metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 308: Trúng kế

  1. Metruyen
  2. Hỏa Bạo Thiên Vương
  3. Chương 308: Trúng kế
Prev
Next

Người trên thuyền Lôi Đình còn không hoàn toàn mất đi điểm mấu chốt, hoặc bọn họ chủ yếu là muốn đe dọa, cũng không có ý làm chết người.

Cho nên, khi chiếc du thuyền nay xông tới đã cho tốc độ chậm lại.

Nhưng bởi vì thân thuyền của nó to hơn hẳn chiếc Hoàng gia Mary nên khi va đập chiếc Hoàng gia Mary yếu thể hơn hẳn. Mà bọn Đường Trọng còn dừng hẳn thuyền nữa.

Loảng xoảng

Sau khi có một tiếng vang thật lớn, chiếc Hoàng gia Mary nhỏ yếu như đâm phải núi băng trên biển. Thân thuyền lập tức nghiêng, sau đó trôi đi về phía hơi nghiêng hơn mười mét.

Đường Trọng nhắc nhở sớm, nên Bạch Tố đã luyện tập võ công cùng Trương Hách Bản nhanh nhẹn đến mức cho cũng không chạy thoát khỏi cô đều sớm ôm lấy mạn thuyền hoặc lan can. Tuy thân thể của các cô theo thân thuyền lay động kịch liệt, nhưng cũng không bị rơi vào biển rộng.

A Ken vốn cũng muốn ôm lấy mạn thuyền, nhưng khi hắn chạy tới đã thấy Trương Hách Bản cũng ôm mạn thuyền bên nay, ma đại trượng phu thì thà bị ngã xuống biển chết cũng tuyệt đối không chịu giống như địch nhân cũng ôm lấy mạn thuyền này. Vì thế A Ken như con ruồi không đầu chạy tới mạn thuyền hơi nghiêng kia.

Nhưng chạy được một nửa, chiếc thuyền kia đã đụng vào.

Chỉ nghe A Ken hô lên một tiếng thế lương, cả người liền như tên lửa bị phóng lên.

Nhưng là phóng lên thất bại, tên lửa không thể oanh tạc đến biển phía đông Nam Thành, cũng không thể oanh tạc đến biển phía tây HongKong, chỉ như là một khối băng vệ sinh dính máu bị thượng đế ném từ trên cao vào trong biển rộng

TÕM.

Mặt biển tung lên một vùng bọt nước.

Cũng may quần áo trên người hắn không bị mất hết, nếu không thì tình cảnh sẽ càng buồn cười.

Càng không may chính là Lâm Hồi Âm.

Vừa rồi cô uống vài chén cùng mấy người, sau đó cô dùng khăn che ở ngực của mình rồi nằm nghỉ ngơi ở trong bong thuyền.

Nghe được tiếng quát tháo của Đường Trọng, có rất tỉnh táo nhìn thoáng qua phía ngoài, thấy Đường Trọng đang chạy trên thuyền, Trương Hách Bản cùng Bạch Tố đều đang tìm cộng sự che chắn, cô cũng vào một tiếng đứng dậy tư mặt đất.

Nguy hiểm ở trước mắt, mọi người đều có thể phát huy ra tiềm lực lớn nhất của mình.

Đáng tiếc, thân thể Lâm Hồi Âm còn không đứng vững thì đã cảm giác được thân thuyền phát sinh lắc lư như long trời lở đất. Thuyền nghiêng về một bên, cô mất trọng tâm, thân thể cũng nghiêng về bên đó.

Sau đó, cả người như hồ lô lăn đất thoáng cái bị rơi xuống biển.

Lâm Hồi Âm cùng A Ken hầu như là đồng thời rơi xuống nước, không phân biệt được trước sau.

Sau khi chiếc Lôi Đình va vào thành công, cũng không tiếp tục va chạm.

Mà đi bên cạnh chiếc Hoàng gia Mary, rồi lại đi vòng quanh chiếc Hoàng gia Mary.

Khoang thuyền trên chiếc Lôi Đình xuất hiện một đám đàn ông phụ nữ. Bọn họ cười hì hì chỉ trỏ về bên này. Tất nhiên, bọn họ xuất hiện là để thưởng thức kiệt tác của mình.

Bạch Tố ôm lan can hô to:

– Đường Trọng, nhanh cứu Hồi Âm, cô ấy không biết bơi.

Đường Trọng không cần cô dặn dò, người đã nhảy lên cao, nhảy từ mạn thuyền xuống, đầu hướng vào trong nước biển.

– Cứu mạng, cứu mạng. Tôi sắp chết đuối rồi, tôi sắp chết đuối rồi. Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng.

Người của A Ken đang nổi trên mặt biển, vừa dốc sức vung vẫy, vừa gào to cu mang.

Đường Trọng thật muốn dìm đầu của hắn cho hắn chết đuối.

Hắn bơi tốt như thế, làm sao có thể bị chết đuối được?

Thế nhưng, hiện giờ Đường Trọng không rảnh bận tâm hắn.

Lâm Hồi Âm đâu rồi?

Bạch Tố nói Lâm Hồi Âm không biết bơi, thế thì cô đâu rồi?

