Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 311: Tôi muốn làm cha nuôi
Vừa quát lên, người đã lao đến, chân trái đá một phát vào phần bụng của Đường Trọng.
Một đá này nhìn như bình thường, nhưng lại làm cho Đường Trọng không dám chủ quan chút nào.
Một chiêu có mười hai cách biến hóa, mỗi một cách biến hóa lại có vô số hậu chiêu. Điều này có một chút giống như Thái Cực, một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tam, tam sinh lương cực.
Chiêu thức lợi hại, kỳ thật chỉ là hóa nhiều thanh ít, chỉ một chiêu giết địch.
Lúc chúng ta xem phim ảnh, những nhân vật chính dung cái gì ma Hàng Long Thập Bát Chưởng Càn Khôn Đại Na Di, chưa xem chính thức chỉ nghe tên cũng đã cảm thấy lợi hại rồi, nhưng thực ra chỉ đứng tại chỗ mua may rồi dùng kỹ xảo vào chứ có giống thực tế đâu. Càng thần kỳ chính là đối thủ của hắn vậy mà đứng nguyên tại chỗ bất động, đến khi hắn vận công xong đánh ra con tiểu long kia mới mạnh mẽ xông đến đối chiêu sau đó bị đánh bay. Vì vậy, một đám người đều hâm mộ hàng long thập bát chưởng này nói nó thật sự là lợi hại.
Thừa dịp hắn bệnh, thì lấy luôn mạng của hắn.
Đây là lời dạy bảo của râu dài.
Nếu Đường Trọng gặp loại tình huống này, thì đã sớm xông lên vặn gay đầu của hắn.
Người chết còn đánh ra hàng long thập bát chưởng được à? Hàng quỷ thập bát chưởng còn nghe hợp lý hơn.
Một thành viên xã hội đen lại có được võ công như vậy, trong mắt Đường Trọng cũng thật sự hiện lên sự kinh ngạc.
Đương nhiên, sự kinh ngạc này cũng không thể cải biến chuyên Đường Trọng muốn đánh hắn một trận.
– Tao lại thử công phu chân của mày.
Đường Trọng nói.
Hắn đứng nguyên tại chỗ không hề động, cũng đá một cước ra ngoài.
Bắp chân hai người đụng mạnh vào nhau.
Bởi vì đây là trên thuyền, Đường Trọng chỉ mặc một cái quần bơi, Lại Hồng Nho cũng chỉ mặc một cái quần lửng. Bắp chân hai người đụng vào nhau, chẳng khác nào là thịt đánh thịt, xương đập xương.
Khi bắp chân hai người đụng vào nhau, Đường Trọng cảm thấy bắp chân của mình như là đá vào sắt, miệng vụng trộm hít sâu một hơi nhưng trên mặt lại biểu lộ vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Đường Trọng không có phản ứng gì, trên mặt Lại Hồng Nho cũng không nhìn ra bất kỳ dị trạng nào, giống như vừa rồi hai người va chạm đều không có bất kỳ tổn thương gì. Trong mắt bọn họ, loại công kích trình độ này quả thật cũng không là gì. Chuyện gì đều không có.
Vì vậy, bắp chân hai người lại đụng vào nhau.
Cộp.
Lần thứ ba đụng vào một chỗ.
Cộp.
Lần thứ tư, lần thứ năm, sau khi chân hai người liên tục đụng vào nhau hai mươi mấy lần, lại va vào nhau một lần va chạm cực mạnh. Cuối cùng thân thể hai người cũng kéo ra một khoảng cách.
Đường Trọng thoải mái, dễ chịu đứng nguyên tại chỗ bất động, vẻ mặt vui vẻ nhìn Lại Hồng Nho đứng đối diện hắn.
Mặt Lại Hồng Nho không biểu tình, thân thể như tùng bách thúy trúc, thẳng đứng cao ngất, ổn như bàn thạch.
Đột nhiên.
Chân trái của Lại Hồng Nho run lên. Người suýt chút nữa mất thăng bằng ngã xuống đất.
Sau khi đùi phải va chạm hơn mấy chục lần cùng Đường Trọng đã bắt đầu run lên. Thân thể không khống chế được, lúc nào đều có khả năng bãi công ngã xuống đất.
Lại Hồng Nho đứng không nổi.
Khuôn mặt đen vặn vẹo, thoạt nhìn giống như là một cái bánh bao thịt bị đè ép biến hình.
Hắn ngồi xổm xuống, lấy tay xoa bop bắp chân của mình.
– Thật mất mặt.
Trong lòng Lại Hồng Nho thầm nghĩ.
– Mình đã sớm luyện tập được cốt chấn, cước pháp lại là ưu thế của Lại gia, làm sao lại không thể đấu được với thằng nhãi này chư?
Thừa dịp Lại Hồng Nho cúi đầu xoa chân không để ý, nụ cười trên mặt Đường Trọng cũng đã biến mất.
Hắn vụng trộm dùng chân trái của mình chà xát đùi phải vài phát.
– Công phu chân của thằng khờ này đúng là không phải dùng để bày cho đẹp.
Trong lòng Đường Trọng mắng.
– Mình đụng chân cùng râu dài, tối đa cũng chỉ bị thương thành như này. Mặc dù râu dài không có dung toàn lực, nhưng như thế cũng đã làm cho người ta rợn cả người. Bởi vậy có thể thấy được, họ Lại nổi tiếng với công phu chân, cũng xác thực có chỗ độc đáo của nó.
Giang hồ nhiều ẩn sĩ. Chuyện đó quả nhiên không giả.
– Tại sao mình lại đụng chân cùng hắn chứ?
Đường Trọng thật hối hận.
Mấy cô gái và A Ken trên chiếc du thuyền Hoàng gia Mary đối với trận thắng lợi này đã rất mong đợi. Các cô xem qua vô số lần Đường Trong chiến đấu, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua Đường Trọng đánh thua.
Một màn này rơi vào trong mắt phần đông nam nữ trên du thuyền Lôi Đình thì như là có tiếng sấm bên tai.
Song hoa hồng côn Lại Hồng Nho đánh khắp HongKong vô địch thủ vậy mà thua, thua bởi một tên vô danh không tên tuổi gì là sao?
– Hắn là Đường Trọng.
Có một cô gái tóc dài chỉ vào Đường Trọng thét to.
Thấy vẻ mặt người khác đều không hiểu nhìn mình, cô mới giải thích nói:
– Đây là Đường Trọng của nhóm Hồ Điệp. Gần đây hắn chính là tâm điểm, là anh của Đường Tâm.
Cô gái cần thận nhìn lại, thấy mình không có nhìn nhầm.
Tuy tất cả mấy người phụ nữ trên Hoàng gia Mary đều mặc áo tắm, tóc dài rối tung, không có trang điểm, hình tượng rất khác, nhưng khuôn mặt của các cô vẫn rất quen thuộc.
Tại sao nhóm Hồ Điệp lại ở trên thuyền của Ta Kinh Thành? Không phải Tạ Kinh Thành mang theo tiểu minh tinh ra biển du ngoạn sao?
Đường Trọng nhìn Lại Hồng Nho đang ngồi xổm xoa chân, hỏi:
– Còn muốn đánh nữa hay không? Lại Hồng Nho không chịu nổi sự uất ức này, càng không chịu được loại thất bại này.
Hắn mạnh mẽ đứng lên, quát lớn:
– Đánh tiếp.
– Máy có biết bơi không?
Đường Trọng hỏi.
Lại Hồng Nho sững sờ, lập tức thân thể căng cứng, kinh sợ hỏi:
– Mày hỏi làm gì?
– Không biết là được rồi.
Đường Trọng nói. Hắn từ trên mặt đối phương đã đạt được đáp án mình muốn.
Lúc này, đến lượt hắn chủ động công kích.
Thân thể của hắn tiến lên. Một quyền đánh vào ngực của Lại Hồng Nho.
Lại Hồng Nho giữ quyền con lại. Đường Trọng lại hóa quyền thanh trảo, một trảo khống chế hắn rồi vươn tay kia ra, kéo thân thể của Lại Hồng Nho vung mạnh ra biển lớn.
Tõm.
Thân thể hai người đồng thời rơi xuống nước, tạo lên gợn sóng cực lớn, xoáy lên mảng lớn bọt nước.
Lục Đường Trọng mang Lại Hồng Nho đã hấp hối như một đầu chó chết lên thuyền, lập tức Lại Hồng Nho oa oa nôn ra. Con Đường Trọng tựa vào ven khoang thuyền, hưởng thụ đãi ngộ cấp năm sao do Bạch Tố cầm khăn mặt sạch sẽ lau tóc cùng thân thể cho hắn.
– Đánh nhau quả nhiên là cần chỉ số thông minh đấy.
Đường Trọng cảm thán nói. Vừa rồi đụng chân phải cả buổi cùng thẳng to con này, lại không thể làm gì hắn, mà mình con bị tổn thương không nhẹ. Hiện giờ, hắn thì tốt rồi, chỉ kéo thằng này vào trong nước chơi một lát, thì đã có hiệu quả ngay.
– Thả Lại đại thiếu gia của chúng ta ra.
– Đại ca, anh không có chuyện chứ?
– Anh em cùng lên chơi chết thằng này.
