Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 303 : Cô ấy chỉ muốn tôi đóng giả phụ nữ.
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Đúng vậy. Có rất nhiều người suy đoán Đường Tâm là bị bệnh nặng, thân thể yếu nên mới để cho anh trai tài giỏi của mình thay thế.
Nhưng cũng có những lời nói phản bác. Có người nói Đường Tâm đã hết thời, nhiều năm biểu diễn nhưng không có thành tựu lớn nên muốn rút lui. Lại có người nói, Đường Tâm thấy áp lực quá lớn không thể dẫn dắt Hồ Điệp phát triển nên muốn rời đi. Cũng có người nói Đường Tâm đã gả vào nhà giàu có nhưng anh trai của cô vẫn thất nghiệp nên vừa vặn thay thế cô.
Trong buổi hoà nhạc Đường Trọng nói Đường Tâm rời đi nhưng không nói cô ấy bị bệnh. Vì thế mà thế giới internet đã diễn ra một cuộc tranh cãi rất ác liệt. Trong xã hội, sự nhẫn nại của mọi người đối với ngôi sao là rất ít.
Hát giả, mặt giả, ngực giả đã khiến cho mọi người công kích một phen chứ đừng nói là tìm người thay thế. Đây đúng là một việc điên rồ và thiếu đạo đức.
Nếu các phóng viên chụp cái mũ tham lam thành tính, tìm mọi cách lừa gạt các fans hâm mộ cho ai đó thì người đó sẽ không thể nói gì để phản bác được.
Bởi vì việc này là sự thật mà mọi người đều biết.
Cho nên, làm thế nào để trả lời và thú nhận việc này là rất trọng yếu.
Có thể nói, nó hoàn toàn phụ thuộc vào biểu hiện của Đường Trọng lúc này.
Quả nhiên, khi nghe câu hỏi đó, toàn trường liền yên lặng. Tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của Đường Trọng.
Đây là điều mà tất cả các phóng viên đều chờ mong nhất.
Bọn họ rất tỉnh táo, cũng rất chuyên nghiệp, sẽ không vì mấy lời nói của Đường Trọng trong buổi hoà nhạc mà mù mờ.
Đường Trọng đứng lên, cúi người trước các phóng viên ở đây.
– Cái khom người này là biểu đạt sự áy náy của tôi cùng em gái tới mọi người, tới các bạn truyền thông cũng như tới các fans hâm mộ không có ở đây. Tôi vẫn luôn biết cách làm này là sai.
Đường Trọng đứng lên sau đó cũng không ngồi xuống nữa.
Hắn cầm mic đặt trên mặt bàn, giống như một thầy giáo đang giảng bài cho học sinh của mình mà những ký giả ở đây đã trở thành học trò của hắn.
– Lúc còn rất nhỏ, tôi đã biết mình có một em gái.
Giọng nói Đường Trọng ôn hoà lại mang theo nồng đậm tình cảm nói:
– Đương nhiên lúc đó tôi chỉ biết có người này mà không biết cô ấy là ai. Tôi thuộc gia đình mồ côi mẹ. Từ khi tôi hiểu việc, tôi biết rõ nhà của mình chỉ có một lão râu dài luôn trầm mặc, ít nói và thích nghiêm mặt. Ông ấy là cha của tôi.
– Trong trí nhớ của tôi chỉ có cha cùng những người bạn cổ quái, kỳ dị kia. Tôi không có một chút khái niệm nào về mẹ và em gái. Đợi khi lớn hơn một chút, đã có một ít khái niệm về việc này, tôi cũng chưa từng hỏi như những đứa trẻ mồ côi khác là vì sao tôi không có mẹ. Không có thì không có đi. Bà ấy không ở bên cạnh, tôi cũng thực sự coi bà ấy như không tồn tại.
Đường Trong chua xót cười
– Còn có thể thế nào nữa?