Nhìn xung quanh, trên mặt biển căn bản không nhìn thấy hình bóng của cô.

Sức nước sẽ làm cô nổi lên mới đúng chư?

Càng làm cho người tức giận chính là A Ken biết bơi thì gọi vang trời, Lâm Hồi Âm không biết bơi lại không kêu một tiếng.

Đường Trọng tranh thủ thời gian lặn xuống biển.

Nước biển của HongKong rất trong, mặc dù không dùng kính lặn, chỉ cần mở to mắt cũng có thể nhìn thấy được, chỉ là khoảng cách nhìn không được xa.

Hắn nhớ rõ vị trí Lâm Hồi Âm rơi xuống nước, nên hắn bơi về phía đó.

Sau khi cô rơi xuống nước, cũng không dám để mình lập tức nổi lên. Bởi vì cô biết, mình không biết bơi, sau khi nổi lên thì lập tức sẽ chìm xuống.

Như thế, cô sẽ chết nhanh hơn.

Vì vậy, cô cắm hai chân vào trong cát, chăm chú nín thở, chỉ dùng không khí con trong miệng.

Cô biết rõ, nhất định sẽ có người đến cứu mình.

Lúc Đường Trọng gặp cô. Cô hơi bĩu môi, con mắt trừng lớn, hai má phồng lên như là một bé gái đang làm nũng với người lớn hoặc như là một công chúa ếch nhỏ vậy.

Sắc mặt của cô nghẹn đỏ tía. Đường Trọng biết dưỡng khí trong miệng cô sắp hết, bây giờ đang cố gắng nín thở thôi.

Vì vậy, hắn ôm bờ eo của cô, bơi lên trên mặt nước.

– Phù.

Đầu hai người đã lên khỏi mặt nước. Đường Trọng phun ra không khí còn trong miệng. Lâm Hồi Âm lại dốc sức liều mạng hít thở.

Tuy sau khi cô rơi xuống nước không hề vung vẫy, cũng không loạn động, mục đích để dưỡng khí trong miệng mình có thể dùng càng lâu nhưng nếu như Đường Trọng muộn vài giây, thì chắc cô cũng không nhịn nồi rồi.

– Cô không sao chứ? Đường Trọng hỏi.

– Không sao. Lâm Hồi Âm nói. Cô chỉ cảm thấy thân thể có chút khác thường.

Bởi vì cô không biết bơi, nên Đường Trọng chỉ có thể ôm sát bờ eo của cô.

Vừa rồi ở dưới đáy biển, cô không cảm giác được. Hiện giờ sau khi thoát khỏi nguy hiểm đã lên mặt biển, bàn tay lớn kia vẫn đang ôm eo của cô, vì thế cô cảm thấy hơi khác thường.

Thân thể của cô phi thường mẫn cảm, ôm như thế này cũng có thể làm cho cô hô hấp dồn dập, toàn thân mất đi sức lực.

Hơn nữa, toàn thân Đường Trọng chỉ mặc một quần bơi nhỏ, mà trên người Lâm Hồi Âm cũng chi mặc áo tắm. Tuy tất cả vị trí trọng yếu đều được che bởi áo tắm, nhưng áo tắm cuối cùng cũng là áo tắm, ngực của cô vẫn bị lộ ra một nửa, cùng lộ ra là bả vai và hai cái đùi thon dài trong nước biển. Tất cả đều được thu vào trong mắt của Đường Trọng.

Thân thể hai người ôm sát vào nhau, ngực của Lâm Hồi Âm bị ngực của Đường Trọng đỡ, đùi hai người thỉnh thoảng còn phát sinh va chạm. Điều này thật sự làm cho cô rất kinh hoàng.

Trong nháy mắt Đường Trọng cũng là bị sự xinh đẹp của Lâm Hồi Âm làm sáng cả mặt.

Lâm Hồi Âm vốn là một mỹ nhân bại hoại. Cô có biệt hiệu là “băng sơn mỹ nhân”, một là bởi vì tính cách của cô lãnh đạm, một nguyên nhân khác cũng là bởi vì cô rất xinh đẹp.

Những bình thường Lâm Hồi Âm luôn dùng khuôn mặt, làm lá chắn, làm cho người ta cảm giác như đuổi người đi ngoài ngàn dặm.

Sau khi rơi xuống nước Lâm Hồi Âm thiếu đi vài phần rụt rè, cũng ít đi phần lãnh khốc vô tình. Tóc dài của cô rối tung trên bả vai, khuôn mặt không dùng phấn trang điểm lại như hoa sen mới nở. Khuôn mặt, cái trán, lông mi đều có giọt nước, giống như là từng viên trân châu trong suốt lăn trên đó.

Bả vai, cánh tay trắng noãn và bộ ngực sữa phình lên đều lộ trên mặt nước, còn bị nước thấm ướt nữa, dường như còn có thể thấy điềm lồi lên trên nội y.

Sắc mặt cô trở nên ửng hồng, bờ môi ướt át, điểm chết người nhất chính là vẻ xấu hổ của cô.

Đúng vậy, Đường Trọng xác định mình không nhìn lầm.

