Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 307: Đụng thuyền
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Bích Hải Lam Thiên.
Trên mặt biển mênh mông bát ngát ngoại trừ nước biển cũng là nước biển, có một chiếc du thuyền xa hoa đang đỗ.
Trong buông nhỏ trên boong thuyền có hai nam hai nữ đang nằm lười biếng.
Hai nam chính là Đương Trọng và A Ken, hai nữ chính là Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản.
Đương Trọng mặc một cái quần bơi màu đen viền hồng lộ ra đôi chân dài đầy lông vô cùng cường tráng và bộ ngực vô cùng rắn chắc. A Ken cũng không biết nghĩ gì mà thiết kế ra một bộ đồ bơi nam như vậy, chính là một cái quần bơi và một cái áo ba lỗ không thấm nước bó sát người. Quần bơi màu đỏ, áo ba lỗ cũng là màu đỏ. Làn da A Ken vừa trắng vừa mềm, toàn bộ đỏ ửng lên, đang ở chỗ biển trống trải và chiếc du thuyền màu trắng này nhìn vô cùng chói mắt.
Thẩm mỹ của hắn làm cho người ta thật sự khó có thể gật bừa. Sau khi Đường Trọng nhìn thoáng qua thì lập tức nghiêm mặt quay đầu, cố gắng lắm mới không cười thành tiếng.
Lâm Hồi m thì không quan tâm gì cả, chỉ nằm trên một tấm thảm, lại dùng một tấm thảm khác đắp lên nửa người, nhắm mắt thư thái nghỉ ngơi.
Trương Hách Bản cũng không khách khí, mở miệng nói A Ken khiến Phật đã xuất thế thăng thiên cũng phải hoàn tục.
Cô cười to, ôm bụng nhìn A Ken rồi nói:
– A Ken, cách ăn mặc này của anh giống như là băng vệ sinh lúc con gái bị kinh nguyệt đó…
Vì vậy A Ken mặt trắng liền biến thành mặt đỏ.
Hắn nhảy dựng lên trên khoang thuyền. Đường Trọng cho rằng hắn sẽ tiến lên đại chiến 300 hiệp với Trương Hách Bản, đang do dự có nên đứng dậy từ chối cho khéo hay không.
Những lời như vậy, dù là ai thì cũng không chịu được.
Không ngờ đôi lông mày của A Ken lại nhíu lại, khuôn mặt trầm xuống, chân phải dùng sức đập mạnh vào khoang thuyền, hai tay chống eo, mở miệng mắng:
– Trương Hách Bản, cô nói lại cho tôi xem nào! Cô nói ai như băng vệ sinh cơ? Ai như băng vệ sinh thế? Cô giải thích cho tôi coi, không nói cho rõ thì hôm nay tôi không để cho cô yên đâu. Tôi nói cho cô biết, có cô là không có tôi, có tôi là không có cô…
Trương Hách Bản càng cười vui vẻ, nói:
– Tôi không nói anh như băng vệ sinh. A, tôi nói đúng rồi, anh như băng vệ sinh của con gái bị kinh nguyệt ấy… Ôi chao, anh thật sự muốn tôi bị chết cười hả A Ken? Không được rồi, không được rồi, tôi muốn chết quá…
– Trương Hách Bản…!
A Ken thét chói tai rồi chạy về phía Trương Hách Bản.
Đương Trọng quay mặt đi, giả bộ như mình đang ngủ.
Nếu A Ken thật sự tiêu diệt Trương Hách Bản thì hắn cũng không phải thấy chết mà không cứu. Hắn căn bản không nhìn thấy mà.
A Ken qua nhiên là người đàn ông đích thực, con người sắt đá, hắn chạy được một nửa, lúc đi tới vị trí giữa chỗ hắn vừa nằm và Trương Hách Bản đang đứng thì hắn dừng lại.
Hắn dừng lại.
Hắn lại dùng sức dậm chân, là dậm chân phải.
Sau đó hắn dùng ngón tay chỉ chỉ Trương Hách Bản, quát:
– Tôi như thế nào mà giống băng vệ sinh chứ? Tôi làm sao lại như băng vệ sinh được. Cô mới như băng vệ sinh. Cô mới dùng băng vệ sinh ấy. Cô thì cô mới nói như vậy, có dùng thì cô mới hình dung ra như vậy chứ. Đáng ghét, thật là đáng ghét quá đi.
-…
Đường Trọng im lặng nhìn trời xanh. Bạn học A Ken a, hành vi của bạn… thật sự rất băng vệ sinh đấy. Mềm nhũn, có thể đựng được trong túi đó.
Trương Hách Bản cười hì hì nhìn A Ken, lam nũng nói:
– Thầy A Ken a, tôi biết tôi sai rồi. Anh đang tức giận như thế chứ? Anh cũng biết mà, bình thường tôi rất hay nói lung tung chứ thật ra không có ác ý. Đừng tức giận, đừng tức giận. Được không? Cười một cái.
Thầy A Ken hừ lạnh một tiếng, nói:
– Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ. Tôi không đánh cô cũng không có nghĩa là tôi sợ cô. Thật quá đáng.
– Dạ dạ. Thầy A Ken là đàn ông tốt. Tôi là cô gái xấu xa.
Trương Hách Bản liên tục gật đầu:
– Nhưng mà tôi thật sự cảm thấy anh giống băng vệ sinh dính máu mà…
-…
A Ken điên lên rồi. Hắn hô trời gào đất, dậm chân chống nạnh yêu cầu Trương Hach Bản xin lỗi hắn. Đúng là đứa trẻ ngoan mà, bị làm nhục mà chỉ cần xin lỗi là đã thỏa mãn rồi.
– Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Bạch Tố mặc một bộ đồ tắm màu đen đang mang một cái thùng nhỏ và mấy cái ly lên trên khoang thuyền. Bên trong thùng nhỏ là một chai rượu nho được ướp lạnh trong đá
– Tôi mới rời đi một chút mà hai người đã đánh nhau rồi?
Bạch Tố rất cao, mặc dù chân không đi giày nhưng cũng cao gần mét bảy.
Thân hình lung linh, đường cong ưu mỹ, chỗ nên béo thì béo, nên gầy thì gầy, da thịt trắng nõn, nhìn qua trông giống một cái bánh bao lớn thơm ngào ngạt.
Áo tắm của cô tuy hơi kín nhưng trên ngực vẫn lộ ra mảng lớn trắng nõn nà, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống nhìn vô cùng chói mắt.
Bắp chân dài nhỏ, đùi đẫy đà. Khu vực tam giác nhỏ mẫn cảm được buộc khăn lại không thấy được làm cho người ta không khỏi nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Cô mang thùng rượu tới bên cạnh Đường Trọng rồi ngồi xuống. Nhũ đầy mông mập, mùi thơm của phụ nữ thành thục lập tức xông vào mũi.
– Tố Tố à, Bản Bản thật quá đáng.
A Ken chạy đến trước mặt Bạch Tố khóc lóc kể lể:
– Cô phải giúp tôi dạy dỗ cô ta, nếu không thì tôi không đồng ý đâu.
– Bản Bản làm sao vậy?
Bạch Tố vừa cầm ly rượu ra vừa nói. Cô cũng không coi những lời A Ken khóc lóc kể lể là gì. Bọn họ cũng không phải phát sinh mâu thuẫn lần đầu. Mấy người này như một lũ trẻ, mà cô lại là đoàn trưởng của lũ trẻ đó.
Cho nên đôi khi cô không thể không quan tâm một ít, nghĩ xa hơn một ít.
– Cô ta nói tôi như băng vệ sinh.
A Ken thở phì phì nói:
– Còn dính máu kinh.
Phụt… Bạch Tố cười thành tiếng, nhìn A Ken từ trên xuống dưới rồi nói:
– Bản Bản nói không sai đâu, quả thật là rất giống đấy.
A Ken sửng sốt một chút rồi phát ra tiếng thét chói tai, vừa hét vừa dùng chân đập mạnh vào khoang thuyền như đứa trẻ tức giận.
– Được rồi được rồi.
Bạch Tố khuyên nhủ:
– A Ken, tới đây ngồi đi. Chúng ta uống rượu chúc mừng nào.
– Không uống.
A Ken quật cường nói.
– A Ken, mau tới ngồi đi. Anh là một thành viên của nhóm chúng ta. Nếu như lúc thành công anh không ở đây thì không phải là trúng quỷ kế của Bản Bản sao? Nó thích nhất là xem người khác tức giận đấy.
Bạch Tố cố ý khích tướng.
Quả nhiên A Ken nghĩ đến nhân phẩm trước sau như một của Trương Hách Bản thì tức giận ngồi cạnh Đường Trọng nhưng ngồi ở khoang thuyền ngoài cùng.
Tuy hắn đã đồng ý ngồi xuống nhưng hắn vẫn muốn ngồi cách xa Trương Hách Bản.
Bạch Tố cười cười rồi rót cho mỗi người một ly rượu đỏ.
Sau đó cô mới giơ ly rượu của mình lên, vừa cười vừa nói:
– Cho dù như thế nào thì chúng ta cũng cần phải uống một ly. Kính Hồ Điệp, kính Đường Trọng.
Ly rượu của mọi người đụng vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Buổi hòa nhạc ở Hongkong đã thành công khó có thể tưởng tượng được.
Đường Trọng dẫn Lâm Hồi m và Trương Hách Bản khiến Hồ Điệp biểu hiện xuất sắc, không chỉ có mấy vạn người mê ca nhạc tại sân khấu điên cuồng mà sau khi video truyền đi cũng làm cho vô số người bên ngoài kinh diễm.
– Buổi hòa nhạc của nhóm Hồ Điệp tại Hongkong thành công cực lớn. Mấy vạn người mê ca nhạc hộ điên cuồng.
– Hồ Điệp bay lên không, vương giả xuất hiện.
– Một đêm thành danh, tiểu hoàng đế Đường Trọng thành mục tiêu của tất cả thương nhân…
Những người bình luận hà khắc của Hongkong kia nói biểu hiện của Đường Trọng và Hồ Điệp được đánh giá cao.
Cho nên Bạch Tố nói “thành công” cũng không mang theo chút u buồn nào.
Vốn dĩ bọn họ chuẩn bị sau ba buổi hòa nhạc kết thúc sẽ đi Sanya nghỉ phép nhưng với tình hình này thì sau khi trở về sẽ gặp vòng vây của phóng viên. Tạ Kinh Thành lại chủ động đưa du thuyền tư nhân của mình cho bọn họ nên bọn họ đã quyết định đến vùng biển gần Hongkong để du ngoạn.
Mọi người uống một hơi hết sạch ly rượu đỏ. Bạch Tố đang muốn nói vài lời cổ vũ thì Trương Hách Bản chỉ vào phương xa, hỏi:
– Đó là cái gì?
Đường Trọng híp mắt nhìn nhìn, nói:
– Đó là một chiếc du thuyền.
Du thuyền cách bọn họ khá xa, chỉ là một điểm trắng nho nhỏ nên Trương Hách Bản không nhìn ra.
Nhưng tốc độ của chiếc du thuyền kia rất nhanh, từ nhỏ biến thành lớn, rất nhanh đã biến thành con quái vật khổng lồ trong mắt bọn họ.
Đó là một chiếc du thuyền gấp đôi cả chiếc du thuyền của bọn họ. Chiếc du thuyền này của Tạ Kinh Thành tối đa có thể chứa được mười người mà chiếc du thuyền của bên kia có thể chứa trên hai mươi người.
Đường Trọng nhìn thấy dòng chữ đỏ to trên chiếc du thuyền là “Lôi Đình”
Tên gọi rất bá đạo, khí thế hơn cả chiếc du thuyền “Hoàng gia Mary” của Tạ Kinh Thành.
Trên boong thuyền không thấy người đâu, chứng tỏ những người kia đều đang ở dưới khoang thuyền.
Lôi Đình chạy về Hoàng gia Mary, sau khi chạy quanh Hoàng gia Mary một vòng thì quay đầu đi xa.
– Thần kinh.
Trương Hách Bản mắng, cảm giác này giống như là có một con chó chạy tới bên người mình rồi chạy quay một vòng ngửi ngửi nhưng nó không làm gì cả mà lại quay người bỏ chạy.
– Dở hơi.
A Ken cũng mắng. Sau khi mắng xong, thấy quan điểm của mình và Trương Hách Bản giống nhau thì hừ lạnh một tiếng rồi tỏ vẻ khinh thường.
– Băng vệ sinh A Ken, đừng tức giận nhé. Người ta chỉ nói đùa với anh thôi.
Trương Hách Bản vẫn còn trêu đùa A Ken tức giận.
A Ken quay sang nhắm mắt làm ngơ.
Đột nhiên A Ken hét ầm lên.
Hắn lấy ngón tay chỉ vào chỗ không xa:
– Con thuyền kia lại quay lại rồi.
Đường Trọng nhìn thoáng qua, đột nhiên nhảy dựng lên khỏi khoang thuyền, sắc mặt đại biến, hộ:
– Không tốt. Chúng muốn đâm chúng ta.
Nói xong hắn chạy về phía khoang thuyền đằng trước, la lớn:
– Mau lái thuyền đi, mau lái thuyền đi.
Tạ Kinh Thành không chỉ đưa cho bọn họ một chiếc du thuyền mà còn gọi một gã thuyền trưởng, một gã lái chính và một gã nhân viên phục vụ trong khoang thuyền. Lúc chạy tới vùng biển rộng, Bạch Tố đã bảo thuyền trưởng cho thuyền tạm dừng lại.
Bây giờ có thuyền muốn gây khó dễ cho bọn hắn, muốn lập tức khởi động chạy đi cũng khó khăn.
Tốc độ phản ứng của Đường Trọng mặc dù nhanh nhưng hắn không lái thuyền nên cũng không giúp được gì.
Vì vậy đành trơ mắt nhìn chiếc thuyền lớn kia càng ngày càng gần.
Rầm rầm..
Lôi đình đâm nghiêng vào Hoàng gia Mary, phát ra tiếng vang chói tai nặng nề