Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 312: Anh không ngốc nhưng tôi rất thông minh nhá
Xã hội hiện đại đã sớm biến tướng hai chữ “cha nuôi.
Nếu một cô gái nói mình có cha nuôi thì lập tức sẽ khiến người khác suy nghĩ rất xa.
Không chỉ thế, vì trào lưu cha nuôi, một loại trang phục tên gọi “váy ngắn B” cũng rất được ưa chuộng. Tìm cha nuôi thì phải có váy ngắn B. Câu nói này đã trở thành trào lưu một thời.
Lại Hồng Nho là lưu manh nhưng lưu manh cũng biết trào lưu trên mạng nha. Hơn thế nữa, hắn còn lập một nich name “Lại cóc ăn thịt thiên nga. Tài khoản đó còn có hơn trăm fans hâm mộ. Dù những fans đó đa số đều là anh chị em trong Tam Hợp hội nhưng mà hắn vẫn là người của công chúng rồi.
– Gọi hay không?
Đường Trọng hỏi. Hắn ngồi xuống, những giọt nước từ trên người do nhiều lần nhảy xuống biển rơi hết trên cơ thể to lớn của Lại Hồng Nho.
Giọt nước trên người Đường Trọng chảy xuống người Lại Hồng Nho tạo thành một dòng nước nhỏ, sau đó tất cả dọc theo khoang thuyền hoàng gia Mary chảy đi.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, những bọt nước kia trông óng ánh trong suốt thật đẹp.
Đường Trọng nhìn hình ảnh đó mà cảm thấy chán ghét.
Lại Hồng Nho bị Đường Trọng bức sắp khóc.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó chịu, bờ môi nhúc nhích rất lâu mới miễn cưỡng nói:
– Tôi còn là gọi cậu ông nội nuôi đi.
Tôi gọi cậu là cha nuôi, cậu lại cho tôi một bộ váy ngắn. Như vậy tôi có phải mặc vào cho cậu xem không?
Đường Trọng không vui nói:
– Thứ nhất, tôi không già như vậy. Thứ hai, tôi không thể chiếm lợi của cha anh.
Trong nội tâm Lại Hồng Nho thầm hận, nghĩ :
– Cậu bắt tôi gọi cậu là cha nuôi thì không chiếm lợi của cha tôi chắc?
– Vậy tôi.
Lại Hồng Nho tâm tư khẽ động nói:
– Tôi gọi cậu là sư phụ. Qua trận đấu hôm nay, tôi đã học được rất nhiều thứ từ cậu nên cậu giống như thầy giáo của tôi vậy.
Đường Trọng gật đầu nói:
– Vậy cũng được, một ngày là thầy, cả đời là cha.
– Đúng là tên ức hiếp người. Lại Hồng Nho thầm mắng.
Định ra danh phận xong, Đường Trọng cũng không bắt nạt hắn nữa.
Hắn đặt mông ngồi ở trên khoang thuyền, nhìn Lại Hồng Nho hỏi:
– Anh tìm Tạ Kinh Thành à?
– Đúng vậy. Nhắc tới Tạ Kinh Thành thì tận đáy lòng Lại Hồng Nho rất hận. Hắn cố gắng ngồi thẳng thân thể, tức giận nói:
– Tôi đúng là tới tìm Tạ Kinh Thành gây sự. Tôi nghĩ hắn trên thuyền nên mới cho thuyền đâm vào.
– Sao anh biết hắn ở trên thuyền? Đường Trọng hỏi.
– Tôi nghe cấp dưới nói. Lại Hồng Nho không giấu Đường Trọng cái gì, với lại điều này cũng không cần giấu giếm.
– Du thuyền của tôi và hắn đều do một câu lạc bộ du thuyền trông giữ. Bọn họ nói du thuyền hoàng gia Mary của Tạ Kinh Thành đã ra khơi. Vì thế tôi liền dẫn người đuổi theo, không ngờ lại gặp các cậu trên thuyền.
Lại Hồng Nho nói càng làm Đường Trọng xác định suy đoán lúc trước. Hai người bọn họ đều trúng kể.
Trúng quỷ kế của cha con họ Tạ. Khi Đường Trọng đánh Tạ Kinh Thành, Tạ Sinh Uy không những không trả thù mà còn khuyên Đường Trọng nên ở lại rồi còn chiếu cố tới ăn, mặc, ở cùng buổi hoà nhạc của bọn họ ở HongKong. Điều này giống như bọn họ đã biết thân phận của Đường Trọng nên đang tìm mọi cách nịnh nọt vậy.
Hôm nay Tạ Kinh Thành còn rất nhiệt tình cho bọn họ mượn du thuyền ra biển chơi nữa.
Đường Trọng biết rõ, lúc bọn hắn lên thuyền thì Tạ Kinh Thành sẽ tìm một nơi kín đáo mà ẩn núp, sau đó tung tin mình đi du thuyền ra biển chơi.
Từ trước đến nay vẫn đối đầu với Tạ Kinh Thành là Lại Hồng Nho nghe được tin như vậy thì liên mang theo anh em của mình lái du thuyền đuổi theo.