Thấy Lại Hồng Nho bị bắt, không đứng dậy nổi trên boong thuyền, lập tức chúng nam chúng nữ trên thuyền Lôi Đình lo đến đỏ mắt.
Một thằng nhãi tóc dài dẫn đầu, mấy người cùng nhảy qua bên này.
Bọn họ vừa mới rơi xuống bong thuyền, Đường Trọng đã xông đến, nâng tên tóc dài lên, ném hắn vào trong biển, đầu lao xuống nước, uống mấy hớp nước là không tránh được.
Ba người khác cũng không may mắn thoát khỏi, Đường Trọng lại ném mấy cái, không một ai may mắn thoát khỏi.
Trong nháy mắt, khoang thuyền lại an tĩnh.
Ngược lại trong biển rộng lại nhiều hơn mấy sinh mệnh nhỏ đang liều mạng vung vẫy. Đám con gái cùng thuyền trưởng trên thuyền Lôi Đình vội vàng ném phao cấp cứu xuống.
Đường Trọng đi đến bên người Lại Hồng Nho ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt tái nhợt không một tia máu của hắn, hỏi:
– Có phục không?
– Không phục.
Lại Hồng Nho cắn răng nói. Triết nhân nói, người có thể không có ngạo khí, nhưng nhất định phải có ngông nghênh. Hắn muốn kiên trì chịu đựng.
Mình có thể thua hắn, nhưng trên mặt nhất định không thể biểu hiện sự kinh sợ. Nếu không về sau hắn làm sao còn có thể lăn lộn ở HongKong được?
Đường Trọng cũng không nhiều lời, tấm thân thể của hắn định ném vào trong biển rộng.
– Phục. Phục. Tôi phục rồi.
Lại Hồng Nho la lớn. Hắn biết tình huống của mình. Vừa rồi hắn đã bị giày vò gần mất mạng. Nếu hắn lại bị ném xuống lần nữa, chỉ sợ hắn cũng không bò được rồi.
Người biết bơi vĩnh viễn không thể hiểu được tâm lý sợ nước của vịt cạn.
Triết nhân còn nói qua, người có thể không ngông nghênh, nhưng nhất định phải có cốt khí.
Đường Trọng để hắn xuống, vừa cười vừa nói:
– May mắn mày nói nhanh. Không thì tao cũng không muốn phải nhảy xuống cứu mày rồi. Tao mới vừa nói muốn lấy trên người của may một ít linh kiện mà. Mày chưa quên chứ?
Yết hầu của Lại Hồng Nho tanh lên, lại ọe ra một ít nước biển.
Plain Text To Image – Bạch Ngọc Tuyết
Nước mũi nước mắt của hắn cùng bị sặc ra, thanh âm khàn khàn nói:
– Mày muốn cái gì?
Đường Trọng nhìn ngắm một vòng trên người hắn, giống như là sói nam đang đánh giá cừu non của mình, nói:
– Mày vừa nói qua, hai tay hai chân của máy đều đầy đủ hết, tao muốn một ngón tay cái. Cũng không quá đáng chứ?
– Đúng là không quá đáng.
Lại Hồng Nho nói. Trong lúc nguy cấp, đầu của hắn cũng bắt đầu trở nên linh hoạt hơn.
– Chỉ là, anh muốn ngón tay cái cũng không có tác dụng gì. Nếu không, tôi giúp anh bảo quản đã. Tất nhiên không phải không công, anh có điều kiện gì cứ việc nói ra.
– Điều này có xem như là mở miệng cầu xin tha thứ không?
Đường Trọng hỏi.
– Xem như thế đi.
Lại Hồng Nho gian nan nói. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Dù sao những người lăn lộn xã hội đen như bọn họ, cái khác không biết nhưng đạo lý biết co được, dãn được là vẫn biết đấy. Giống như một số thứ tùy theo hoàn cảnh mà phát sinh biến hoá.
– Trước khi đánh nhau mày nói như thế? Nếu mày cầu xin tha thứ, thì tạo chính là cha của mày à? Lời này có tính không ha?
– Anh chị tôi xấu nên không có muốn mà.
Lại Hồng Nho nhỏ giọng giải thích.
– Yên tâm.
Đường Trọng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
– Tao sẽ không để cho mày gọi tao là cha.
Lại Hồng Nho đại hỉ.
Vẻ mặt hắn cảm kích nhìn Đường Trọng, nói:
– Tôi biết ngay anh là một người có tố chất, sẽ không chấp nhặt cùng người thô kệch như tôi. Dù gì anh cũng là đại minh tinh, gây thù với những người xã hội đen như chúng tôi cũng không nên.
Đường Trọng tự cao nhìn kỹ hắn, chậm rì rì mở miệng, nói:
– Nhưng một tiếng cha nuôi chắc chắn là chạy không được.