Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 305 : Vượt qua sóng gió, ngập tràn hạnh phúc.
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Tạ Sinh Uy mang theo rất ít người, chỉ mang con trai Tạ Kinh Thành chứ không mang theo một vệ sĩ nào. Đội ngũ này so với thân phận ông trùm của hắn thật không phù hợp.
Đường Trọng ở phòng tổng thống có phòng khách rất rộng làm cho khách tới không cảm thấy chật chội.
Trước kia, Đường Trọng đã nghe Bạch Tố cùng A Ken nhắc tới Tạ Sinh Uy, cũng nghe lịch sử thành danh của hắn cùng thực lực hiện tại của hắn ở HongKong nhưng đây mới là lần đầu gặp mặt.
Mặt chữ quốc, không cao lớn nhưng giơ tay nhấc chân vẫn có thể khiến người ta thấy được sự bưu hãn.
Ông trùm của HongKong thì tất nhiên phải có chỗ hơn người.
Tạ Sinh Uy vừa đến đã chú ý ngay đến Đường Trọng
Ánh mắt hắn sáng quắc, mặt không cười giống như đang quyết đấu với Đường Trọng vậy.
Đường Trọng cũng không sợ, biểu hiện vẫn bình thường, mắt nhắm lại, miệng hơi cong lên, thản nhiên nhìn lại hắn.
Tạ Kinh Thành đứng sau Tạ Sinh Uy, hơi xấu hổ nhìn Đường Trọng.
Lúc trước hắn bị Quách Vân Tung xúi bậy nên mới muốn kiểm tra giới tính của Đường Tâm, muốn sờ ngực người ta. Nhưng cuối cùng, chưa chạm được ngực mà đã bị Đường Trọng bẻ gãy đầu ngón tay rồi. Tuy nhiên, dù hắn có chạm vào thì cũng không sờ được cái gì.
Bây giờ, thân phận thế thân Đường Tâm đã bị bại lộ, Đường Tâm đánh người trước kia lại là Đường Trọng này. Nhưng hắn lại không thấy hận chút nào. Nếu lúc đó chính mình cũng ở vào vị trí của người ta thì mình cũng sẽ tức giận như thế thôi.
Tạ Sinh Uy đối mặt với Đường Trong một lúc, cuối cùng nhếch mép cười.
Khi hắn cười không phát ra thanh âm cũng không cho người ta cảm giác an lòng mà lại giống như hắn đang cười lạnh.
Giống như sau khi cười xong sẽ nói những câu như “kéo ra ngoài cho chó ăn”.
– Bọn họ đều nói trên người của tôi có sát khí. Cậu nghĩ sao?
Tạ Sinh Uy nhìn Đường Trọng hỏi.
– Đúng là có.
Đường Trọng thẳng thắn. Hắn có thể khẳng định người đàn ông trước mắt này đã từng giết người. Hắn biết rõ, kẻ đã từng giết người thì sẽ không quan tâm tới tính mạng của người khác cũng như của chính mình.
– Cậu không sợ ?
Tạ Sinh Uy ngạc nhiên hỏi.
– Không sợ.
Đường Trọng lắc đầu:
– Tôi quen rồi.
– Quen rồi sao?
Tạ Sinh Uy chau mày, cảm giác người này nói không đáng tin. Bây giờ là xã hội chủ nghĩa, cậu coi giết người là chuyện đùa sao? Chẳng lẽ người có sát khi đi đầy đường sao?
– Đúng vậy, quen rồi. Thấy ông cảm giác rất thân thiết.
Đường Trọng vui vẻ cười:
– Tôi đi ra từ một trại giam. Đa số người ở đó cũng không phải người tốt, không nhiều thì ít cũng mang tội giết một, hai người, còn có kẻ giết cả nhà. Nhưng bọn họ đối với tôi rất tốt bởi vì bọn họ sợ bị tôi đánh.
Tạ Kinh Thành rất muốn nói:
– Anh lừa ai hả. Phạm nhân trong ngục đều là giết người sao. Nếu vậy thì những kẻ này cũng phải bị nhốt trong trại giam đặc biệt chứ một người bình thường sao có thể gặp được dễ dàng.
Chẳng qua, hắn nhớ tới sự tàn nhẫn khi Đường Trọng đánh người nên cuối cùng cũng không nói ra mấy lời này.
– Tôi tin lời cậu nói.
Tạ Sinh Uy nói:
– Ánh mắt cậu không nói dối.
Đường Trọng cười, đưa tay làm thế mời nói:
– Mời ngồi.
– Cám ơn.
Tạ Sinh Uy ngồi xuống. Tạ Kinh Thành ngồi sau cha trông hơi giống tuỳ tùng.
