Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 309: Song hoa hồng côn
Đường Trọng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người bên kia đã lại hô.
– Tạ Kinh Thành… Mau ra đây để ông mày xem có phải là mày đã bị chết đuối rồi không?
– Tạ Kinh Thành, từ bao giờ lại thành đồ rùa đen rút đầu thế? Chẳng lẽ sợ rồi à? đá Sợ rồi thì kêu to “xin ông nội” hôm nay chúng tao sẽ bỏ qua cho mày…
– Người trên thuyền kia… Gọi Tạ nguyên soái của chúng mày ra đây. Nói là họ Lại tạo đang ở đây, hắn mà không ra thì tao sẽ đụng thuyền tiếp…
Nghe bọn họ nói muốn đụng thuyền tiếp, Trương Hách Bản tính cách mạnh mẽ liền không chịu nổi nữa.
Cô chạy bình bịch tới bám vào mạn thuyền, một tay chỉ vào mấy người trên thuyền Lôi Đình kia, hai mắt trợn tròn, khuôn mặt mũm mĩm đỏ hồng, mắng lớn:
– Các người có bệnh không? Ăn nhiều thì đi nôn đi. Máu bốc lên đầu à? Đụng thuyền con mẹ chúng mày à? Đầu bị cửa đập à? Cái loại không có não như chúng mày sớm muộn cũng có ngày chết chìm trong biển rộng này. Không phải hôm nay thì là ngày mai, cùng lắm thì là ngày mốt. Cá lớn sẽ ăn tươi thi thể chúng mày, cá nhỏ ăn thằng nhỏ của chúng mày. Cha mẹ chúng mày muốn chôn cất chúng mày cũng không tìm nổi một miếng da….
Vẻ mặt Đường Trọng khiếp sợ và khâm phục nhìn Trương Hách Bản. Hắn vốn biết cô gái này vốn bẻm mép, người bình thường không sao chửi bới văn vẻ mạnh mẽ như cô.
Cái gì mà ăn nhiều thì đi nôn, máu bốc lên đầu, cá lớn ăn thi thể, cá nhỏ ăn thằng nhỏ. Những câu kinh điển như vậy mà cô há mồm ra tự nhiên như hơi thở vậy.
Vốn Đường Trọng vốn rất tức giận, cũng chuẩn bị phản kích vài câu.
Nhưng hắn tự biết mình, mình mắng không ác độc được bằng Trương Hách Bản.
Thảo nào vừa rồi A Ken bị cô mắng là băng vệ sinh dính máu cũng không dám ra tay. Hắn biết rõ tính tình của cô gái này, bản thân không phải là đối thủ của cô.
– Lợi hại lắm. Đường Trọng giơ ngón cái khen ngợi Trương Hách Bản.
– Một đám ngu si có người sinh không có người dạy. Trương Hách Bản nghiến răng nghiến lợi nói.
Trên tàu Lôi Đình kia vô cùng trầm mặc.
– Hiển nhiên tất cả mọi người đều bị bài chơi của Trương Hách Bản làm cho ngẩn ra rồi.
Ối giời, có bao giờ được nghe chửi như vậy chưa?
Sau hai phút đồng hồ, rốt cục cũng có người phản ứng.
– Con điếm thối tha, mày nói cái gì đấy? Mày có biết mày chửi ai đó không? Mày còn muốn lăn lộn tại HongKong nữa không?
– Mày cho rằng có Tạ Kinh Thành là Nhị lộ nguyên soái chống lưng thì có thể ẽ làm xằng làm bậy à? Tạ Kinh Thành cũng không dám lớn tiếng trước mặt chúng tao.
– Mau mau xin lỗi cả nhà lớn nhỏ chúng tao mau, nếu không cho mày biết tay…
Một đám đàn ông và phụ nữ bắt đầu phản kích. Trương Hách Bản và Đường Trong nghe chăm chú, không nghe thấy câu nào khiến người ta đau tới tận tim như Trương Hách Bản, đúng là khiến người ta hơi thất vọng.
Văn hóa cao hay thấp quyết định lời nói đạt tới mức độ nào.
Chẳng qua người đàn ông cao to cầm đầu kia lại không nói gì.
Hắn phất tay ra hiệu, Lôi Đình dưới chân bọn họ lại tiến gần về phía Hoàng gia Mary.
Hai chiếc du thuyền một lớn một nhỏ, cách nhau chỉ còn hai mét. Lúc này hắn liền nhảy lên mạn thuyền thân thể vọt lên như đại bàng giương cánh.
