Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 317: Đánh cũng không đi, mắng cũng không đi
Đổng Bồ Đề không ở trong khách sạn. Cô ở trong một biệt thự xa hoa trên một vịnh.
Có người nói ở khách sạn rất thuận tiện nhưng đối với bọn họ mà nói lại không đủ an toàn.
Bọn hắn là người có bối cảnh cao quý nhưng lại không có thân phận quan viên. Ra ra vào vào mang theo một đoàn vệ sĩ quả thật không ổn. Nếu có người ngoài báo cho giới truyền thông, rất dễ dàng bôi nhọ lên mặt trưởng bối của bọn họ.
ĐồngĐổng Bồ Đề sắp xếp duy nhất một vệ sĩ là mặt nhỏ, hơn nữa lúc nào chỗ nào cũng phải đi theo sau lưng bảo hộ. Hai người bọn họ đều đi ra ngoài rồi, nếu có người tiên vào trong phòng giở chút thủ đoạn nhỏ thì phải làm sao? Nói đi cũng phải nói lại, nhân viên phục vụ khách sạn có thể tin được không?
Nếu như mình ở trong biệt thự của gia đình thì sẽ không phải lo lắng như vậy, hơn nữa cũng càng tiêu diêu tự tại, có gặp trai bao cũng dễ dàng.
Cho nên có rất nhiều quan viên và nhà giàu đều ưa thích mua một tòa nhà tại mỗi một thành phố thường phải tới công tác, mỗi một nhà nuôi dưỡng một cô gái.
Đương nhiên, biệt thự này không phải là của Đổng Bồ Đề, nó là bạn bè của cô tại HongKong cung cấp cho cô ở đấy.
Lúc Đổng Bồ Đề về đến nhà, cô phát hiện có hai vị khách đang ngồi chờ trong phòng khách.
Nhìn thấy Đổng Bồ Đề tiến đến, hai người này cùng đứng lên nghênh đón.
– Sao anh lại tới đây?
Đồng Bồ Đề ý bảo bọn hắn ngồi xuống nói chuyện, bản thân mình cũng ngồi vào một góc hẻo lánh ở trên ghế sô pha. Cô rất thích vị trí này, cái này làm cho cô có được cảm giác an toàn.
– Nghe nói có người muốn động tới tiểu thư. Không có chuyện gì chứ? Người đàn ông trung niên đeo kính, dáng vẻ thanh tú đẹp giai ân cần hỏi han.
Đổng Bồ Đề biết rõ sự quan tâm này không phải là giả.
Hắn thật sự lo lắng cho mình sẽ xảy ra chuyện.
Mình ở HongKong bị hại, mặc kệ hung thủ là ai, Trì gia bọn hắn cũng quyết không bỏ qua.
Ai cũng biết rõ, vãn bối được ông lão Đổng gia yêu nhất chính là mình. Nếu như Trì gia không thể chiếu cố tốt, bảo vệ tốt an toàn của mình thì ông nội sẽ từ bỏ ý đồ cùng bọn hắn sao?
– Không có chuyện gì. Chỉ là mấy kẻ nhân hại dân hai nước, chúng đã bị mặt nhỏ đuổi rồi. – Đồng Bồ Đề nhẹ nhàng nói.
– Tôi đã cho người đi điều tra, nhất định sẽ tìm lại công bằng cho tiểu thư.
Trì Tử Ngu nghiêm mặt nói. Hắn chỉ vào gã đàn ông to con ngồi ở đối diện nói:
– Còn không có chào hỏi sao? Lại Hồng Nho, công tử nhà lão đại Lại Văn Cường hội Tam Hợp.
Đổng Bồ Đề gật đầu, không đứng lên nghiêm trang nắm tay cùng hắn, vừa cười vừa nói:
– Nghe uy danh Song Hoa Hồng Côn đã lâu. Nghe nói Lại đại thiếu gia đã bái đại minh tinh Đường Trọng là thầy, đúng không?
– Đúng là có chuyện như vậy.
Lại Hồng Nho liếc nhìn Trì Tử Ngu, không biết cần phải giải thích chuyện này thế nào. Làm sao hắn có thể không biết xấu hổ nói mình bị Đường Trọng ném vào trong biển rộng chết đi sống lại, hắn ép mình gọi cha nuôi nhưng mình không muốn đáp ứng cho nên đã gọi là sư phụ được?
– Tạm thích ứng mà tính toán làm gì. . Trì Tử Ngu giúp hắn giải vây nói. – Tương kế tựu kế, chỉ là thích hợp lôi kéo chút quan hệ mà thôi.
– Nói cách khác, không phải tin tức do cha con Tạ Sinh Uy thả ra mà là Đường Trọng biết rõ các người ra biển, cho nên cố ý cho thuyền đuổi theo hay sao?
Đồng Bồ Đề híp mắt cười, hỏi.
– Nhưng quan hệ giữa Hồng Nho và Tạ Kinh Thành bất hòa, đây là sự thật toàn bộ người HongKong đều biết đến. Có thể làm cho cha con Tạ Sinh Uy ngậm bồ hòn, làm quan hệ Đường Trọng cùng hắn bất hòa, tránh cho Đường Trọng nhờ lực lượng của Tân An, Hồng Nho kết bạn cùng hắn, trở thành nội ứng, về sau làm chuyện gì cũng thuận tiện. Hắn muốn lợi dụng tâm tư hai bên, chúng ta không thể lợi dụng tâm lý này của hắn một chút sao?
Trì Tử Ngu nói. Vẻ mặt hắn thanh tú, nói chuyện cũng ôn hòa chậm chạp, xem ra giống như là một người hiền lành.
Nhưng Từ Ngu không ngu, những lời này từ trong miệng cha hắn, thái bình thân sĩ nổi danh lừng lẫy HongKong nói ra, vậy thì không đơn giản rồi.
Đổng Bồ Đề không có lời bình gì đối với kế sách bọn họ, cô hỏi:
– Anh tôi đã gọi điện cho anh à?
– Đúng vậy. . Trì Tử Ngu thẳng thắn đáp. – Đại thiếu gia rất coi trọng Đường Trọng.
– Cho nên anh đã nghĩ phải giúp hắn tạo bố cục hãm hại Đường Trọng sao?
– Chưa nói tới hãm hại, chặt đứt cánh của hắn khiến cho người hắn không thể dùng như thế có thể làm được. – Trì Tử Ngu vừa cười vừa nói.
Vốn là quan hệ giữa Đường Trọng cùng cha con Tạ Sinh Uy đang như ở vào tuần trăng mật nhưng đã có trận tuồng này của Lại Hồng Nho, lập tức Đường Trọng sẽ sinh ra ý hoài nghi đối với cha con Tạ Sinh Uy. Tất cả vất vả của Tạ Sinh Uy từ trước tới giờ đều hết hiệu lực. Bây giờ hắn như là bùn đất rơi vào trong đũng quần, giặt rửa thế nào cũng đều không sạch.
Mặc kệ có thể tạo thành đả kích đối với Đường Trọng hay không nhưng có thể ngăn chặn chân sau của cha con Tạ Sinh Uy, không cho hắn có quan hệ với Khương gia, điều này đối với Lại gia, đại biểu thế lực hội Tam Hợp mà nói là một thắng lợi.
– Anh cảm thấy Đường Trọng trúng kế sao?
Đổng Bồ Đề hỏi.
Lại Hồng Nho không biết thân phận Đồng Bồ Đề nhưng nhìn thái độ tôn trọng cùng ngưỡng mộ của đại thiếu gia Trì Tử Ngu đối với cô, dĩ nhiên hắn biết rõ địa vị cô gái này không đơn giản.
