Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 318: Hoa Minh còn nguy hiểm hơn cả thỏ
Thấy Bạch Tố còn không có ý muốn đi, Đường Trọng cũng đi đến sofa ngồi xuống bên người cô, nói:
– Hóa ra phụ nữ xinh đẹp đều là lưu manh hả? Nhìn thấy đan ông đẹp trai định làm gì hả?
Bạch Tố cười khanh khách, nói:
– A Ken nhất định sẽ rất thích như vậy.
Đường Trọng nhăn trán.
– Thế nào? Không muốn thừa nhận quan hệ của cậu và A Ken à?
Bạch Tố cười đến run rẩy, bộ ngực no đủ của cô cũng run lên một cái. Hóa ra, sau khi cô tắm rửa vẫn chưa mặc nội y đáng ghét kia lên người. Cô vận động kịch liệt như vậy, núi đôi không bị trói buộc kia liền bắt đầu nhảy tưng tưng.
– Hôm nay, khi cậu cứu A Ken lên, tôi đã tận mắt thấy cậu lợi dụng bóp một phát trên mông của hắn.
– Cô nhìn lầm rồi có phải không? Đường Trọng tức giận nói.
– Tôi rõ ràng bóp chính là Hồi Âm.
Bạch Tổ trợn tròn mắt, tức giận nói:
– Cậu còn bóp qua Hồi Âm hà?
– Cũng không tính là bóp.
Đường Trọng biết mình nói lỡ miệng.
– Chỉ là nắm. Lúc đẩy lên, không nắm mông nâng lên thì làm sao lên được?
Bạch Tố nghiêm mặt nhìn Đường Trọng, nói:
– Đường Trọng, tôi mặc kệ cậu trêu chọc ai, nhưng nhất định không được trêu chọc Hồi Âm.
– Vì sao? Đường Trọng tò mò hỏi.
– Bởi vì cô ấy không giống những phụ nữ khác.
– Chỗ nào không giống hả? Đường Trọng hỏi.
Bạch Tố muốn nói, lại dừng lại, liếc Đường Trọng, nói:
– Mặc kệ cậu.
Đường Trọng cũng không định hỏi sâu hơn. Đây là bí mật của người ta, nếu như Lâm Hồi Âm không có đồng ý, Bạch Tố cũng không nói là chuyện bình thường.
Đường Trọng quay mặt nhìn về phía Bạch Tố, cởi ra vạt áo ngủ, lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng bụng không một tia thịt thừa, ánh mắt thâm thúy mê người nhìn ánh mắt của cô, nói:
– Tôi có thể trêu chọc cô không?
Lập tức thân thể Bạch Tổ cứng ngắc.
Sau đó, cô cười lên ha hả.
Bàn tay của cô đặt trên mặt Đường Trọng đẩy đầu hắn ra, nói:
– Bé trai, một chiêu phóng điện này đối với tôi không dùng được đâu. Cô đây sống hơn cậu bao nhiêu lâu rồi? Còn có thể bị điện của cậu làm cho choáng được
– Ai. Thật sự là không chịu phối hợp.
Đường Trọng bất đắc dĩ nói.
Bạch Tố từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nói với Đường Trọng:
– Nghỉ ngơi thật tốt hai ngày đi. Có chuyện gì hãy tranh thủ thời gian mà xử lý, ba ngày sau chúng ta sẽ trở lại Minh Châu.
– Ok. Đường Trọng nói.
– Nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngủ ngon. Bạch Tổ nói.
Nói xong, liền quay người đi ra cửa.
Đến khi Bạch Tố đóng cửa gian phòng lại, sau đó tựa trên ván cửa vuốt ngực run rẩy, mắng:
– Thằng nhãi xấu xa, đã nửa đêm rồi còn ném loạn điện vào người ra. Làm cho buổi tối người ta ngủ như thế nào được chứ?
Đường Trọng nằm vật trên ghế salon, trên mặt lại lộ ra sự không vui vẻ.
