trở về lại không thấy Bé Ngoan đâu nữa. Nếu là vậy thì tôi biết sống thế nào?
– Thật quá khinh người.
Cô gái tức giận. Cô chạy tới, đoạt lấy con thỏ trong lòng Họa Minh ôm ở ngực mình nói:
– Đi.
– Đi đâu? Hoa Minh không hiểu hỏi.
– Đi tìm bọn họ tính sổ. Cô gái nói.
– Tính sổ.
Hoa Minh hoảng sợ. Lời hắn nói đa số là bịa đặt, chủ yếu là muốn chứng minh với cô gái này mình là người tốt, có cam đảm chống lại thế lực tà ác mà thôi. Nếu dẫn cô tới phòng ngủ rồi bị mấy người kia dụ dỗ thì không phải mình bị lòi đuôi sao?
– Như vậy không tốt lắm. Dù sao bọn họ cũng là bạn học của tôi mà.
– Bạn học mà họ cứ bắt nạt anh như vậy hả? Bọn học mà họ lại muốn ăn thịt con thỏ anh nuôi hả? Đó coi là bạn học gì?
Cô gái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hoa Minh nói:
– Khó trách người ta bắt nạt anh như vậy. Anh nhìn cái bộ dáng đàn bà của mình đi. Anh không đi thì tự tôi đi, nói số phòng ngủ của anh cho tôi. Tôi muốn xem ai dám đoạt con thỏ trong tay tôi.
Đàn bà sao?
Hoa Minh chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông thẳng lên đầu. Hắn rất muốn rống to một tiếng, bắt nữ yêu.
Được rồi, cô mắng tôi đàn bà cũng không sao. Hoa Minh biết rõ, nếu mình không đi thì cô gái xinh đẹp vô tình gặp được này sẽ không nhìn mình nửa con mắt. Cánh rừng trúc này cũng sẽ trở thành nơi tiếc nuối trong suốt đời hắn.
– Đi thì đi. Sợ chết không phải cha Bé Ngoan. Hoa Minh lớn tiếng nói.
Vì thế, một nam một nữ, một tên ngốc và một tên ngốc hơm liền hùng hổ đi tới phòng 307.
Hôm nay là thứ bảy, cả trường không có tiết học. Ba người Lương Đào, Hoàng Nhiên và Vương Kim Chung đang chơi bài trong phòng ngủ. LN nằm trên giường đọc tiểu thuyết và nghe nhạc.
Rầm rầm.
Cửa phòng ngủ bị người ta đẩy ra.
Không, là bị một cước đá văng ra.
Lương Đào đứng lên trợn mắt nhìn.
Từ khi các anh em 307 nổi danh ở trường thì chưa từng có ai dám đến đây đạp của.
Nhưng khi thấy một cô gái mặt đen xinh đẹp ôm con thỏ đứng ở cửa thì khí thế của hắn liền giảm xuống vài phần, cười hỏi:
– Cô tới tìm lão Nhị của chúng tôi sao? Thật xin lỗi, bạn ấy không ở đây. Cô cũng đừng hỏi tôi khi nào bạn ấy trở về. Tuy tôi biết việc này nhưng tôi không thể trả lời, mong cô thông cảm.
Trong suy nghĩ của Lương Đào, chỉ cần là người đẹp đến phòng ngủ của bọn họ thì chắc chắn là tới tìm Đường Trọng rồi. Nếu không anh nghĩ họ tới tìm ai?
– Lão Nhị nào? Ai là lão Nhị?
Cô gái quay người hỏi.
– Lão Nhị không ở đây.
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng người đẹp mặt đen.
Lương Đào cảm thấy giọng nói này hơi quen nhưng nhất thời chưa nghĩ ra là ai.
– Giọng nói của anh làm sao vậy?
Cô gái xinh đẹp mặt đen hỏi. Mới vừa rồi còn tốt đẹp sao vừa đến phòng ngủ mà giọng nói của hắn đã biến đổi rồi.
Lương Đào chạy tới, kéo Hoa Minh ra ngoài cười nói:
– Lão đại, anh làm cái gì thế? Mang một cô xinh đẹp về đạp cửa phòng ngủ lại còn biến đổi giọng nói nữa chứ.
– Buông ra, buông ra. Hoa Minh nhanh chóng giật tay Lương Đào, thể hiện tôi với cậu là hai bên đối nhanh chóng gia lập đấy.
– Anh là ai?
Cô gái mặt đen xinh đẹp nhìn Lương Đào hỏi.
Lương Đào vẫn không hiểu đây là tình huống gì, nghi hoặc liếc Hoa Minh nói:
– Tôi là Lương Đào.
Ngay lập tức người đẹp mặt đen bịt kín mũi, tức giận nói:
– Anh chính là Lương Đào một tháng không rửa chân đấy hả?
– Gì cơ? Lương Đào suýt chút nữa thì đâm đầu xuống đất.
– Ai một tháng không rửa chân vậy hả?
Hắn nhìn chằm chằm vào Hoa Minh, biết chắc do tên Hoa Minh này giở trò rồi, nếu không sao cô gái này biết mình được.
– Hoa Minh, cậu đang làm gì vậy hả?
– Tớ làm gì chẳng lẽ các cậu còn không biết sao?
Hoa Minh nháy mắt với Lương Đào.
Cô gái mặt đen chắn trước người Hoa Minh không cho Lương Đào bắt nạt Hoa Minh nói:
– Anh không được bắt nạt anh ta. Chuyện hôm nay tôi nhất định phải nói rõ ràng với các anh. Ai là Lý Ngọc?
Lý Ngọc đang nằm trên giường đọc sách, đã sớm thấy chuyện trong phòng, đang tháo xuống một bên tai nghe xem kịch vui thì nghe thấy cô gái mặt đen gọi tên mình, không hiểu nói:
– Là tôi.
– Anh chính là Lý Ngọc thích lén lút chui vào chặn đánh rắm…còn mang mùi củ cải đó hả?
– Tôi….
Lý Ngọc bị câu này khiến cho vừa giận vừa thẹn, mặt đỏ tới mang tai, lời nói cũng không nói rõ ràng được.
Người đẹp mặt đen đối với tình huống trước mắt rất hài lòng, nói:
– Được rồi. Đường Trong nhiều năm không giặt quần áo đâu? Còn có Vương Kim Chung, Phó Cường, Lý Đức Vượng, Hoàng Nhiên nữa. Đều gọi tới đi. Hôm nay tôi phải nói chuyện rõ ràng với các anh mới được.
Cô nhắc lại tất cả mấy tên mà Hoa Minh nói lúc nãy, không sót một ai.