– Có thể trúng kế rồi. Lại Hồng Nho nói.
– Sau khi đụng thuyền, là hắn chủ động nhắc tới chủ đề hai chúng tôi bị Tạ Sinh Uy gài bẫy. Hắn cho rằng đây là tin tức Tạ Kinh Thành tiết lộ ra ngoài, mục đích đúng là vì để cho tôi cùng hắn phát sinh tranh chấp. Sau khi đến bờ, Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản tỏ thái độ đối địch đối với Tạ Kinh Thành, quan hệ giữa Đường Trọng cùng Tạ Kinh Thành cũng bất hòa không ít. Chẳng lẽ hắn tính toán cả những điều này sao? Nếu là như vậy, tâm cơ Đường Trọng này thật sự quá sâu rồi.
Vẻ mặt Đồng Bồ Đề vẫn vui vẻ, nhìn Trì Từ Ngu nói:
– Như vậy, tôi hỏi anh một vấn đề, anh cảm thấy anh cả Đổng Tiểu Bảo của tôi với Đường Trọng, ai lợi hại hơn?
– Làm sao hắn có thể đánh đồng cùng anh Hãn Thanh chứ?
Trì Tử Ngu lắc đầu cười. Hắn nhỏ hơn Đổng Tiểu Bảo một tuổi, cho nên gọi hắn là anh cũng không có chút nào kỳ quái. Hắn chị không rõ vì sao vị tiểu thư Đổng gia này lại tôn sùng Đường Trọng như thế?
– Trong mắt tình nhân có Tây Thi sao?
Sát khí trong lòng Trì Tử Ngu nổi lên, có một loại cảm xúc khác sinh sôi.
– Đáp án của anh là gì? Đổng Bồ Đề hỏi.
– Đương nhiên là Hãn Thanh lợi hại. Trì Tử Ngu nói ra.
– Tôi chưa từng gặp người nào lợi hại hơn Hãn Thanh.
Đổng Bồ Đề lắc đầu, nói:
– Tôi nói Đường Trọng lợi hại hơn.
– Vì sao? Trì Từ Ngu hiếu kỳ hỏi. Hắn ngược lại là muốn nghe xem cô gái này có lý do gì.
– Đổng Tiểu Bảo và Đường Trọng, trong hai người bọn họ, ai chiếm ưu thế hơn?
– Đương nhiên là Hãn Thanh rồi. Trì Tử Ngu nói ra.
– Không sai. Đồng Bồ Đề gật đầu.
– Đổng Tiểu Bảo chiếm được ưu thế lớn như vậy mà vẫn không thể làm gì được Đường Trọng. Thế nào, cái này không phải đã chứng minh Đường Trọng lợi hại hơn sao?
Nhìn hai người trợn mắt há hốc mồm, Đổng Bồ Đề nói:
– Liên hệ cùng người thông minh, anh đừng xem hắn nói gì, cũng đừng xem hắn làm cái gì.
– Vậy chuyện kia phải làm sao bây giờ? Trì Tử Ngu lên tiếng hỏi.
– Anh hãy tự suy nghĩ đi.
Đổng Bồ Đề nói.
– Đứng ở trên lập trường của hắn mà suy nghĩ vấn đề. Rất dễ dàng tìm ra đáp án.
Đường Trọng vừa mới tắm rửa xong, từ toilet đi ra, đang dùng máy sấy tóc thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Đường Trọng thông qua mắt mèo nhìn thoáng qua, sau đó thò tay kéo cửa gian phòng ra.
Mặc một bộ trang phục bình thường màu trắng, Bạch Tố đứng ở cửa ra vào, trong tay ôm một chồng quần áo đã gấp chỉnh tề.
Hình như Bạch Tố cũng vừa mới tắm rửa, trên người mang theo một mùi thơm của sữa tắm, tóc thẳng rối tung trên bả vai, đơn giản tùy ý, rồi lại mang theo một vẻ mê hoặc của một người đàn bà trưởng thành.
– Tôi mang quần áo tới cho cậu.
Bạch Tố nói. Cô đi qua người Đường Trọng, đi đến góc phòng khách, đặt quần áo vào bên trong trường hành lý của Đường Trọng.
Tuy khách sạn có phục vụ giặt nhưng cái này cũng chỉ giới hạn ở một ít vật phẩm. Ví dụ như một ít đồ lót cùng với quần áo cá nhân của Đường Trọng đều là tự tay Bạch Tố giặt.
Theo đạo lý, ban nhạc Hồ Điệp đã nổi tiếng như vậy, cần phải có nhiều trợ lý bên người nhưng bởi vì lúc trước che dấu bí mật thế thân, nhân viên phân phối công tác bên ban nhạc Hồ Điệp không có bao nhiêu.
– Lần này trở về, tôi sẽ xin công ty bố trí cho cậu một trợ lý. Bạch Tố cất kỹ quần áo, kéo khóa rương hòm rồi đứng lên nói.
– Chẳng phải cô rất tốt sao? Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Ờ, nói như thế nào thì tôi cũng đường đường là người đại diện đúng không? Tôi không chỉ phải chịu trách nhiệm giữ gìn hình tượng mà còn phải chịu trách nhiệm cuộc sống hàng ngày của cậu sao? Bạch Tổ trợn trắng mắt nói.
– Phải làm phiền cô rồi. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Tôi cảm thấy cô làm rất tốt. Giặt quần áo cũng sạch sẽ.
– Vậy cậu phải trả tôi hai phần tiền lương.
Bạch Tố nói. Cô đi đến ven ghế sô pha rồi ngồi xuống, cũng không có ý lập tức rời đi.
– Cậu lại cùng Đổng Bồ Đề đi ra ngoài rồi hả?
– Đúng vậy. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Buổi tối hôm nay thật đúng là náo nhiệt. Xem một hồi trò hay.
Bạch Tổ nhíu mày, nói:
– Cậu biết rất rõ ràng cô ta không yên lòng đối với cậu. Tại sao cậu còn thích đi gần cô ta như vậy?
– Cũng là bởi vì tôi biết rõ cô ta là kẻ thù của tôi, cho nên tôi mới chịu đi gần cô ta chút ít.
Đường Trọng giải thích.
– Có câu nói như thế nào nhỉ? Minh thương dễ tránh, ám kiếm khó phòng. Cô nói, tôi làm cho mỗi ngày cô ta đung đưa ở trước mặt tôi, cô ta muốn làm cái gì tôi đều có thể biết đến. Để cho cô ta trốn ở sau lưng tìm kiếm, nghĩ cách hại tôi là tốt sao? Tôi biết rõ cô ta đang muốn gì, càng ngày càng hiểu một ít, chẳng phải khi đó chính là càng hiểu rõ Đổng gia hơn sao? Cho tới bây giờ, tôi biết rõ kẻ thù lớn nhất của tôi là Đổng gia. Đối với đối thủ khổng lồ này hoàn toàn không biết gì cả, có người chủ động đưa tin tình báo tới, đây không phải là rất tốt sao?
– Chính là vì nguyên nhân này sao? Bạch Tố rõ ràng không tin.
– Đương nhiên. Đường Trọng có chút ngượng ngùng nói.
– Cô ta cũng rất xinh đẹp. Nếu có một đại mỹ nữ chủ động tiến đến trước mặt cô cho cô xem, cô đánh cũng không đi, mắng cũng không đi, còn có chuyện hạnh phúc hơn thế sao?
– Lưu manh.
Bạch Tố cắn răng mắng. Cô đã biết rõ lý do của thằng ranh này sẽ không chính phái như vậy. Quả nhiên, trong lòng hắn còn có một chút tâm tư xấu xa.