– Bởi vì tôi phải học thật nhiều thứ và bên cạnh tôi lại có rất nhiều bạn bè, cho nên đại đa số thời gian tôi sẽ không nhớ tới bọn họ. Chỉ là hàng năm khi tới đêm giao thừa, lão râu dài sẽ xào ba món ăn, một đĩa trứng sốt cà chua, một đĩa thịt kho tàu và một nồi lẩu thập cẩm. Đây chính là bữa cơm đoàn viên của chúng tôi. Lão râu dài cũng không nói chuyện, ăn cơm xong sẽ uống từng chén từng chén, đôi khi không cần chén mà trực tiếp tu chai. Mọi người không nên hiểu lầm ông ấy là sâu rượu. Bởi vì ông ấy có thể uống hai vò rượu trắng Mông Cổ sáu mươi ba độ. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nhìn thấy ông ấy say.
Xôn xao…. Toàn trường đều xôn xao nghị luận.
Nếu là ở phương bắc Trung Quốc thì người uống được rượu mạnh có rất nhiều. Nhưng bốn người uống ba chai, bị say lại là người phía nam. Lượng rượu mà ông ấy uống được đúng là khiến người ta khiếp sợ và cũng quá nghịch thiên.
– Thật sự giỏi như vậy sao? Có cơ hội phải học hỏi mới được.
– Hai bình rượu đế, đủ cho tôi uống trong hai năm đấy.
– Tôi cho rằng mình uống được nửa bình đã là Thần Tửu rồi, ai ngờ so với người
ta còn chưa được coi là nhập môn nữa.
Các phóng viên nhao nhao bình luận.
Trong lòng Đường Trọng thầm vui vẻ.
Hắn muốn đúng là hiệu quả như vậy.
Nếu những phóng viên này không nói lời nào, dù cho hắn nói cái gì thì bọn họ vẫn cứ bảo trì trầm mặc hoặc đối địch thì buổi phỏng vấn hôm nay sẽ không có hiệu quả. Chỉ sợ ngay khi buổi phỏng vấn vừa kết thúc thì những phóng viên này sẽ lập tức nói xấu về Hồ Điệp mất. Bởi vì bọn họ biết rõ cái xấu sẽ truyền bá nhanh hơn cái tốt. Vợ mới cưới ngoại tình so với tin một đôi vợ chồng nuôi dưỡng hai mẹ con mồ côi suốt mấy chục năm càng làm cho người ta dễ xúc động hon.
Phải nghĩ biện pháp để bọn họ nói chuyện rồi khiến họ dung nhập vào hoàn cảnh của mình. Tiếp đó làm cho bọn họ với kinh nghiệm của chính mình hiểu được những gì mình nói thì bọn họ mới tin điều mình nói đều là sự thật.
Một kỳ tài tâm lý học đấu trí với một đám truyền thông. Kết quả, kỳ tài tâm lý học toàn thắng.
– Ông ấy tự rót uống một mình, đôi khi tôi cũng sẽ cùng ông ấy uống nửa chén. Đa số thời gian là ăn cơm trong yên lặng. Trong cả quá trình, hai cha con cũng không nói một câu. Tình cảnh như vậy khiến người ta cảm thấy áp lực. Ông ấy là một người cha tốt nhưng không phải một người mẹ tốt. Những lúc thế này, tôi mới cảm thấy hâm mộ những gia đình ngồi quây quần ăn cơm đoàn viên kia. Tôi nghĩ, nếu mình cũng được cảm nhận một lần như vậy thì sẽ tốt biết bao.
– Không ai tin rằng đây là mơ ước lớn nhất khi còn bé của tôi, hoặc là nói đây là mục tiêu tôi luôn phấn đấu. Tôi cho rằng, chỉ cần tôi trưởng thành thì có thể thực hiện nguyện vọng này.
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc.
Bởi vì các phóng viên đã tiến nhập hoàn cảnh mà Đường Trọng miêu tả. Cho nên bọn họ càng cảm nhận được sự éo le cùng đáng thương lúc đó.