Tiếp đó, một hiểu lầm lớn cứ thế diễn ra.
– Mượn đao giết người. Đường Trọng thầm nghĩ.
Nếu thành công thì có thể báo thù cho con bị thương lúc trước mà mình cũng không bị liên luỵ chút nào.
Hắn chỉ mượn thuyền thôi, ai biết sẽ phát sinh sự việc phía sau chứ.
Mà Tạ Sinh Uy chắc chắn đã điều tra về mình, biết mình nóng nảy, hơi tí là đánh người.
Nếu hôm nay mình đánh Lại Hồng Nho thương nặng thì nhất định mình sẽ đắc tội với nhà họ Lại và Tam Hợp hội. Đến lúc đó, khi mình tại HongKong thì hoàn toàn phải phụ thuộc vào cha con họ Tạ rồi.
Suy nghĩ kỹ hơn, nếu hai bên quan hệ mật thiết thì họ Tạ có thể mượn cơ hội thích hợp tạo quan hệ với nhà họ Khương ở Yến Kinh. Như vậy, Tạ Sinh Uy không phải như cá chép hoá rồng sao?
Lúc đó, ai sẽ truy cứu ngọn nguồn mấy vết bẩn của hắn chứ?
Bọn hắn chỉ cần cho mình mượn thuyền đi chơi mà có thể thu được nhiều lợi ích như vậy thì sao có thể từ chối hấp dẫn này chứ?
Tạ Sinh Uy không phải kẻ chỉ biết cậy mạnh mà là cao thủ trong đùa bỡn âm mưu.
Đường Trọng liếc Bạch Tố ý bảo cô cũng cho Lại Hồng Nho một khăn lau sạch. Bạch Tố trừng mắt hắn nhưng vẫn nghe theo.
Trong lòng cô nghĩ, tên này thật biến thái, vừa rồi còn đìm người ta xuống biển suýt chết mà chỉ trong nháy mắt đã cùng người ta bái sư, thu học trò, nói chuyện kiếm lời rồi.
Đường Trọng không biết suy nghĩ của Bạch Tố, nói:
– Bây giờ anh đã hiểu chưa?
– Đã hiểu. Lại Hồng Nho nói.
– Hiểu cái gì?
– Trúng bẫy của con chó già Tạ Sinh Uy kia. Lại Hồng Nho nhận khăn bông từ Bạch Tố lau tóc cùng nước trên mặt nói:
– Lão biết cậu có thể đánh nhau cho nên cố ý dẫn tôi tới trước mặt cậu. Tạ Kinh Thành bị cậu đánh đã rất mất mặt ở HongKong. Tạ Sinh Uy không trả thù cậu mà còn mọi cách nịnh nọt cậu nên Tân An cũng mất mặt. Bây giờ tôi cũng bị thua trong tay cậu thì người khác sẽ nghĩ, hoá ra không chỉ có Tân An là thùng rỗng kêu to mà Tam Hợp hội cũng không hơn . Như vậy mọi người sẽ không chỉ để ý một mình bọn hắn mà danh dự Tam Hợp hội của chúng tôi cũng bị ảnh hưởng.
– Thằng này không ngốc. Đường Trọng thầm nghĩ.
Hắn tủm tỉm nhìn Lại Hồng Nho nói:
– Anh đã sớm nhận ra tôi hả? Lại Hồng Nho xấu hổ nói:
– Không sớm cũng không muộn.
– Nhận ra tôi mà còn muốn đánh nhau với tôi. Đường Trọng cười nói:
– Có phải muốn tôi trở thành đá lót đường cho anh không?
Bị Đường Trọng nói trúng tim đen nhưng Lại Hồng Nho cũng không thấy chột dạ nói:
– Lúc đó tôi nghĩ có thể đánh thắng người đã đánh Tạ Kinh Thành. Đúng là tôi tự cao tự đại quá, đã múa rìu qua mắt thợ trước mặt sư phụ, để ngài chê cười rồi.
– Không có gì đáng cười cả. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy thôi.
Đường Trọng còn muốn nói trực tiếp hơn Lại Hồng Nho.
– Anh và Tạ Kinh Thành có mâu thuẫn gì mà đến mức người chết ta sống như thế?
– Bọn hắn đều là phản đồ.
Lại Hồng Nho tức giận mắng:
– Con đã lớn liền không muốn nhận cha. Loại người này quá xấu xa.
Trải qua giải thích của Lại Hồng Nho, Đường Trọng đã biết vì sao nhà họ Lại của Lại Hồng Nho cùng Tam Hợp hội do Lại gia cầm đầu lại có thâm cừu đại hận với Tạ Kinh Thành nhà họ Tạ cùng Tân An do nhà họ Tạ lãnh đạo như vậy rồi.
Vốn tổ tiên của Lại Hồng Nho và cha của Tạ Kinh Thành đều không phải người gốc HongKong. Nhà họ Lại là từ phía đông Nghiễm Nam tới, nhà họ Tạ là từ Triều Châu Nghiêm Nam tới. Nếu như không phải hai bên muốn chiếm cùng một địa phương thì hai bên có thể coi là nửa đồng hương rồi.
Tổ tiên nhà họ Lại là chủ lực trong Thiên Địa Hội, về sau đến HongKong phụ trách công tác thành lập chi nhánh hải ngoại. Rồi sau đó Tam Hợp hội được thành lập, nhà họ Lại dựa vào căn cơ cùng tư cách lâu đời và ỷ vào người đồng thế mạnh nên vẫn khống chế Tam Hợp hội.
Huy hoàng được vài chục năm thì chính phủ bắt đầu thanh lý Tam Hợp hội. Tam Hợp hội liền trở thành cây to đón gió, dù có cường thịnh như cũ thì cũng không thể điều hành cả tổ chức xã hội đen khổng lồ như vậy cho phù hợp với hoàn cảnh lúc đó được. Bởi thế, không ít nhân tài trong Tam Hợp hội muốn tách ra thành lập hội riêng. Trong thời gian ngắn HongKong liên xuất hiện hơn mười bang phái lớn nhỏ.
Rồi sau đó, kẻ nhập cư trái phép đến HongKong rồi được ông chủ của Tam Hợp hội chiếu cố dẫn dắt là Tạ Sinh Uy đã rời đi Tam Hợp hội và gia nhập Tân An. Không chỉ thế, vì hắn có năng lực nên đã trở thành lão đại của Tân An.
Tuy nhà họ Lại không phải người bản địa nhưng bọn họ lập nghiệp ở HongKong đấy. Cho nên bọn họ chính là đại biểu cho lợi ích của hắc bang bản địa HongKong. Tạ Sinh Uy cũng không phải người bản địa HongKong. Hắn là người đến từ bên ngoài. Hắn và Tân An hắn lãnh đạo lại đại biểu cho lợi ích của những kẻ đến từ bên ngoài.
Có lợi ích thì tất nhiên sẽ có mâu thuẫn, có mâu thuẫn thì sẽ phát sinh xung đột.
Vì vậy, nhà họ Lại cùng nhà họ Tạ liên tục phát sinh xung đột. Lại Hồng Nho cùng Tạ Kinh Thành cũng đấu vài chục năm.
Vì đời trước truyền lại nên hai người gần như là thiên địch.
Mỗi người đều có lợi ích riêng. Đường Trọng sẽ không tin lời từ một phía của Lại Hồng Nho, cũng không có ý kiến gì với mâu thuẫn của bọn hắn và càng không làm hoà giải cho hai bên.
Từ giữa mâu thuẫn của bọn họ, Đường Trọng có thể thu được lợi ích lớn nhất.
Đây chính là điều Đường Trọng muốn.
Ngay khi Lại Hồng Nho lớn tiếng gọi muốn Tạ Kinh Thành đi ra mà hắn nói câu “trúng kế” thì hắn cũng đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nếu không sao hắn phải săn sóc ôn nhu với Lại Hồng Nho như vậy.
Dã thú ăn thịt sao liền biến thành ăn cỏ được. Những lời này rất phù hợp để nói về Đường Trọng.
– Bọn chúng lừa tôi còn chưa tính thế mà còn dám lấy sư phụ làm người chịu tội thay.
Lại Hồng Nho vẻ mặt đầy tức giận nói:
– Khi về tôi nhất định phải mang anh em đến tính số với cha con họ Tạ kia. Chúng khinh người quá đáng rồi.
Đường Trọng xua tay cười nói:
– Cũng có khả năng là bọn họ chỉ có ý tốt cho mượn thuyền. Chứ có phải người của Tạ gia đến trước mặt anh nói Tạ Kinh Thành lái thuyền ra biển đầu. Đó là do tin tức của anh không chính xác mà thôi đúng không?
Lại Hồng Nho sững sờ. Hắn thấy mình không nhìn thấu cái tên trước mặt còn trẻ hơn mình rất nhiều này.
Với số tuổi của bọn hắn như vậy, sau khi biết mình bị người ta bán đúng thì việc muốn làm đầu tiên không phải là dẫn người đi báo thù sao?
Hắn làm sao còn muốn nói giúp cho người của Tạ gia chứ.
Trong lòng Đường Trọng cười lạnh.
Anh muốn kích thích tôi về trả thù Tạ Kinh Thành để nhà họ Lại cùng Tam Hợp hội ngư ông đắc lợi sao?
– Anh không ngốc nhưng tôi còn thông minh hơn nhá. Điều rõ ràng như vậy mà anh không nhìn ra hả?
Đường Trọng cười nói:
– Có phải tôi nên ném anh vào biến cho tỉnh táo đầu óc không?
Lại Hồng Nho nhanh chóng xin lỗi nói:
– Sư phụ, thật xin lỗi, là tôi nói sai rồi. Tôi không có ý muốn kéo sư phụ xuống nước. Đây là mâu thuẫn giữa Tam Hợp hội và Tân An thì tất nhiên phải do chúng tôi tự giải quyết, không có liên quan gì đến sư phụ cả.