Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 313: Cô là đàn ông hay đàn bà?
Quả nhiên sau khi nhìn thấy hai chiếc du thuyền Hoàng gia Mary và Lôi Đình đồng thời cập bến cảng du thuyền hội Hoàng gia, trên mặt Tạ Kinh Thành hiện ra vẻ kinh ngạc.
Giữa hai người không phát sinh chuyện gì sao? Dự đoán của cha là sai sao?
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy dưới thân thuyền Hoàng gia Mary bị lõm xuống cùng với đầu thuyền bị vỡ tan, trong nội tâm lập tức vui vẻ, biết rõ chuyện không hề đơn giản như mình chứng kiến.
Du thuyền cập bờ, lập tức nhân viên công tác tới tiếp nhận mỏ neo thuyền rồi khóa thuyền thật chắc.
Trương Hách Bạn là người đầu tiên nhảy xuống du thuyền. Tạ Kinh Thành chủ động tiến lên chào hỏi cô. Trương Hách Bản không thèm để tâm đến thái độ hòa nhã của hắn, hừ lạnh một tiếng rồi như một tiểu công chúa kiêu ngạo thản nhiên đi qua trước mặt hắn.
Sau đó là Lâm Hồi Âm và Bạch Tố. Bạch Tố nể mặt mũi cho nên mới hàn huyên cùng Tạ Kinh Thành hai câu, bình thường Lâm Hồi Âm cũng đã không coi là Tạ Kinh Thành tồn tại, hiện tại lại biết rõ hắn là hung thủ hãm hại mình rơi xuống nước, làm sao cô có thể liếc nhìn hắn?
Lúc Đường Trọng đi xuống, vẻ mặt Tạ Kinh Thành ân cần hỏi han:
– Chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao thuyền lại vỡ thành thế này?
Đường Trọng tươi cười, giống như không phát sinh bất kỳ chuyện gì.
– Thật sự là xấu hổ mà. Lúc chúng tôi đang đi trên biển, không cẩn thận nên đã đụng vào chiếc thuyền khác, đại khái là chiếc du thuyền này phải báo hỏng rồi. Tạ đại thiếu gia cứ nói giá đi, chúng tôi sẽ bồi thường một chiếc du thuyền cho anh.
Tuy ngôn từ Đường Trọng nói ra có vẻ áy náy nhưng trên mặt lại không có một chút ý tứ xin lỗi nào.
– Tôi không phải là có ý này. Tạ Kinh Thành vội vàng giải thích.
– Một chiếc du thuyền thì đã là cái gì? Có đáng bao nhiêu tiền đâu? Hỏng thì hỏng, tôi cũng đang muốn mua một chiếc mới đây này. Tôi là lo lắng cho thân thể mọi người bị thương. Không ai bị thương chứ?
– Mày không có mắt à?
Lại Hồng Nho đằng đằng sát khí nhảy từ Lôi Đình xuống đã đi tới, cũng không khách khí với Tạ Kinh Thành.
Tạ Kinh Thành từ trước đến nay không đối phó được với Lại Hồng Nho. Loại quan hệ đối địch này cũng không phải một ngày hay hai ngày rồi.
Tuy Tạ Kinh Thành đánh không lại Lại Hồng Nho nhưng Lại Hồng Nho chơi âm mưu quỷ kế cũng không phải là đối thủ của Tạ Kinh Thành. Hai người có cả thắng lẫn bại, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Hơn nữa, bởi vì thân phận cùng địa vị hai bên ngang ngửa cho nên hai người bọn họ cũng đều không dám làm việc quá mức, không dám liều mình với đối phương.
Bất kỳ người nào trong hai người chết đi cũng có thể dẫn phát một trận chiến có quy mô lớn trong mấy chục năm qua tại HongKong.
Nhưng Lại Hồng Nho đang nhục mạ mình ở trước mặt Đường Trọng, Tạ Kinh Thành không thể chịu nổi.
– Anh bạn kia là ai? Thoạt nhìn không phải người quen. Tôi đang nói chuyện cùng bạn, anh ở ngoài chõ mồm vào làm gì? Tại sao bên trong hội sở Hoàng gia lại có loại lưu manh tố chất thấp này trà trộn vào? Nếu để người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng tới hình tượng toàn bộ hội sở. Tạ Kinh Thánh mắng người cũng vô cùng ngoan độc.
– Mắng aạo là lưu manh sao? Lại Hồng Nho cười lạnh.
– Năm đó cha của mày bưng trà rót nước, đi theo làm tùy tùng cho lưu manh, lúc đó mày còn chưa sinh ra đúng không?
Những lời này càng độc ác hơn.
Lúc Tạ Sinh Uy vừa tới HongKong, bởi vì nguyên nhân là đồng hương cho nên đã được ông nội của Lại Hồng Nho chiếu cố. Hắn tiến vào hội Tam Hợp, hơn nữa rất nhanh lập công, trở thành người có tài đắc lực cho hội Tam Hợp. Trong chuyện này, dĩ nhiên cũng là nhờ ông lão ấy trợ giúp.
Lúc đó chẳng phải là Tạ Sinh Uy chấm trà rót nước chạy gãy chân trước mặt ông nội hắn sao?
Càng khiến Tạ Kinh Thành tức giận chính là Lại Hồng Nho mắng như vậy những quả thật hắn không có cách nào phản bác.
Chẳng lẽ hắn có thể chối bỏ lịch sử này sao?
Nếu như hắn nói ra, chỉ sợ tất cả bằng hữu cùng đường đều mắng hắn là vong ân phụ nghĩa.
Mặc kệ hai bên giữ bí mật tới mức nào thì vẫn có rất nhiều người nhìn vào đấy.
Lúc Tạ Sinh Uy nhìn thấy ông nội hắn vẫn còn phải chào hỏi như con cháu đấy.
Đánh không thắng lại mắng không được, Tạ Kinh Thành dứt khoát bỏ qua sự tồn tại của Lại Hồng Nho.
Hắn cười ha hả nhìn Đường Trọng nói:
– Một số người không biết lễ phép khiến cho Đường tiên sinh chê cười.
Đường Trọng cười cười, không định lẫn vào chiến đấu giữa hai người.
Tạ Kinh Thành muốn tạm thời tránh chiến khiến trong lòng Lại Hồng Nho càng tức giận. Bây giờ mình đang là người bị hại, sao có thể bỏ qua như vậy được?
– Không biết lễ phép đó là kiến thức có vấn đề. Nhưng người hai mặt như vậy cũng là nhân phẩm có vấn đề rồi. Lại Hồng Nho cao giọng mắng.
– Một bên là khuôn mặt tươi cười xưng anh em cùng người, một bên đẩy người ra làm bia đỡ đạn, người như vậy sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng.
Tạ Kinh Thành nổi giận, đột nhiên quay người nhìn chằm chằm vào Lại Hồng Nho quát:
– Họ Lại kia, đừng đổ tội cho người trong sạch, nói chuyện phải chú ý chứng cớ, nếu như không có chứng có thì đơn giản chính là một kẻ tiểu nhân châm ngòi ly gián. Anh cho rằng sẽ có người mắc lừa thủ đoạn nhỏ như vậy sao? Anh quá coi thường chỉ số thông minh của người khác đấy.
– Người đang làm, trời đang nhìn. Mày làm nhiều việc ác như vậy không chột dạ sao?
Dĩ nhiên Lại Hồng Nho không thể xuất ra chứng cớ, chỉ có thể cùng hắn nói về nhân phẩm. Hắn có thể có chứng cớ gì?
Tạ Kinh Thành mỉa mai nói:
– Vội vàng đổ bộ lên đầu người, chẳng phải trong lòng ai xấu vừa nhìn đã biết sao?
– Tạ Kinh Thành, ý mày muốn đánh nhau sao? Lại Hồng Nho uy hiếp nói nói. Hai người có thân phận địa vị tương đương nhau, nắm đấm ai cứng hơn là sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
– Thật có lỗi. Tôi học tập tại học viện Harvard về kinh doanh chứ không phải đánh nhau. Bây giờ là xã hội pháp chế, ai động vào tôi, dĩ nhiên pháp luật sẽ giúp tôi đòi lại công bằng. Anh có thể đánh tôi nhưng anh có thể đánh nhau với pháp luật sao?
Thiếu chút nữa Lại Hồng Nho phun ra một ngụm máu tươi.
Học viện Harvard, đây là điều khiến trong nội tâm người nhà bọn hắn đau nhức.
Bởi vì trong nhà bọn hắn không có một người nào đọc sách, lăn lộn trong vòng hắc đạo bị mọi người chê cười.
Mấy trăm năm trước lão đại uy phong đã nói một câu “trăm người không dùng được một chính là thư sinh” để mắng người đọc sách là vênh váo trung thiên.
Trong thời đại khoa học kỹ thuật, bất luận như thế nào hắn cũng không thể dùng những lời này để mắng.
Đường Trọng ở bên cạnh ăn no thỏa mãn.
Một trò hay như thế này, đáng tiếc Bạch Tố, Trương Hách Bản, Lâm Hồi Âm đã đi trước, không có phúc hưởng thụ.
Mắt hắn đảo qua một vòng, sắc mặt tối sầm lại. Hắn nghĩ thầm, cái gì là câu lạc bộ du thuyền Hoàng gia, tên gọi rất uy phong vậy mà bên cạnh bờ, ngay cả quán bán hạt dưa cũng đều không có.
Một câu tắt lửa của Lại Hồng Nho, Tạ Kinh Thành cũng không muốn đấu võ mồm cùng mãng phu. Hắn sợ chọc giận người, thằng nhóc này này đầu nóng lên một chút sẽ động thủ đánh người. Tuy bên cạnh hắn có mấy vệ sĩ nhưng mấy vệ sĩ này chưa đủ khiến Song hoa Hồng Côn như Lại Hồng Nho nhét kẽ răng đấy.
Tạ Kinh Thành nhìn Đường Trọng, nhiệt tình nói:
– Đường tiên sinh, cha tôi đã đặt chỗ rồi, muốn mời anh cùng quản lý Bạch, tiểu thư Lâm Hồi Âm và tiểu thư Trương Hách Bản cùng đi ăn tối. Buổi hòa nhạc đã lấy được tiếng vang lớn như vậy, nhất định phải chúc mừng mọi người mới được.
Không đợi Đường Trọng nói chuyện, Lại Hồng Nho đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng nói:
– Sư phụ, vừa rồi lúc ở trên thuyền tôi đã gọi điện thoại cho cha. Tôi nói rằng tôi may mắn bái nhập môn hạ của người, cha tôi rất cao hứng. Cha còn nói rằng tôi mạo muội bái sư như vậy, không có sáu lễ bó tu, không có quỳ lạy dâng trà, điều này là không tôn trọng thầy. Cho nên tối nay cha tôi sẽ mở thiết yến, chúng tôi sẽ làm lễ bái sư lần nữa, kính xin thấy tới.
– Sư phụ? Tạ Kinh Thành hạ miệng, con mắt mở trừng trừng so ra còn lớn hơn chuông đồng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Song hoa Hồng Côn Lại Hồng Nho vậy mà đã bái Đường Trọng là thầy sao?
Chẳng lẽ thằng này lại muốn từ lưu manh đổi đi làm ca sĩ sao? Hắn muốn Đường Trọng dạy hắn ca hát hả?
Nghĩ đến loại tướng mạo như Lại Hồng Nho đứng trên sân khấu thâm tình chân thành hát tình ca hoặc là giãy dụa nhiệt tình chiếc mông lớn nhảy Dance, trong lòng Tạ Kinh Thành đã cảm thấy vô cùng chờ mong.
Nếu như có thể thì cũng muốn hắn ký kết với công ty Bách Niên nhà mình.
Lại Hồng Nho nguyện ý bái Đường Trọng là thầy, đó là tạm thích ứng mà tính, là vì tránh nặng tìm nhẹ. Chẳng phải gọi sư phụ so với gọi là cha nuôi thoải mái hơn nhiều sao?
Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Tạ Kinh Thành, trong lòng của hắn có chút cảm giác đắc ý. Cảm giác mình đã làm một chuyện vô cùng chính xác.
Đương nhiên hắn sẽ không giải thích gì với Tạ Kinh Thành.
– Sư phụ, chúng ta đi thôi, xe đã đợi ở bên ngoài rồi.
Lại Hồng Nho lại lên tiếng mời. Quả thật hắn đã nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho người nhà, quả thật cha của hắn cũng để cho hắn mời người về nhà mở tiệc chiêu đãi. Đã gọi một tiếng sư phụ, vậy thì không thể chỉ là làm bộ dáng, làm xã hội đen, ngược lại càng phải giữ chữ tín so với quan viên.
– Đường tiên sinh, cha tôi cũng chờ đã lâu. Tạ Kinh Thành sốt ruột nói. Sau khi nghe nói Lại Hồng Nho lái thuyền đuổi theo, vốn là hai cha con bọn hắn còn tưởng rằng sẽ có một hồi long tranh hổ đấu. Không ngờ tuồng không thấy, ngược lại hai người này lại có cảm tình tốt với nhau.
Tình thế như vậy là bất lợi đối với cha con nhà họ Tạ.
Đường Trọng nhìn Lại Hồng Nho, vừa cười vừa nói:
– Tiệc bái sư coi như xong. Chỉ cần thầy trò chúng ta hợp nhau, những thứ khác đều là hình thức. Cậu trở về thay tôi cảm tạ cha của cậu, nói hai ngày này tôi có nhiều việc, đợi đến lúc rãnh rỗi nhất định sẽ tự mình đến nhà bái phỏng.
Lại Hồng Nho thất vọng, cho rằng Đường Trọng từ chối mình là muốn tiếp nhận lời mời của Tạ Kinh Thành.
Đường Trọng lại nhìn về phía Tạ Kinh Thành nói:
– Tôi đến HongKong được cha con ánh chiếu cố quá nhiều, ôm lớn không lời nào cảm tạ hết được, dạ tiệc hôm nay coi như xong. Hôm nay trong lúc du ngoạn, Hồi Âm cùng A Ken không cẩn thận rơi xuống nước, bọn họ đều hơi chấn kinh, thật sự không có tâm tình ở lại dự tiệc. Anh cũng thay tôi giải thích một tiếng.
Nói xong, Đường Trọng bỏ qua thái độ hai người, dịch bước đuổi theo hướng đám người Bạch Tố vừa rời đi.
Tạ Kinh Thành cùng Lại Hồng Nho nhìn nhau, sau đó đồng thời hừ lạnh.
– Hắn không tiếp nhận lời mời của mình, cũng không tiếp nhận lời mời của đối thủ.
Nghĩ như vậy, hai người đều cảm thấy cục diện như vậy cũng không phải không thể tiếp nhận.
Nhìn thấy Đường Trọng đuổi theo, Bạch Tố trêu ghẹo nói:
– Thì ra cậu không chỉ có các cô gái thích mà ngay cả đàn ông cũng vì muốn tranh cậu mà đầu rơi máu chảy. Thật sự là mọi việc đều thuận lợi.
– Tôi không thích. Trương Hách Bản nói tiếp.
Đường Trọng liếc nhìn cô rồi nói: – Cô cho rằng cô là đàn ông hay đàn bà?