Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 304: Sống không bằng chết còn không sợ, còn có thể sợ chết a?
- TOP Truyện
- Hỏa Bạo Thiên Vương
- Chương 304: Sống không bằng chết còn không sợ, còn có thể sợ chết a?
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Đây là một biệt thự được bố trí trang nhã nhưng xa hoa.
Vừa vào nhà, người ta đã cảm nhận được sự xa hoa, khí phái của nó. Khi đi vào trong, đèn thủy tinh treo tường trang trọng, chiếu lên hai bức tranh cổ điển, lam cho ta như đi vào một gian chứa khí tức cổ kính của phủ công tước.
Sanh ngoài được thiết kế theo kiểu dáng Châu u. Tư đèn treo thủy tinh, thảm trên ghế sô pha, đến cái lò sưởi giả được thiết kế bên tường. Phòng lớn này trước sau đều chưa phong cách Châu u.
Trên ghế sa lon ở sảnh ngoài, ngồi hai người phụ nữ khuynh quốc khuynh thành.
Các cô đang chăm chú xem tivi được treo trên vách tường, không nhúc nhích, qua thời gian dài vẫn bảo trì một cái tư thế đó.
– Tuy nguyện vọng này rất kỳ quái, nhưng tôi không đành lòng làm cho em ấy thất vọng. Chúng ta sống trên đời này, không chỉ sống vì mình, mà còn vì những người chúng ta quan tâm, chúng ta yêu thương. Bởi vì chỉ có bọn họ mới mãi mãi quan tâm đến chúng ta, luôn để ý đến chúng ta. Đường Tâm đã làm như thế đối với tôi. Em ấy là một người em tốt, tôi cũng phải nỗ lực trở thành một người anh tốt.
Vẻ mặt của Đường Trọng mang ý cười ôn hòa.
– Làm một người đàn ông, chắc chắn càng hiểu được sự che chở và trách nhiệm so với phụ nữ.
Tít
Đúng lúc đó hình ảnh trên màn hình tivi biến mất, xuất hiện dòng chữ không có tín hiệu.
Người phụ nữ mặc bộ ngủ màu trắng lộ ra cái cổ thon dài trắng treo quay người giận dữ, nhìn người phụ nữ áo đen ngồi ở bên người.
Người phụ nữ áo đen không thèm để ý chút nào, không hiểu nhìn cô, nói:
– Chị nhìn em làm gì? Chẳng lẽ chị nghĩ là em làm hả ?
– Bật lên.
Khương Khả Nhân nói. Cô đối với tính nết của người em này thật sự là quá hiểu rõ.
– Em thật sự là không làm gì cả.
Khương Khả Khanh nghiêng người nói chuyện, thoải mái duỗi lưng một cái. Tuy mùa đông ở Yến Kinh lạnh buốt người, nhưng trong phòng cũng bật sưởi ấm, nên cô chỉ mặc một chiếc áo màu đen hở cổ chữ T. Khi đầu cô ngẩng lên, ngực bó sát lại, khiến cho bộ ngực càng thêm nguy nga đồ sộ, làm cho người ta rất mãn nhãn.
– Em nói, không có là không có. Thằng nhãi này thích nhất là lừa tình, nhìn nhiều làm cho người ta chán ghét. Chúng ta xem cái khác đi?
Khương Khả Nhân không để ý đến đề nghị của Khương Khả Khanh, thò tay về phía sau cô, tìm được điều khiển từ xa, sau đó lại bật tín hiệu cho tivi.
Đáng tiếc, kênh này cho tới kênh kia đều không có đoạn tin tức kia.
Cô ấn nút tua lại, lập tức hình ảnh tivi tua ngược lại.
Rất nhanh, tivi lại hiện hình ảnh cuộc phỏng vấn của Đường Trọng.
Khương Khả Khanh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, sâu kín nhìn cô, nói:
– Chị, làm gì phải tìm tai vạ thế chứ?
Người phụ nữ áo trắng không trả lời, chỉ là vẻ mặt nhập thần xem tivi, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đẹp mắt trên màn ảnh.