Lâm Hồi Âm đang thẹn thùng.

Đầu của cô hơi cúi thấp, không muốn đối mặt với ánh mắt của Đường Trọng.

Đẹp nhất chính là sự dịu dàng trong cái cúi đầu ấy.

Đúng như sự thẹn thùng của hoa sen trước gió mát.

Trong lúc đó Đường Trọng nhớ tới bài thơ này. Tuyệt mỹ!

Đương nhiên, hiện giờ cũng không phải lúc thưởng thức mỹ nhân.

Đường Trọng ôm lấy Lâm Hồi Âm bơi về chiếc Hoàng gia Mary, nói:

– Tôi đưa cô lên trước.

Lúc bọn họ bơi qua người A Ken, A Ken vẫn đang dốc sức liều mạng vùng vẫy trong nước, con la lớn:

– Tiểu Tâm Tâm, Tiểu Tâm Tâm, Tiểu Tâm Tâm nhanh cứu tôi. Tôi sắp chết, tôi không được rồi, tôi sắp bị chết đuối.

Đường Trọng ôm Lâm Hồi Âm bơi qua trước mặt hắn.

Lúc đến bên cạnh mạn thuyền, Đường Trọng nâng bờ mông của Lâm Hồi Âm. Bạch Tố cùng Trương Hách Bản trên thuyền dùng tay kéo lên, Lâm Hồi Âm cuối cùng lại trở lại khoang thuyền.

Đường Trọng vốn đã muốn lên thuyền nhưng nghĩ ngợi, lại bơi đến trước mặt A Ken.

Thấy Đường Trọng trở về, A Ken kích động gần khóc. Không, hắn là khóc thật sự.

Trên mặt của hắn có giọt nước chảy xuống, nhưng người ta cũng không phân biệt được đâu là nước biển, đâu là nước mắt nữa.

Mắt của hắn đó lên, âm thanh nghẹn ngào hô:

– Tiểu Tâm Tâm, cậu cuối cùng cũng đã tới, tôi biết ngay cậu sẽ không bỏ mặc tôi, tôi biết ngay cậu sẽ đến cứu tôi.

Đường Trọng nhìn hắn một cái, nói:

– Tôi bơi ở phía trước, cậu bơi ở phía sau. Theo sát tôi.

– Thế nhưng tôi không biết bơi. A Ken vội nói. Đường Trọng thật muốn đánh vào đầu cho hắn mở mang ra. – Câu không biết bơi sao? Cậu không biết bơi con ở chỗ này vung vẫy cả buổi ma không thấy chìm xuống a? – Đường Trọng tức giận nói.

A Ken nghĩ, cũng đúng. Mình không phải là không bị chìm sao?

Hắn còn chưa lên tiếng, đã thấy Đường Trọng bắt đầu bơi về phía trước.

Hắn ngắm nhìn bốn phía, thấy biển rộng mênh mông, chỉ có hắn một người trong nước biển. Hắn lại nghĩ trong nước biển có cá mập, rắn biển, quỷ nước, lập tức hắn bắt đầu liều mạng bơi về phía Đường Trọng.

– Chờ tôi một chút. Tiêu Tâm Tâm, chờ tôi một chút. A Ken gọi nói.

– Tôi sợ quá.

Lại đẩy bờ mông A Ken đưa hắn cũng lên thuyền, Đường Trọng mới lên trên khoang thuyền.

Thuyền dù sao cũng là thuyền. Tuy trải qua lay động kịch liệt nhưng sau khi lực va chạm biến mất, nó lại khôi phục bình tĩnh rất nhanh. Ngoại trừ bên cạnh thân thuyền ở khoang có một cái lỗ to ra thì nó lại vững vàng dừng trên mặt biển.

Lâm Hồi Âm nằm nghỉ ngơi ở boong thuyền. Hai người Bạch Tố cùng Trương Hách Bản đang ở một bên quan tâm, hỏi han và cầm khăn bao lên thân thể của cô. A Ken ghé vào trong góc nôn ọe, cũng không biết hắn có uống nước biển hay không.

Đường Trọng từ trên khoang thuyền đứng lên, đang muốn tìm hung thủ để báo thù rửa hận, thì hắn lại thấy chiếc Lôi Đình kia lại quay lại.

– Tạ Kinh Thành, có uống nước biển không? Biết mày muốn xuống nước, ông mày mới tiểu vào trong biển đó. Âm thanh hùng hậu của người đàn ông hô lên.

A Ken nghe được chuyện đó, nôn càng nhiều hơn.

Vẻ mặt Đường Trọng lại cười khổ, nói:

– Trúng kế rồi.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 308: Trúng kế"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Truyện tương tự

67960
Thấp Duy Buông Xuống
Tháng 5 14, 2025
47154
Công Nghệ Đen: Ta Có Một Nhà Cải Trang Xưởng
Tháng 5 15, 2025
24995
Xuyên Nhanh: Chết Độn Sau Bị Vai Ác Đại Lão Theo Dõi
Tháng 5 19, 2025
17844
Hôm Nay Thanh Mai Luyến Ái Không
Tháng 4 30, 2025
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz