Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 314: Đường Thủy Điếm không lãng mạn
Đại thiên nhận đúng là tồn tại thần kỳ nhất thế gian này.
Lúc Yến Kinh gió lạnh thấu xương, trời đất băng tuyết, ai cũng phải vẽ trang chống lạnh thì HongKong lại ấm áp như mùa hạ, thiếu nữ trên đường mặc váy ngắn lộ bắp chân trắng nõn gợi cảm, hấp dẫn ánh mắt của đám đàn ông.
Đường Trọng đồng thời từ chối cả Tạ Kinh Thành và Lại Hồng Nho, vẫn duy trì vị trí trung lập với hai người.
Hắn cùng mấy người Bạch Tố, A Ken, Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm ăn cơm trong khách sạn xong liên nhận được một lời mời khác.
Tối nay tới Đường Thủy Điếm.
Đường Trọng đội mũ lưỡi trai cực thấp ngồi vào một góc không ánh sáng tại nơi này, dù có người đâm đầu tới cũng không nhìn rõ mặt hắn.
Hắn tưởng rằng làm một ngôi sao lớn sẽ là một niềm vui thú lớn nhất, được bao vây bởi vô số người, cải trang thật kín đi tới chỗ thật đông người, sau đó cố ý lộ chút sơ hở để người xung quanh phát hiện ra. Nhìn các fans nữ hét lên chói tai, điên cuồng chạy tới nói chuyện, nắm tay, xin chữ ký lên ngực, sau khi ký hầu hết rồi hắn sẽ vẫy tay tạm biệt, sau đó vội vàng rời đi. Đương nhiên đến bây giờ hắn nhận ra từ sau cuộc họp báo, chuyện trở thành người nổi tiếng là chuyện khó khăn nhất trong đời hắn, hơn nữa fans hâm mộ lại quá nhiệt tình, khiến mình mất đi không gian hưởng thụ và cuộc sống bình thường.
Ngôi sao nói là sợ fans nhận ra họ, nếu như cậu không nhận ra hắn thì trong lòng hắn lại mắng thầm.
Mọi người đều nói là tiệm bánh ngọt và quán cà phê là nơi con gái thường hay đi tới nhất, mà con gái thường tới nơi này thì đẹp nhưng lại thường không thông minh. Đường Trọng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Hắn mở wifi, tìm “người ở gần”.
Khi hắn phát hiện ra gần đó có một cô gái rất giống nữ vũ công nổi tiếng trăm năm trước là Diệp Vũ Khanh, mà cô lại ký tên rất cá tính “tôi giúp anh đỡ chán với máy tính, anh giúp tôi tiết kiệm năm mươi tệ tiền rượu”, hắn liền chủ động chào hỏi:
– Xin chào, tôi là Đường Trọng.
Rất nhanh, cô gái kia liền trả lời Đường Trọng.
– Anh thật là hài hước.
Đường Trọng lại đáp:
– Tôi biết nói như vậy khẳng định cô không tin. Nhưng tôi là Đường Trọng thật.
Đối phương đáp:
– Biến.
Là tiện nam phải chinh phục tiện nữ dám mắng hắn.
Đường Trọng đang muốn thuyết phục cô tin tưởng thân phận của mình thì Đồng Bồ Đề lại cầm hai cái khay đi vào.
Bên dưới mặc một chiếc quần bó màu xanh, trên người mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình và một chiếc áo khoác mỏng. Tóc cô thả ngang vai, cũng lộ ra chiếc cổ trắng ngà và khuôn mặt xinh đẹp.
Dưới chân là một đôi giày da nhỏ, trên giày lại có hai hạt bồ đề màu đen. Bên tay trái của cô cũng có một vòng tràng hạt. Trang phục này của cô giống như con gái một nhà giàu có lâu đời vậy.
Cô đặt khay lên trên bàn, sau đó ngồi đối diện với Đường Trọng, nhìn hắn hỏi:
– Đang làm gì thế?
– Xem tin tức. Đường Trong nghiêm trang nói.
– Có phải là phát hiện ra giờ anh đều xuất hiện trên những trang web hàng đầu hay không?
Đồng Bồ Đề cười hì hì nhìn hắn, hỏi. Thời gian gần đây giới giải trí không có tin gì hot bằng tin thế thân của Đường Tâm. Cho dù là Tivi, báo chí hay internet đều nói về những tin tức liên quan tới thân phận hắn.
Đương nhiên thân phận sinh viên tâm lý học Nam Đại của Đường Trọng cũng bị người ta kéo ra rồi. Thật không biết khi hắn về trường sẽ phải đối mặt với cuộc sống ra sao đây.
– Đây là chuyện rất bình thường. Đường Trọng nói. – Chẳng qua tôi cũng không chú ý tới những tin tức liên quan tới mình. Tôi quan tâm tới những chuyện lớn của quốc gia hơn. Trung Quốc và Mỹ tranh giành vị trí cường quốc quân sự trên thế giới. Nếu thực lực hai bên tương đương thì cũng tốt, nếu một bên vượt quá xa thì cân bằng trên thế giới sẽ bị đánh vỡ. Hai hổ tranh nhau, cả hai đều thiệt. Chúng ta nên đi theo con đường nào đây?
– Im. Đồng Bồ Đề khinh thường nói: – Mỗi câu của anh đều không có chút nào đáng tin hết.
Đường Trọng nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao, nói:
– Cô tới HongKong làm gì? Đến đây lúc nào?
– Anh tới đây từ lúc nào thì tôi tới lúc đó. Đồng Bồ Đề cười híp mắt.
– Hả?
Đường Trong nghi hoặc nhìn cô, sau đó rất nhanh liền bình thường trở lại.
– Hiểu rồi. Nhất định cô biết tôi sẽ để lộ thân phận, đoán rằng tôi sẽ lộ tại HongKong này. Với tính tình của cô thì làm sao bỏ qua trò vui như vậy Được?
Người có tiền có phải đều “nhức trứng” như vậy không? Vì muốn xem một chuyện thú vị mà có thể không tiếc bỏ tiền ra bay tới bay lui hả?
– Tôi không có trứng? Đổng Bồ Đề nói:
– Chẳng qua có thể chứng kiến cảnh đặc sắc như vậy thì có bỏ nhiều tiền hơn cũng đáng. Hơn nữa tôi cũng không thiếu tiền. Tôi chỉ thiếu cuộc sống chất lượng. Cuộc đời con người ngắn ngủi, nếu không có thêm nhiều kinh nghiệm thì đời này không đánh giá rồi.
– Rất vinh hạnh là tôi có thể làm đời sống có thêm phong phú. Đường Trọng nói.
– Một ngày. Đồng Bồ Đề vươn ngón tay ra chỉ. – Chỉ làm phong phú một ngày trong cuộc đời tôi thôi. Cho nên để cảm tạ, tôi mời anh đi ăn.
Đang nói chuyện, bồi bàn mang hai phần bánh ngọt tới.
Đường Trọng chỉ vào đồ ăn trong chén thủy tinh, vừa cười vừa nói: – Đây là sự cảm tạ của cô sao?
– Đúng vậy. Đồng Bồ Đề bỏ tọt quả sơ ri trên bánh ngọt vào miệng, vừa ăn vừa say mê nói: – Bánh kem Hợp Ký là nổi danh nhất HongKong. Có người từng nói, không ăn bánh ngọt ở đây thì coi như chưa đi ăn đồ ăn của HongKong. Nhà hàng này có lịch sử năm mươi năm rồi đấy. Anh thấy buôn bán tốt không? Xếp hàng cũng phải đợi khá lâu đấy.
Đường Trọng cũng lấy một trái sơ ri bỏ vào miệng, nói:
– Không phải chỉ là món bánh hoa quả thôi sao?
Quả thật món bánh ngọt này đặc biệt ở hoa quả, mùi vị rất ngọt ngào, được mọi người vô cùng hoan nghênh. Đồng Bồ Đề cũng là người ủng hộ món này.
Đường Trọng không thích ăn đồ ngọt, chỉ thích nước hoa quả nguyên vị.
– Anh không biết đó thôi.
Đồng Bồ Đề cúi đầu hưởng thụ, cũng chẳng thèm phản đối Đường Trọng.
Thấy vẻ tham ăn của cô, Đường Trọng yên lặng nở nụ cười.
Bỏ đi thân thế nhà giàu của cô đi, bỏ đi tâm tư quá thông minh, cô gái này thật ra cũng là một cô gái bình thường, có những tật xấu của một cô gái bình thường, thích quần áo, thích ngủ nướng, thích ăn ngọt, thích ngắm giai đẹp?
Tại sao Đường Trọng lại biết cô thích ngắm giai đẹp chứ?
Nếu như không phải cô thích ngắm giai đẹp thì cần gì phải tiếp cận hắn chứ?
Rất nhanh, Đồng Bồ Đề đã xử lý xong rồi.