– Đồ phụ nữ ngốc, gấp gáp như vậy làm gì? Giày đều đi ngược rồi.
Đường Trọng gặp được cha của Lại Hồng Nho là Lại Văn Siêu. Đại lão của Tam Hợp hội cũng là người khống chế Tam Hợp hội. Đương nhiên, ông của Lại Hồng Nho là Lại Long Kiện mới là lãnh tụ tinh thần Tam Hợp hội. Chỉ cần có hắn, Tam Hợp hội sẽ không bao giờ rơi vào tay người khác.
Nhưng hiện giờ Lại Long Kiện đã không quan tâm đến chuyện của bang hội. Toàn bộ việc làm ăn hắc bạch của Tam Hợp hội đều do người con thứ hai Lại Văn Siêu phụ trách quản lý.
Lại Văn Siêu rất giống cha con Lại Hồng Nho, mặt chữ quốc, người to con, cái mũi rất lớn, bờ môi rất dầy, thoạt nhìn rất uy nghiêm.
Đại lão một phương, dậm chân một cái mười vạn hội chứng của Tam Hợp hội sẽ ầm ầm hưởng ứng, nhưng nhân vật lớn này lại cực kỳ khách sáo với Đường Trọng. Sau khi hoàn tất lễ bái sư, hắn lại để cho Lại Hồng Nho dựa theo quy củ xưa dâng trà dập đầu, lúc này mới bắt đầu tiệc bái sư.
– Lại Hồng Nho có thể bái Đường tiên sinh làm sư phụ, đây là cơ duyên của Lại Hồng Nho. Người làm cha như tôi cũng có thêm mặt mũi. Đường tiên sinh không chỉ hát hay, mà võ công cũng giỏi như vậy. Lại Hồng Nho vẫn luôn bướng bỉnh, lại được một vài thằng nhai nịnh hót làm cái gì mà Song hoa hồng côn, sau càng là coi trời bằng vung. Hiện giờ có người có thể cho hắn chịu thiệt, hắn mới biết được thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Vẻ mặt Lại Văn Siêu vui vẻ nói.
– Tôi là người thô kệch, cũng không hiểu việc giáo dục con cái. Về sau còn phải nhà Đường tiên sinh để ý đến nó nhiều hơn
– Lại tiên sinh là thương nhân lớn, công việc bận rộn, nên không có thời gian để dạy con cũng có thể lý giải được. Dù sao, thân thủ của Lại Hồng Nho đã rất cao minh rồi, tôi cũng chỉ hơn hẳn một chút thôi. Lại Hồng Nho không nên bái tôi E làm thầy. Tôi còn trẻ như vậy, năng lực lại không được, làm gì có tư cách làm sư phụ của người? Đây không phải là làm cho người ta chê cười sao?
Lại Hồng Nho ngồi ở một bên uống rượu, trong long thầm mắng:
– Mày còn sợ làm cho người ta chê cười sao? Lúc trước mày còn đòi làm cha nuôi của tao thì sao.
– Tuy tôi chưa thấy qua thân thủ của Đường tiên sinh nhưng tôi tin tưởng ánh mắt của Lại Hồng Nho. Nếu như đường tiên sinh không có thực lực, dùng tính cách của nó, làm sao nó có thể tôn sùng, tin phục cậu như thế?
Lại Văn Siêu chủ động giơ lên chén rượu, nói:
– Đường tiên sinh cũng đừng quá khiêm tốn. Mừng thằng con nhà tôi bái được danh sự. Tôi xin kính Đường tiên sinh một ly.
Đường Trọng cười cười, cầm chén rượu lên uống cùng hắn.
Cơm nước no nê, Đường Trọng mang theo một đống lễ vật lớn ra về.
– Cha, cha cảm thấy hắn như thế nào? Lại Hồng Nho cùng cha tiễn Đường Trọng tới cửa. Đợi đến lúc xe của Đường Trọng rời đi, hắn mới lên tiếng hỏi.