Đường Trọng ngồi đối diện Tạ Sinh Uy, hai người là nhân vật chính của buổi nói chuyện hôm nay.
Bạch Tố mang nước trà ra cười nói:
– Ông chủ Tạ, không có trà ngon đãi khách, mong ông thông cảm.
– Nhà của tôi có trà ngon nhưng lại không biết lấy ra mời khách, như vậy không phải càng lãng phí hơn sao?
Tạ Sinh Uy nhìn Bạch Tố nói. Vốn là câu nói hài hước nhưng qua khuôn mặt ở nghiêm nghị của Tạ Sinh Uy lại khiến người ta cảm thấy quái dị.
– Đã để cô Bạch vất vả, tôi thay người nhà xin lỗi cô.
Mặt Tạ Kinh Thành đỏ lên. Hắn biết đây là cha đang trách mình không biết cách đãi khách.
– Ai biết ngực Đường Tâm là không được sờ chứ?
Trong lòng Tạ Kinh Thành uỷ khuất nghĩ thầm.
– Không có trà ngon thì đã có rượu ngon rồi.
Bạch Tố cười nói:
– Rượu đỏ của Tạ thiếu gia quả thật rất ngon, đến bây giờ mà tôi vẫn còn nhớ.
Tạ Kinh Thành không phải kẻ ngu. Hắn biết đây là Bạch Tố đang giúp mình hoà giải, liền lập tức nói:
– Nếu Quản lý Bạch thích, tôi sẽ bảo người mang cho cô một thùng. Tôi là người yêu rượu, không ngờ lại gặp được Quản lý Bạch cũng biết hàng như vậy.
– Vậy thì cảm ơn Tạ thiếu gia, tôi không khách sáo đâu. Bạch Tố nói xong liền ngồi xuống một bên, dùng ánh mắt cảnh cáo Trương Hách Bản đang ở đằng kia không được nói xen vào.
Trương Hách Bản trừng mắt, tỏ vẻ cô lo lắng là thừa rồi.
Với thân phận và địa vị của Tạ Sinh Uy mà đã tự mình dẫn con tới xin lỗi thì dù có tranh chấp lớn cũng có thể xoá bỏ.
Hơn nữa, lúc đấy người chịu thiệt vẫn là con mình, mất mặt cũng là người Tạ gia.
Hắn không trả thù đã là không bình thường rồi chứ cần gì phải hạ thấp mình như thế này.
– Họ Tạ tôi làm trong ngành giải trí đã hai mươi mấy năm, đã gặp biết bao nhiêu sóng to gió lớn, bao nhiêu chuyện kỳ dị nhưng chưa từng gặp loại việc này. Tôi đã xem video Đường Trọng trả lời phỏng vấn của truyền thông, cũng cảm thấy đồng cảm với tình anh em của hai người. Lần này tới đây, tôi xin thay mặt Kinh Thành xin lỗi mọi người, mong mọi người bỏ qua ân oán lúc trước và trở thành bạn bè của nhau. Mặt khác, tôi tới cũng là để hỏi thăm Đường Tâm một chút. Tuy Đường Tâm không bắt đầu sự nghiệp ở HongKong, tôi cũng chưa từng tiếp xúc với cô ấy nhưng tôi biết rõ tài năng của cô. Lúc trước, khi Hồ Điệp mới bước vào nghề, tôi đã từng muốn mời ba tiểu Hồ Điệp về làm cho Bách Niên và đào tạo họ
trở thành nhân vật trọng yếu của Bách Niên đấy.
Tạ Sinh Uy nói lời này đã cho thấy rõ thành ý của mình rồi.
– Cảm ơn ý tốt của ông chủ Tạ..
Bạch Tố cười nói:
– Nếu Đường Tâm biết được tin này chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Bách Niên là công ty có tiếng trong ngành, mấy ngôi sao Đường Tâm yêu thích cũng thuộc trong Bách Niên.
Tạ Sinh Uy nhẹ gật đầu nói:
– Lời nói của tôi bây giờ vẫn còn hiệu lực. Chỉ cần Quản lý Bạch cùng Hồ Điệp đồng ý, tôi sẽ tự mình thúc đẩy ký kết hợp đồng. Nếu tôi nói với tổng giám đốc Huyên của Hoa Thanh thì cô ấy cũng sẽ nể mặt tôi vài phần.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng, uyển chuyển từ chối:
– Ông chủ Tạ, bây giờ Hồ Điệp đang ở giai đoạn khó xử. Việc thế thân Đường Tâm vừa mới trôi qua, nếu chúng tôi lại gióng trống khua chiêng đi ăn máng khác thì sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Hồ Điệp.
Hơn nữa, Đường Trọng vẫn chưa xác định là đi hay ở. Nếu cậu ấy rời đi thì Hồ Điệp cần tạm thời giải tán hoặc Trương Hách Bản và Lâm Hồi m phải tự bay một mình trong một thời gian. Cho nên, tôi nghĩ lúc này họ cần ổn định mới là tốt nhất.
– Hiểu rồi.
Tạ Sinh Uy lạnh lùng nói:
– Nhưng vì sao Đường Trọng phải rời đi Hồ Điệp.
– Bởi vì tôi thấy mình không thích hợp với ngành giải trí.
Đường Trọng cười nói.
Tạ Sinh Uy lắc đầu, nhìn kỹ Đường Trọng nói:
– Tôi vừa mới nói, tôi đã làm nghề này hơn hai mươi năm nhưng chưa từng gặp ai thích hợp làm nghề này hơn cậu. Cái vòng tròn này rất nhỏ mà cũng rất lớn. Tôi tin cậu sẽ là người đầu tiên làm được điều mà trước nay chưa ai từng làm được. Nếu không tin, tôi có thể lập lời thề.
Thấy ông trùm trong ngành cũng khuyên Đường Trọng, Bạch Tố vui mừng nói:
– Tôi cũng từng nói với cậu ấy những lời này.
– Không những thế, nếu lúc này cậu rời đi thì cậu coi Đường Tâm là gì, đặt mình vị trí nào, lại xem những fans hâm mộ kia thế nào?
Tạ Sinh Uy liên tiếp đưa ra ba câu hỏi.
Đường Trọng im lặng không đáp.
– Em gái bệnh nặng, anh trai thay thế. Đây đã trở thành câu chuyện cảm động nhất trong ngành giải trí mấy trăm năm qua. Mọi người không chỉ không chê trách, ngược lại họ còn vui vẻ tiếp nhận. Hiện tại, dù là người trong ngành hay ở ngoài ngành cũng đều rất có cảm tình với hai anh em cậu. Nếu lúc này cậu rời đi, Hồ Điệp tạm giải tán thì những cố gắng trước đây của Đường Tâm không phải uổng phí hết sao? Cậu đi rồi thì thành quả mấy tháng qua không phải tan thành mây khói sao? Rất nhiều người đều hi vọng cậu ở lại. Trước kia, bọn họ yêu mến là Đường Tâm, còn bây giờ họ yêu mến là chính cậu. Có thể nói bọn họ yêu thích cậu còn hơn Đường Tâm. Cậu vứt bỏ bọn họ, bỏ qua hi vọng của bọn họ. Đây đó không phải việc một ngôi sao nên làm, càng không phải việc một người đàn ông nên làm.
– Đúng vậy, đúng vậy.
A Ken kích động nói:
– Tôi cũng nghĩ như thế, tôi cũng nghĩ như thế. Tiểu Tâm Tâm, cậu ở lại đi, chúng tôi đều cần cậu mà.
Đường Trọng nhìn Tạ Sinh Uy hỏi:
– Ông cảm thấy tôi cần ở lại?
– Cần phải ở lại.
Đường Trọng cười, Tạ Sinh Uy cũng cười.
– Không chỉ ở lại, mà còn cần mở một buổi hoà nhạc tại HongKong.
Tạ Sinh Uy nói:
– Không dùng thân phận thế thân, mà là dùng thân phận của Đường Trọng chứng minh Hồ Điệp vẫn tồn tại, nhưng không phải Hồ Điệp của trước kia mà là một Hồ Điệp hoàn toàn mới.
– Tôi đồng ý với ông chủ Tạ.
Bạch Tố nói:
– Tất cả mọi người đều nói, chiếm được HongKong thì được lòng thiên hạ. Hiện tại, danh tiếng của Hồ Điệp tại HongKong như mặt trời ban trưa, nhất định sẽ nổi bật hơn nữa.
– Mọi việc đã chuẩn bị, tất cả điều kiện cũng đã đầy đủ.
Tạ Sinh Uy hơi xúc động nói:
– Chỉ cần cậu gật đầu thì các cậu có thể làm nên kỳ tích chưa từng có trước nay. Có thể tổ chức buổi hoà nhạc lần thứ nhất tại HongKong thì cũng có thể tổ chức lần thứ hai. Thành phố này khá khắt khe với các ngôi sao nhưng lại nhiệt tình, bao dung với các người như thế. Cả đời người thì chắc chắn sẽ gặp sóng gió. Vượt qua sóng gió là ngập tràn hạnh phúc. Người không có số mệnh thì chỉ có ba mẫu đất căn mà thôi.