Hắn là con của cô.
– Xem thì xem, không cho phép khổ sở, cũng không cho phép khóc.
Khương Khả Khanh phối hợp nói.
– Phụ nữ khóc sướt mướt rất không có cốt khí.
Người phụ nữ áo trắng vẫn không trả lời.
– Dù có buồn bã, tự trách mình thì có làm được gì? Nếu là em, em liền trực tiếp tiến lên ôm hắn nói con trai yêu của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết, mỗi ngày lúc mẹ ăn cơm đều đến nhớ con, lúc ngủ cũng nhớ con. Con nói đúng, người ta sống không chỉ vì mình mà còn vì những người quan tâm đến mình, nên mẹ sẽ mãi ở sau lưng con, yên lặng quan tâm đến con, luôn để ý đến con. Như vậy có lẽ con sẽ cảm động, sẽ trực tiếp gọi mẹ một tiếng mẹ.
Người phụ nữ áo trắng không để ý đến sự trêu trọc trong lời nói của Khương Khả Khanh. Cô chi bảo trì trầm mặc, mãi đến khi đoạn giải trí tin tức này chấm dứt.
Sau đó, cô ấn điều khiển từ xa, tắt tivi đi.
– Em cảm thấy chị có cần phải làm như vậy không?
Khương Khả Nhân nhìn Khương Khả Khanh hỏi.
– Đương nhiên.
Khương Khả Khanh vô cùng khẳng định gật đầu.
– Vậy thì đi mua vé. Đi HongKong.
Khương Khả Nhân nói.
– A, chị đi thật à?
Vẻ mặt của Khương Khả Khanh lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Trước kia người chị này của cô giống như là mỹ nhân bằng giá. Dù cô cổ động như thế nào, thì chị cô đều khắc chế được. Hôm nay cảm xúc làm sao lại khác thường như vậy?
– Đi.
Khương Khả Nhân nói. Lúc nãy Khương Khả Nhân đã hạ quyết tâm, nhưng Khương Khả Khanh lại sốt
ruột.
Cô ngồi bên người Khương Khả Nhân, ôm cánh tay của cô nói:
– Chị, chị phải nghĩ kỹ đã, chị phải nghĩ kỹ đã. Hiện nay, người của Khương gia cũng không ủng hộ chị. Nếu như chị làm như vậy, thì sẽ gánh không được sự trả thù của Đổng gia.
Khương Khả Nhân nhìn người em ngồi ở bên cạnh, nói:
– Chị ngay cả sống không bằng chết còn không sợ, chị có thể sợ chết sao?
– Thế nhưng mà Đường Trọng phải làm sao bây giờ? Nếu mục tiêu của bọn họ là Đường Trọng thì sao? Chuyện của Cẩm Tú Quán không phải đã cho chúng ta một cái cảnh tỉnh sao? Nếu như không phải thằng nhãi kia can đảm, cẩn trọng, nói không chừng hắn đã thua rồi. Lần này không giống với hồi ở núi Ngọc Nữ đâu. Ở núi Ngọc Nữ hắn là bị động phòng thủ. Nhưng nếu như lần này thua, chúng ta cũng không có cách nào khác.
Khương Khả Nhân đã trầm mặc.
Toàn bộ Khương gia, chỉ có một người đứng ở bên người mình.
Tất cả của cô đều là Khương gia cho đấy.
Bọn họ có thể cho mình, cũng có thể thu hồi đi bất cứ lúc nào.
Làm sao có thể vọng tưởng chỉ dựa vào một ít lực lượng của mình mà liều mạng đối kháng với Đổng gia chứ?
Nếu như thật sự trở mặt, khả năng kết quả chỉ có một: hắn sống mình chết. Còn làm cho Đường Trọng và Đường Tâm chịu khổ cùng mình.
Làm một người phụ nữ, cô độc chống đỡ tình thế nguy hiểm, phải tạo thăng bằng cho cả hai bên, thật là quá mệt mỏi.
– Lúc nào nó mới có thể đủ mạnh chứ?
Khương Khả Nhân hỏi.
– Mỗi một ngày nó đều mạnh hơn trước.
Khương Khả Khanh cưng chiều mà cười cười.
– Tuy nội tình của nó đơn bạc một chút, nhưng dù thế nào con của Khương Khả Nhân, cháu của Khương Khả Khanh cũng không thể mặc người bắt nạt. Rất nhiều người muốn bắt nạt nó, cuối cùng không phải đều bị nó bắt nạt hả?
Khương Khả Nhân khóe miệng cuối cùng cũng hiện lên sự vui vẻ.
Ở bên ngoài, cô bị người thần hóa thành nữ thần. Thế nhưng, cô cuối cùng cũng chỉ là một người mẹ của hai đứa con, cũng là một người phụ nữ.
Khương Khả Khanh biết rõ trong lòng chị uất ức và tức giận, cho nên lúc không có chuyện gì đều ưa thích trêu chọc làm chị cười để giảm bớt tâm tình của chị.
Thấy sắc mặt chị đã có biến hóa, Khương Khả Khanh nói tiếp:
– Lần thứ nhất nhìn thấy nó, em đều lười gọi tên của nó, sợ mất mặt. Lúc ấy, em còn muốn nói, chị của em là mỹ nhân xinh đẹp nhất Yến Kinh, làm sao lại sinh ra con trai lớn lên như vậy? Chẳng lẽ là đột biến gien a? Hiện giờ, chị nhìn xem,
chậc chậc, thật là một tiểu bồ nhí anh tuấn, trắng trẻo. Cũng không biết muốn mê chết bao nhiêu tiểu con dâu đây. Ngay cả em là phụ nữ già đã ăn đắng nhiều năm như vậy cũng muốn thò tay sờ sờ.
Vì vậy, trên mặt Khương Khả Nhân cũng vui vẻ theo như là hoa thủy tiên nở rộ.
Khương Khả Khanh khe khẽ thở dài. Nghĩ thầm, một chiêu này đúng là linh. Chỉ cần khen con của cô ưu tú như thế nào, cô sẽ hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán của mình. Trong lòng người mẹ, con nhà mình luôn xinh đẹp nhất, ưu tú nhất, không thể thay thế đấy.
– Đường Tâm bị bệnh nặng, tính mạng nguy sớm tối.
– Anh thay thế em tiến vào ngành giải trí, hóa ra là có ẩn tình nay.
– Trên thế giới chuyện lãng mạn nhất chính là em không có mặt, anh thay thế.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, tin tức được truyền thông nhao nhao dùng giọng văn chính diện giới thiệu anh Đường Trọng thay thế em vào nhóm Hồ Điệp. Bọn họ phần lớn đối với hành vi điên cuồng nay của Đường Trọng đều tỏ vẻ ủng hộ và cảm thông, thậm chí còn có không ít người cho rằng đây là chuyện cảm động của tình anh em.
Không thể nghi ngờ, Đường Trọng biểu diễn lại chiếm được sự yêu mến.
Những nghi vấn cùng công kích đều biến mất. Những suy đoán cùng căm thù Đường Tâm cũng không thấy rồi. Hiện tại chỉ có một trận doanh, là trận doanh ủng hộ Đường Trọng cùng Đường Tâm.
Bởi vì chuyện này mang đến ảnh hưởng tích cực, nên khiến cho lượng fan của nhóm Hồ Điệp tăng lên như vũ bão. Tất cả bảng xếp hạng đều đứng trong Top 10, đứng đầu bảng tại Baidu.
Buổi hòa nhạc mới vừa chấm dứt, Đường Trọng đã nhận được điện thoại tư các nơi. Bọn hắn đều tỏ vẻ muốn tiến hành hợp tác cùng nhóm Hồ Điệp.
Hiển nhiên, sự nghiệp của nhóm Hồ Điệp sắp tiến vào một cao điểm phát triển mới.
Thế nhưng, cũng có chuyên làm cho người phiền lòng.