– Ngu xuẩn. Lại Văn Siêu nói.
– Ngu xuẩn hả? Lại Hồng Nho khó hiểu.
– Có người cực kỳ tôn sùng hắn, nói hắn cực kỳ lợi hại mà.
– Tao là nói mày ngu xuẩn đấy. Lại Văn Siêu tức giận mắng.
– Là ai nghĩ ra được mưu ma chước quỷ này mày không nghĩ ra à? Bị người chơi còn không biết. Chúng ta là người trong giang hồ, một ngày là thầy, cả đời là cha. Sau này hắn muốn đánh nhau mày liền đánh, muốn mắng mày liền mắng. Lại gia chúng ta liền một câu cũng không thể trách. Nếu không chúng ta sẽ bị cho là không tôn sư trọng đạo. Mày nghĩ tao trơ mắt nhìn mày bị người ta bắt nạt được à? Bây giờ, nếu như hắn bị người bắt nạt tại HongKong, chúng ta phải làm bộ không biết hay là đứng ra ra mặt cho hắn đây?
Lại Hồng Nho há to mồm, nói:
– Đã như vậy, vừa rồi vì cái gì cha không ngăn cản? Còn buộc con dập đầu hành lễ với hắn chứ?
Lại Văn Siêu cười lạnh, nói:
– Lời cũng đã nói rồi. Làm sao có thể đổi ý? Nếu nói ra mà không giữ lời hứa, anh em trong bang phái còn tin cậy chúng ta sao? Tân An sẽ thừa cơ bố trí chúng ta như thế nào?
Dùng một chút, lúc này hắn mới nói tiếp:
– Dù sao có người muốn tính kế, chúng ta cũng không thể bị người ta lợi dụng không công. Ít nhất cũng phải tương kế tựu kế tìm lại một chút lợi ích.
Lại Hồng Nho có cảm giác rất thất bại.
Cùng nói chuyện với những người thông minh này, sao đầu lại đau như vậy?
Đường Trọng cũng muốn đi gặp Tạ Sinh Uy.
Ở biệt thự mà lần thứ nhất phát sinh xung đột cùng Tạ Kinh Thành. Hơn nữa, hắn không chỉ là một mình làm khách, còn dẫn theo bọn Bạch Tố, Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản cùng A Ken.
Trong khoảng thời gian, nhom Hồ Điệp ở HongKong đã được cha con Tạ Sinh Uy trợ giúp rất nhiều. Hiện giờ, bọn họ tới để cảm tạ cũng là chuyện đương nhiên.
Cha con Tạ gia cũng rất biết làm người. Cha con họ không hề đề cập tới chuyện du thuyền, chỉ mở tiệc buổi tối khi bọn Đường Trọng đến, mời rất nhiều khách và bạn bè, trước mặt mọi người chứng minh quan hệ bạn bè của cha con họ với nhóm Hồ Điệp.
Ngày thứ ba, nhóm Hồ Điệp cùng người đại diện Bạch Tố và nhà trang điểm A Ken mới phản hồi Minh Châu.
Nam Đại. Rừng Quân Tử.
Rừng Quân Tử là một vùng rừng trúc. Bởi vì nó ở góc Tây Bắc của Nam Đại, dù đi từ giảng đường hay đi từ ký túc xá, đều phải mất hơn nửa giờ. Quan trọng nhất chính là xe còn chưa đi đến chỗ ấy được.
Cho nên, ngoại trừ sinh viên hệ mỹ thuật đến chỗ này vẽ cây cối ra, chỉ còn mấy đôi yêu nhau không có tiền đi ra ngoài thuê phòng đành không ngại cực khổ đến đây, sinh viên bình thường đến đây cực ít.
Hôm nay, chỗ này lại đang có người khác, hơn nữa còn là tiếng khóc của đàn ông.
– Bé Ngoan. Bé Ngoan ơi, Bé Ngoan của tôi.
