Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 315: Tối nay tôi không muốn đánh nhau
“Ai có thể tắt ánh trăng trên bầu trời đi?
Nó chiếu rọi tâm hồn anh và em
Tình yêu của chúng ta còn quá ít
Tình yêu vẫn chưa đủ tin cậy…”
Trong quán trà vang lên giọng hát đặc biệt nhẹ nhàng mà tình cảm. Mấy đôi yêu nhau đi chơi, đám thanh niên dạo phố mệt mỏi cứ tốp năm tốp ba chiếm lấy cái bàn trong phòng. Nhưng tuy nhiều người mà không ầm ĩ chút nào.
Tất cả mọi người đều nói chuyện nhỏ nhẹ. Đồng Bồ Đề cầm ly đập xuống bàn kêu keng một tiếng lập tức đã hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
Đường Trọng dùng vành nón che mặt lại, liếc nhìn bốn phía, thấp giọng nói:
– Nhỏ giọng dùm một chút. Có chuyện gì từ từ nói.
– Lo lắng cái gì? Không phải anh nói mình bị uất ức sao? Sao lại còn lén lút như vậy chứ? Lớn tiếng nói mới đúng! Để cho tất cả mọi người bình luận phân xử đi.
Đồng Bồ Đề cười lạnh nói.
Đường Trọng cười khổ. Hắn có thể lớn tiếng nói chuyện được sao? Nếu để cho những người trong quán trà này nhận ra, lại để cho giới truyền thông biết mình đi uống trà với một cô gái thì ngay mai chuyện xấu của hắn và Đồng Bồ Đề sẽ truyền ra ngoài.
Đồng Bồ Đề đã nhìn ra điểm này nên cô ta mới dám khiêu khích không kiêng nể gì như vậy.
– Lo lắng được gì? Nếu nói thế thì chúng ta cần phải đến bờ biển rồi lớn tiếng rống xem tiếng ai lớn hơn à?
– Ở đây rống cũng được. Còn có thể tìm người phán xử cho.
Đồng Bồ Đề nói.
– Tâm thần.
– Rõ ngốc.
– Tôi không bị uất ức, chẳng lẽ người chịu uất ức là cô?
– Không phải tôi thì là anh chắc? Chỉ vì một người phụ nữ mà Đổng gia chúng tôi mất một đàn ông có tiền đồ. Khoản nợ này tính toán thế nào đây?
– Cô nói sai rồi. Cô gái kia không thích Đổng gia các cô mà thích người đàn ông kia. Về phần cô nói tổn thất một người đàn ông có tiền đồ thì tôi thấy một người đàn ông có tiền đề có liên quan đến cô gái kia sao?
– Nếu như cô ta không chạy trốn thì hắn đuổi theo không?
– Cô ta chạy thì cô ta chạy, ai bảo các cô đuổi theo chứ?
– Anh đây là đang càn quấy.
– Cô đây là đang ở thế hiếp người.
– Tôi chính là ỷ thế hiếp người đấy. Có làm sao không?
– Tôi đây chính là càn quấy đấy.
– Anh muốn đánh nhau phải không?
Đồng Bồ Đề nóng tính nói.
– Chừng nào thì cô mới đánh thắng tôi được?
Đường Trọng lãnh liệt, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Cái gì gọi là “chừng nào thì cô mới đánh thắng tôi được”?
Nhục nhã!
Dưới mặt bàn, Đổng Bồ Đề đá một cước.
Đường Trọng sớm đã có phòng bị, thấy bả vai cô di chuyển đã biết chỗ công kích của cô.
Hắn cũng đồng thời đá ra một cước. Dưới mặt bàn, bắp chân hai người đập vào nhau.
Rầm!
Cái chân bàn bằng gỗ phát ra một tiếng nặng nề. Cái bàn còn khẽ chuyển động két một chút.
Đồng Bồ Đề đánh lén thất bại. Cái chân khác đá qua nhanh như chớp. Đường Trọng cũng dùng cái chân thứ hai chống đỡ.
Rầm!
Két…
Rầm!
Két…
Rầm!
Két…
Mỗi lần bắp chân hai người đập vào nhau, cái bàn đều lay động, phát ra âm thanh két. Cửa hàng này đã được trăm năm. Cái bàn dù chưa dùng được trăm năm thì cũng phải dùng được vài chục năm rồi. Mặc dù chục năm trước có rắn chắc những trải qua sự ăn mòn của thời gian và nhiều lần sử dụng nên cũng bắt đầu lỏng lỏng.
Những người ở gần nghe thấy tiếng đều nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra chỗ phát ra tiếng động.
Đường Trọng không muốn người khác chú ý tới bọn hắn nên hai chân quấy lại, giữ chặt lấy đôi chân dài của Đổng Bồ Đề.
Đổng Bồ Đề cố gắng giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi hai chân đang giáp công của Đường Trọng.
Cứ giữ động tác thân mật như vậy làm Đổng Bồ Đề vô cùng khó chịu.
– Lưu manh.
Cô vừa mắng, tay phải nắm lại rồi nhanh như chớp đánh vào ngực ĐườngTrọng.
Bàn tay Đường Trọng mở ra rồi dựng thẳng lên, nắm đấm của cô liền bị ngăn lại.
Đổng Bồ Đề không đợi chiêu thức dùng hết, cổ tay đã đổi 200 độ muốn hủy kinh mạch ở cổ tay Đường Trọng.
Cả người Đường Trọng hướng về phía sau, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Vì chính giữa cách nhau cái bàn, khoảng cách hai bên quá xa nên công kích của Đồng Bồ Đề lại thất bại.
Đồng Bồ Đề còn không phục, hai tay xuôi theo mặt bàn mạnh mẽ đẩy cái bàn về phía Đường Trọng.
Một tay Đường Trọng đè lại, tay kia nhanh như chớp bắt lấy ly thủy tinh đang muốn lăn xuống đất.
– Dừng tay.
Đường Trọng thấp giọng quát.
– Mơ đi.
Đồng Bồ Đề không muốn.
– Hôm nay tôi phải phân thắng bại với anh.
– Tôi tuyên bố cô thắng.
Đường Trọng nói. Hắn không quan tâm thắng thua, hắn chỉ để ý việc mình không bị lộ ở quán trà này, càng không muốn mình bị chuyện xấu.
– Ngữ khí của anh giống như là anh thắng ấy.
Đổng Bồ Đề lại càng không cam tâm. Hai tay dùng sức đẩy về phía trước.
– Không ngờ tiểu thư lại lợi hại như vậy.
Đường Trọng nói:
– Tại hạ cam bái hạ phong.
– Ít nói nhảm đi. Mau đánh nhau.
Cả người Đổng Bồ Đề nghiêng đi, cả bộ ngực đều tỳ vào bàn.
Không thể không nói cô gái Đổng Bồ Đề này thật sự có chút năng lực. Một cô gái nhìn tưởng gió thổi bay lại có sức mạnh lớn như vậy. Một tay Đường Trọng cố hết sức ứng phó. Hắn đặt ly thủy tinh xuống ghế, sau đó hai cánh tay đẩy về phía trước.
Két…
Tiếng động của cái bàn càng to dần.
Bây giờ đã có không ít người tìm được chỗ phát ra tiếng động, bọn họ đều quay qua bên này nhìn.
Đã có người đầu tiên, những người khác đều phát hiện ra điểm khác thường.
Đôi tình nhân này đang đánh nhau ở đây này.
Đánh nhau thì là đánh nhau, sao phải ẩn nấp như vậy làm gì?
Vì vậy, dưới sự chứng kiến của phần lớn mọi người, cái bàn của quán rốt cục cũng không chịu nổi.
Răng rắc…
Cái bàn đứt gãy rồi nghiêng sập xuống.
Cái bàn bị phân làm hai, Đường Trọng và Đổng Bồ Đề đụng vào nhau.
Càng thần kỳ chính là mãi cho đến lúc này hai cái chân của bọn họ vẫn dính vào nhau.
– Tôi đã sớm nói là ngừng chiến mà.
Đường Trọng vịn mặt bàn nói.
Đổng Bồ Đề không ngờ sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy. Cái bàn này cũng quá không rắn chắc đi?
Cô hung hăng trừng mắt liếc nhìn Đường Trọng, lớn tiếng hộ:
– Đường Trọng, anh dám ở nơi công cộng làm trò lưu manh. Nếu không bỏ chân lão nương ra, lão nương sẽ không để yên đầu.
Đường Trọng?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Trọng.
– Độc nhất là lòng dạ đàn bà mà.
Đường Trọng buông hai chân Đổng Bồ Đề ra rồi lấy từ trong túi mấy trăm tệ đặt lên mặt bàn, sau đó lôi Đổng Bồ Đề chạy mất dạng.
Vì sao phải kéo cả Đổng Bồ Đề chạy đi?
Không thể bỏ lại được đâu. Nếu chạy một mình thì cô gái này sẽ nước mũi nước mắt lên án hành vi phạm tội “cầm thú” của Đường Trọng mất. Đến lúc đấy, cho dù hắn nhảy xuống sông Giang thì cũng không rửa sạch được.
Vịnh Nước Hoa được xung là khu vực có cảnh biển đẹp nhất Hongkong.
Bên này phú hào tụ tập, một căn phòng bình thường cũng phải có giá ngàn vạn.
Rất nhiều người Hongkong không mua nổi khu nhà cao cấp ở đây nhưng cũng không ảnh hưởng đến mấy việc nhỏ của bọn họ. Bọn họ đều mang theo bạn bè đến đây tản bộ tâm sự ngắm cảnh.
Cho nên vịnh Nước Hoa còn có một tên gọi khác là vịnh Tình Nhân.
Đường Trọng và Đổng Bồ Đề sóng vai bước trên đường lớn Tân Hải ở gần vịnh Nước Hoa.
Mùi tanh của gió biển, bọt nước vỗ bờ. Ánh trăng như nước, ánh sáng như con mắt đứa con nhỏ, nhìn thấy có cảm giác ý thơ mông lung.
Nếu vừa rồi không có chuyện ở quán trà kia thì nói Đường Trọng và Đồng Bồ Đề là một đôi tình nhân tuyệt đối không ai nghi ngờ.
Cho tới bây giờ hai người vẫn đang trong giai đoạn oán trách nhau.
– Cô cũng nói nghĩa khí quá đi. Cô làm như vậy thì sau này tôi sẽ không giúp cô đi dạo phố nữa.
– Cái gì mà anh giúp tôi ra ngoài dạo phố chứ? Là anh với tôi đi dạo phố. Còn nữa, ai bảo anh làm tôi tức lên. Chứ. Anh là con trai, tôi là con gái, anh để cho tôi đánh một chút thì chết được à?
– Làm sao tôi biết cô có đánh chết hay không chứ? Tôi có thể yên tâm giao mạng nhỏ của mình vào trong tay cừu địch sao?
– Không phải anh nói tôi đánh không lại anh sao? Còn nữa, đối thủ của anh không phải là tôi. Anh đừng có chọn sai mục tiêu.
– Nhà cô chả có ai là người tốt.
– Nhà anh không có ai là người.
– Cô muốn đánh nhau phải không?
– Ai sợ ai?
Hai người liếc nhìn nhau. Đường Trọng nói:
– Được rồi. Hòa hòa. Không chấp nhặt với con gái. Cô nói đúng, mục tiêu của tôi không phải cô.
– Anh đang kỳ thị tôi à?
– Là bỏ qua.
– Đến đây đánh đi. Nhất định phải phân rõ thắng bại mới được.
Đổng Bồ Đề lại không bình tĩnh rồi. Hai người này đúng là oan gia, mỗi lần gặp mặt hầu như đều đánh nhau một lúc. Sau khi đánh xong thì mới giống như người bình thường, thăm hỏi, uống trà.
Cũng giống như những đôi vợ chồng mới cưới, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.
– Không cần. Hai chúng ta cùng đánh.
Đường Trọng nói.
Sau đó hắn quay người rồi nhìn phía sau lưng không một bóng người, nói:
– Đã theo cả buổi rồi mà các ông không mệt sao? Gió mát trăng thanh thế này, nửa đêm không người. Đây chẳng phải là chỗ tốt để giết người giấu xác sao?
Vì thế mấy bóng đen mờ liền hiện ra, sau đó có mấy người đàn ông mặc đồ đen đi tới.
Bóng cây mờ mờ không thấy rõ khuôn mặt bọn hắn. Nhưng sát khí trên người thì không cần nhìn cũng cảm giác được.
Đây không phải lưu manh côn đồ mà là sát thủ chuyên nghiệp.
Đường Trọng lôi ĐồngĐổng Bồ Đề ra khỏi quán chè, không bao lâu thì phát hiện sự tồn tại của bọn hắn. Vì vậy hắn tận lực chọn chỗ ít người mà đi. Nhìn thấy chỉ thị trên biển báo giao thông, hắn liền tới vịnh Nước Hoa có cảnh đẹp mê người này đón gió.
– Cô nói bọn họ tới tìm ai?
Đường Trọng nhỏ giọng hỏi.
Đổng Bồ Đề hai tay ôm ngực, bộ dáng không muốn trả lời.
Vấn đề như vậy còn cần phải hỏi sao?
Đường Trọng khẽ thở dài. Hắn cũng biết cuộc sống của mình khác hẳn với cuộc sống của người bình thường.
Minh Châu, Yến Kinh, bây giờ là Hongkong. Đi đến đâu theo đấy, thật đúng là phiền phức.
Thật không biết có bao nhiêu người muốn lấy mạng nhỏ của mình đây?
Nhìn mấy người mặc đồ đen, Đường Trọng hơi ngượng ngùng nói:
– Tối hôm nay tôi không đánh nhau, tôi theo cô ấy ngắm cảnh đẹp.
Không ai trả lời.
Bốn người tản ra tạo thành vòng vây nhỏ.
– Nếu ông không ra thì tiểu thư của ông sẽ không xong với bọn họ đâu.
Đường Trọng nói hướng về một chỗ tối.