Cô lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, cẩn thận lau miệng.
– Anh vẫn ở đây không về à?
Đồng Bồ Đề nhìn Đường Trọng, hỏi.
– Về chứ. Đường Trọng nói.
– Chờ chuyện thế thân giảm nhiệt một chút rồi mới về.
– Nếu nhiệt độ vẫn không giảm thì sao?
– Vậy thì không phải tôi thành Thiên vương rồi sao? Công ty không phải sẽ vui tới cười không ngớt sao?
Đường Trọng cười.
– Tiểu hoàng đế. Đồng Bồ Đề chun cái mũi nhỏ đáng yêu, có chút ý châm chọc:
– Anh cảm thấy biệt danh đó thế nào?
– Không có gì đặc biệt. Đường Trọng nói.
– Tôi có chỗ nào nhỏ đâu?
– Anh còn muốn làm hoàng đế sao?
– Ai không muốn chứ?
– Vậy nếu anh là hoàng đế thì anh muốn làm việc gì nhất? Đổng Bồ Đề hỏi.
– Lấy vợ. Đường Trọng nói.
– Lấy mấy người?
– Cả người không thích lẫn người thích đều cưới hết. Đường Trọng nói.
– Không thích thì cưới về làm gì? Mặt Đồng Bồ Đề nghi hoặc hỏi.
– Để nhốt vào lãnh cung. Đường Trọng nói. – Như cô chẳng hạn, tôi không thích cô, cô cũng không thích tôi. Tôi sẽ cưới cô rồi nhốt vào lãnh cung, vào được không ra được, cả đời này chỉ có thể làm gái trinh già.
Đồng Bồ Đề cười lạnh, nói: – Anh cho rằng tôi không thể dùng tay à?
Hiệp một Đồng Bồ Đề thắng nhỏ. Sau đó cô hỏi tiếp:
– Ngoài chuyện lấy vợ ra thì chuyện thứ hai anh muốn là gì?
Đường Trọng nhìn cô một cái, nói:
– Nếu tôi thành hoàng đế, ông bố bà mẹ tôi đều thành Thái Hoàng Thái Hậu rồi, tất nhiên phải đón bọn họ vào cung. Nếu không không phải sẽ bị mắng là bất hiếu sao?
Vẻ tươi cười trên mặt Đồng Bồ Đề biến mất, đột nhiên trở nên nặng nề.
Rất nhanh, cô lại cười càng vui vẻ hơn, nói:
– Không sai. Chuyện thứ hai này thú vị hơn chuyện đầu tiên. Tôi ủng hộ anh.
Đường Trọng nhìn khuôn mặt tươi cười của Đồng Bồ Đề, lòng thầm cảm thán.
Tới cuối cùng hắn cũng không dù nổi cô gái này.
Chuyện này đối với người vẫn luôn tìm hiểu tâm lý từ nhỏ như Đường Trọng mà nói đúng là một đả kích không nhỏ.
– Đồng Bồ Đề. Đường Trọng hô to.
– Sao nào? Đồng Bồ Đề ngẩng đầu nhìn Đường Trọng, mặt đối mặt với hắn.
Không sợ không vui, không hoảng hốt, không có bất cứ tình cảm mập mờ nào.
Cũng chỉ đơn thuần đơn giản, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
– Nếu cô mê giai thì tốt quá.
Đường Trọng nói.
– Tôi đẹp giai thế này, cô bị vẻ đẹp giai của tôi mê mẩn, sau đó khóc hộ muốn sống muốn chết muốn sống đi theo tôi. Nhưng bởi vì quan hệ giữa hai nhà chúng ta nên nguyện vọng này không thể thực hiện. Vì vậy cô giận dữ chạy về nhà, âm thầm hạ độc vào đồ ăn trong buổi liên hoan…
Đồng Bồ Đề bĩu môi, nói:
– Tôi không phải loại mê giai. Nhưng giờ tôi có thể khẳng định anh là một kẻ ngu ngốc. Phải có trí tuệ thấp tới mức nào mới nói ra những lời này được chứ?
– Nguyện ước tốt đẹp mà thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Không ai đánh thuế ước mơ cả. Nếu không thì cuộc sống này không phải quá uất ức sao?
Đổng Bồ Đề lấy luôn miếng bánh hầu như chưa hề động đến trước mặt Đường Trọng, cầm lấy thìa của mình, nhanh chóng chén hết.
Sau đó cô úp cạch cái bát xuống bàn, tức giận nói:
– Anh thì có cái gì mà uất ức hả?