Hoa Minh ngồi trên một tảng đá lớn, mặc kệ tầng băng trên hòn đá kia bị hơi ấm trên người của hắn hòa tan làm ướt cả quần cũng không để ý. Hắn ôm con thỏ thật chặt trong ngực, nước mắt, nước mũi chảy ra tèm lem:
– Tạo thực xin lỗi mày. Tao thật sự xin lỗi mày. Tao không nên cầm mày đi đặt cược. Cho dù cầm mày làm tiền đặt cược tạo cũng không cần phải thực hiện. Chuyện này trước kia cũng không phải chưa xảy ra, có quỵt một lần thì nhân phẩm cũng có xấu thêm mấy đâu?
– Mày giúp tạo hấp dẫn ánh mắt của các cô gái. Tuy đến bây giờ tao còn không
có tìm được bạn gái, nhưng mày giúp tạo được sự hâm mộ của người khác. Mặc ô dù mọi người hâm mộ chỉ là bởi vì tao có một con thỏ đáng yêu. Tao cực khổ nuôi mày, hầu hạ mày đi vệ sinh đi tắm rửa, dùng mày để thành vật kết thân với con gái. Làm sao anh em tốt của tạo lại có thể ăn mày chứ?
– Thế nhưng, hiện giờ tạo không bảo vệ được cho mày nữa rồi. Đám cầm thú kia không có chuyện gì vẫn canh ở phòng ngủ. Tao biết, bọn họ đang có ý với mày. Còn thằng chó Lương Đào nữa luôn hỏi mày bây giờ mấy cân. Tuy tao vụng trộm cân cho mày, nhưng tao sẽ không nói cho hắn biết.
– Bé Ngoan. Mày là mạng sống của tao. Nếu tao ăn mày, đời này tao cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Hoa Minh thò tay chài vuốt lông của con thỏ, mắt đỏ lên nói:
– Thế nhưng, hiện giờ tao thật sự không có biện pháp để bảo vệ mày rồi, ăn cơm tao cũng mang theo mày, tắm rửa mang theo mày, nhưng cũng không có biện pháp nào mang mày theo tao đi học được?
– Bé Ngoan, mày yên tâm, tạo sẽ không ăn mày đâu, tối đa tạo chỉ uống một chén súp chỉ một chén thôi hu hu. Tao khổ sở lắm, tao đau lòng lắm.
– Anh đang làm gì thế? Một tiếng nói trong trẻo của con gái vang lên.
Tại nơi ít người như thế này tự nhiên lại vang lên tiếng của một cô gái, làm cho Hoa Minh sợ hãi kêu lên một tiếng.
Hắn ôm con thỏ từ trên tảng đá nhảy dựng lên, nhìn chung quanh một phen, mới nhìn ra cách đó không xa đang đứng một cô gái mặc đồ thể thao màu đen.
Mặt mũi của cô gái này rất tinh xảo, thân cao chân dài, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa. Sắc mặt cô hồng hào, trên trán còn có mồ hôi dày đặc. Tất nhiên là cô đang chạy tập thể dục đến đây hoặc tập thể dục xong mới chạy đến đây.
Đáng tiếc duy nhất là da cô hơi đen.
Đương nhiên, trong mắt rất nhiều người có lẽ như này mới là đẹp. Dù sao, người xưa cũng có câu “nam đen là hảo hán, nữ đen là vợ tốt”.
Hoa Minh cũng thuộc loại người này.
Hắn bị sự xinh đẹp của cô gái làm cho choáng váng, thật lâu sau mới si ngốc hỏi:
– Cô là người hay là quỷ?
– Anh mới là quỷ.
Cô gái nói chuyện vừa nhanh lại giòn như tiếng đánh bàn phím. Về mặt cô tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Hoa Minh, lại nhìn con thỏ trong ngực của hắn, giọng lạnh như băng nói:
– Anh muốn làm gì?