Khi buổi họp báo kết thúc, các phóng viên hỏi Đường Trọng, nếu như Đường Tâm vẫn chưa về, Đường Trọng có thể tiếp tục thay thế em hát trong nhóm Hồ Điệp hay không.
Đường Trọng trả lời là tôi cũng đang đang suy nghĩ vấn đề này, không bài trừ khả năng tôi sẽ rời đi.
Một lời này như tạo lên một sóng thần.
Đường Trọng phải rời đi Hồ Điệp, tin tức Hồ Điệp sắp giải tán lập tức truyền khắp thế giới người Hoa.
Vì vậy, những ngày này Đường Trọng cùng nhóm Hồ Điệp ít được an bình.
– Mỗi ngày Bạch Tố đều nhận được vô số điện thoại hỏi thăm. Topic ký tên trên blog chính thức của nhóm Hồ Điệp ở Microblogging đã hô hào và khẩn cầu Đường Trọng lưu lại đã sắp đột phá 30 vạn người.
Điểm chết người nhất chính là khách sạn nơi nhóm Hồ Điệp ở bị lộ. Vô số fans hâm mộ như sóng triều tới, làm cửa ra vào va ca con đường đến khách sạn chật như nêm cối. Vì thế, nhân viên quản lý của khách sạn không chỉ một lần tỏ vẻ hi vọng Hồ Điệp có thể giải quyết vấn đề này, khích lệ giải tán những fans hâm mộ này.
Bởi vì bọn họ ngăn ở đây, sẽ ảnh hưởng việc kinh doanh của bọn họ. Bọn họ đứng đầy ca bãi đỗ xe, xe của khách nhận lại vào như thế nào đây?
Khích lệ? Khuyên như thế nào?
Nếu như Đường Trọng đứng ra, chỉ có hai sự lựa chọn.
Thứ nhất, đáp ứng bọn họ lưu lại. Như vậy, về sau không phải Đường Trọng vẫn tiếp tục ở lại ngành giải trí sao? Chẳng lẽ hắn sẽ phải làm một minh tinh a?
Thứ hai, cự tuyệt yêu cầu của bọn họ. Nhưng nếu cự tuyệt, thì không phải sẽ phản tác dụng, càng đưa tới fans hâm mộ đến sao?
Vấn đề đúng là nan giải, nhưng phải mau chóng giải quyết. Nghe nói hiện tại không chỉ fan hâm mộ ở HongKong dùng lực, còn có fan hâm mộ từ cả nước cũng đang bay tới tụ tập. Người càng đến càng nhiều, chuyện cũng càng ngày càng lớn.
Bởi vì cửa khách sạn bị ngăn chặn, bọn Đường Trọng cũng không có biện pháp rời đi, thậm chí cả khả năng đi dạo một vòng làm quen tòa thành thị giàu có, phồn hoa này một chút cũng đều rất nhỏ. Cho nên hai ngày này bọn họ chỉ có thể ở trong khách sạn. Coi như là nghỉ ngơi một chút.
Đúng lúc này, Bạch Tố nhận được điện thoại, nói là Tạ Sinh Uy gọi. Hắn muốn tới bái phỏng.
– Tạ Sinh Uy?
Trương Hách Bản nhíu mày.
– Tên đầu lĩnh xã hội đen này chạy tới làm gì? Vẫn còn muốn gây phiền toái hay sao?
– Chắc không phải.
Bạch Tố nói.
– Nếu như hắn muốn gây phiền toái, cũng không cần phải tự mình xuất đầu lộ diện rồi.
Dùng lực ảnh hưởng của Tạ Sinh Uy tại HongKong, hắn chỉ cần nói một câu, thì người phía dưới sẽ vì hắn lao vào dầu sôi nước bỏng.
Đường Trọng an ủi bọn họ không cần phải để ý, vừa cười vừa nói:
– Không sao. Để cho hắn đến đây đi. Lúc tôi giả trang phụ nữ còn không sợ bọn họ, hiện tại đã thành đàn ông hàng thật giá thật, chẳng lẽ còn sợ hắn a?