Một cái bóng khổng lồ che phủ trời đất xuất hiện.
Rầm rầm…
Người đàn ông to con kia nhảy lên trên sàn thuyền Hoàng gia Mary.
Ván thuyền phát ra tiếng vang nặng nề.
Thuyền Hoàng gia Mary không chịu nổi trọng lượng này, chìm hẳn xuống một cái. Đợi tới khi tên to con kia đứng vững, Hoàng gia Mary mới được nước biển đấy nổi lên trở lại.
Tên to con nhìn lướt qua đám người Đường Trọng, Trương Hách Bản, sau đó ánh mắt chuyển về hướng khoang thuyền, nhíu mày hô:
– Tạ Kinh Thành, lăn ra đây cho ông mày. Ông đang đứng ở cửa khoang thuyền rồi, còn không lăn ra nghênh đón đi.
Cũng không biết người nọ có lai lịch gì mà đã biết đây là du thuyền của Tạ Kinh Thành nhưng vẫn dám điều khiến thuyền lao tới, nhảy lên thuyền con dám gọi Tạ Kinh Thành là cháu chắt… Nhân vật như vậy, tại HongKong chắc cũng không có mấy người đâu nhỉ?
– Hắn không ở trên thuyền. Đường Trọng nhìn chằm chằm vào tên to con, giọng nói không giận dữ.
Dù là người này có lai lịch gì thì hắn cũng đã hoàn toàn đắc tội với Đường đại thiếu gia rồi.
Không hỏi han rõ ràng đen trắng đã lao thuyền tới, khiến cả A Ken và Lâm Hồi Âm rơi xuống nước. Mặc dù mục đích của hắn là Tạ Kinh Thành nhưng… Nếu xảy ra án mạng thì tính sao?
Tạ Kinh Thành chết lúc nào hắn không cần biết nhưng Lâm Hồi Âm có còn sống hay không thì hắn quan tâm.
Cách làm việc không hề kiêng nể gì tới tính mạng người khác của đám con cái nhà giàu thế này, không gặp thì thôi, đã gặp là Đường Trọng gặp một đánh một, gặp đôi đánh cả đội. Đánh được là đánh ngay, không đánh được thì tạm thời không đánh.
Tên to con rõ ràng không tin lời Đường Trọng, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hỏi:
– Mày là ai?
Đường Trọng cảm thấy rất bị tổn thương.
Chính mình hiện tại nổi tiếng như vậy, báo chí, Tivi, internet đầu rẫy ảnh chụp, thế mà thằng ranh này lại không nhận ra mình là sao?
– Đúng rồi, nhất định là đầu tóc với quần áo của mình có vấn đề.
Đường Trọng thầm nghĩ, do toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần bơi, người bình thường đúng là không thể nhận ra hắn là Hoàng đế nhỏ đang rất nổi tiếng hiện nay.
Hơn nữa vừa rồi hắn vừa nhảy vào trong nước cứu Lâm Hồi Âm và A Ken, tóc tại cũng rối loạn, giờ trông giống như một thằng ranh chẳng có chút hình tượng nào.
Vì vậy năm ngón tay của Đường Trọng hất hất tóc, cười hỏi:
– Giờ nhận ra chưa?
Tên to con nhìn chăm chú, lại liếc một cái nữa rồi nói:
– Không nhận ra.
– Đúng là thằng nhà quê. Đường Trọng thầm nói phán đoán của mình.
Mặc kệ hắn có biết mình hay không, chuyện này cũng phải chấm dứt.
– Tao là Đường Trọng. Đường Trọng tự báo họ tên. – Nhưng cũng không quan trọng. Mày đụng vào thuyền của chúng tạo, hai bạn tạo rơi xuống biển. Mày nói chuyện này nên giải quyết sao đây?
– Bảo Tạ Kinh Thành ra đây.
Tên to con này vẫn nghĩ Tạ Kinh Thành ở trên thuyền, chỉ là trốn không dám ra gặp mặt thôi.
– Có chuyện gì tạo với nó bàn bạc. Nếu nó không ra được thì tự tao xuống đó lôi o nó lên.
– Tạo mặc kệ mày có ân oán gì với Tạ Kinh Thành. Tao cũng không cần biết mày có tin tao hay không… Hiện tại trên thuyền này chỉ có tao là to nhất. Mày nhất định phải xin lỗi chúng tao, còn phải bồi thường tổn thất.
Đường Trọng đang nghĩ thầm xem nên đưa ra điều kiện gì để bồi thường tổn thất của mình đây.
Đánh cho một trận hay bắt bồi thường thật nhiều tiền nhỉ? Phải bàn với Lâm Hồi Am và A Ken một chút mới được.
– Xin lỗi sao?
Tên to con kinh ngạc nhìn Đường Trong một cái, sau đó cười ha hả. Lúc hắn cười rộ lên, lỗ mũi hếch lên trời, mở rộng miệng, nhìn rất xấu xí và cuồng vọng.
– Lại Hồng Nho tao chưa biết xin lỗi là gì.
Lại Hồng Nho sao?
– Một thằng ranh nhà quê không đầu óc sao lại có cái tên kỳ quái vậy? Hắn không cảm thấy cái tên không xứng với hành vi cử chỉ của mình sao, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình. Đường Trọng thầm nghĩ.
– Bảo Tạ Kinh Thành lần sau tránh xa tao ra, nếu không tạo thấy một lần sẽ đánh một lần. Bạn bè của hắn cũng không phải người tốt… Chọc tao khiến tao không vui thì tao sẽ không khách sáo với bọn mày đâu. Lúc tao không vui thì đừng trách. Lại Hồng Nho uy hiếp một câu, sau đó xoay người muốn rời đi.
Đường Trọng nổi giận.
Trêu chọc mày thì mày sẽ ra tay dạy dỗ, thế còn mày chủ động trêu chọc thì được à? Lại còn cứ quen với Tạ Kinh Thành là nhất định phải chịu đòn sao?
Thằng ranh này quả thực là quá kiêu ngạo vào khinh người mà.
– Đứng lại. Đường Trọng quát khẽ.
Lại Hồng Nho dừng bước, xoay người nhìn Đường Trọng, hỏi:
– Còn chuyện gì à?
– Nếu đã lên đây thì đừng chạy vội thế chứ? Đường Trọng vừa cười lạnh vừa nói.
Lại Hồng Nho sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng giống như ngây ngốc, nói:
– Chẳng lẽ mày muốn giữ tao lại đây à?
– Giữ mày lại vô dụng thôi. Giữ lại ít linh kiện đổi lấy tiền mới tốt. Đường Trọng nói.
Lúc hai người nói chuyện, tàu Lôi Đình đã tới gần Hoàng gia Mary.
Nghe thấy Đường Trọng muốn giữ lại ít linh kiện trên người Lại Hồng Nho, mấy nam nữ trên Lôi Đình cười ha hả.
– Thằng này đều bị vào nước à? Không ngờ lại dám động tới Lại đại thiếu gia của chúng ta.
– Hắn có biết Lại đại thiếu gia của chúng ta nổi danh tại Dương Kỳ là Song hoa hồng côn không?
– Đại thiếu gia, phế hắn đi… Lâu rồi chúng tôi còn chưa thấy anh ra tay đâu.
Nghe bọn họ hét hò như vậy, Đường Trọng đã hiểu rõ rồi. Cái tên to con trong đám làm việc và nói chuyện chả có chút văn hóa này lại là một cao thủ sao?
Đường Trọng trầm ngâm trong nháy mắt.
Mình có nên lên không đây?
Lên là phải đánh, đánh không lại… Chẳng lẽ lại chửi?
– Đúng vậy. Nếu như đánh không lại hắn thì phải chửi Tạ Kinh Thành là đồ khốn kiếp, cố ý cho mình mượn thuyền, thật ra là để gây chia rẽ hai bên… Kẻ này trông mặt ngu thế, lừa gạt cũng tốt.
Đường Trọng thầm quyết định trong lòng, đã nghĩ tốt đường lui rồi. lúc này hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Lại Hồng Nho ngửa mặt cười to lần nữa, chỉ vào Đường Trọng nói:
– Đến đây. Tao có tay có chân, có mắt có mũi… Mày xem lấy được cái gì. Tao mà cầu xin tha thứ thì tao là con mày.
Đường Trọng chăm chú đánh giá Lại Hồng Nho một phen, lắc đầu nói:
– Đứa con thế này thì tao cũng chả thèm nuôi.
– Muốn chết. Lại Hồng Nho nổi giận.
Hắn quát một tiếng, thân thể lập tức vọt tới, dẫm mạnh lên sàn Hoàng gia Mary, khiến nó lay động giống như “gái gọi” đang muốn sống muốn chết.
Người còn chưa tới, bàn tay to như búa tạ đã quơ tới đập vào mặt Đường Trọng.
Bất động như núi, động như sấm chớp.
Bọn họ nói gì sai, người này quả thật là một cao thủ.