Đêm giao thừa hàng năm, một đứa bé trai ngồi ăn cơm với cha của mình. Cha uống rượu còn nó cúi đầu ăn cơm. Vốn là buổi tối đoàn viên náo nhiệt thì trong
mắt nó đã trở thành buổi tối đau thương. Vì vậy, đứa bé trai liền bắt đầu mong chờ có một ngày mình có thể cùng cha mẹ và người nhà ăn cơm chung. Thời gian dần trôi, mong ước đó đã trở thành lý tưởng lớn nhất của nó.
– Tất nhiên, đây là cuộc sống của riêng tôi, không có liên quan gì tới việc của Đường Tâm. Đường Trọng tự giễu cười.
Bởi vì không khí của hiện trường quá trầm trọng nên hắn phải hoà hoãn đôi chút.
– Nhưng có một đêm giao thừa, tôi thấy lão râu dài say. Đó là năm nhóm Hồ Điệp tham gia tiệc tối cuối năm cùng đài truyền hình Minh Châu lần đầu tiên. Trên báo chí miêu tả sâu sắc bọn họ, còn có ảnh của bọn họ khi trên sàn diễn. Lão râu dài nhìn tấm hình kia lại một ly tiếp một ly uống rượu. Tôi cười hỏi lão râu dài có phải hay không thích ngôi sao đó. Ông ấy lớn tiếng nói “thích, vì đó là em gái của mày”.
– Mọi người nhất định sẽ không thể tưởng tượng được cảm giác lúc đó của tôi. Tôi cũng không biết mình nghĩ cái gì, nghe được câu này vậy mà tôi lại khóc. Tôi không biết vì sao mình lại khóc nhưng nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi, muốn ngăn mà không được. Tôi nhanh chóng quay mặt đi sợ lão râu dài nhìn thấy sẽ cười mình. May mắn là lúc đó ông ấy đã gục xuống bàn ngủ rồi.
Tròng mắt Đường Trọng hơi ướt. Đây không phải diễn kịch, cũng không phải sĩ diện hão mà là hắn thật sự nghĩ tới buổi tối kia.
Kỳ thật, đêm hôm đó lão râu dài cũng không say ngay mà hai người bọn hắn còn nói thêm hai mươi mấy câu nữa. Nội dung mỗi câu hắn đều nhớ rõ nhưng nhớ rõ nhất là phản ứng khi hắn nghe được câu nói đó.
Bị ong đốt mặt sưng như cái bánh bao hắn không khóc,bị độc xà tám bước của Hận Sơn cắn sắp chết hắn không khóc, bị lão râu dài đánh như một con chó chết hắn không khóc, nửa đêm bị người lôi dậy đi thao trường luyện tập suốt đêm hắn cũng không khóc.
Ngày đó là lần đầu tiên hắn khóc.
Mắt Bạch Tố đỏ lên, cúi đầu lau nước mắt.
Hốc mắt Lâm Hồi m đã ướt nhưng cô vẫn giữ mặt lạnh ngồi im, lông mi thật dài nhấp nháy, một giọt nước mắt óng ánh liên rơi xuống.
Trương Hách Bản không có hình tượng nhất, vừa khóc liền không dùng được rồi. Đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ, lớp trang điểm trên mặt đều bị trôi hết. Chỉ cần là ngôi sao đều hiểu, khi khóc thì không được dùng tay lau mặt. Cô ấy thì hay rồi, vừa khóc lại vừa dùng tay lau mặt, giống y hệt đứa trẻ. Vì thế, khuôn mặt ô nhỏ nhắn đáng yêu của cô càng trở nên đáng yêu hơn.
So với Trương Hách Bàn càng không có hình tượng chính là A Ken. Anh ta hoàn toàn không có sự máu lạnh cùng quật cường hay sĩ diện cùng phải chú ý hình tượng của một người đàn ông. Anh ta há hốc miệng, khóc so với Trương Hách Bản còn lớn tiếng hơn giống như sắp bị người ta đùa giỡn vậy. Đường Trọng thật sự muốn ném anh ta ra khỏi phòng này.
Xin nhờ, anh nghiêm túc một chút có được không?
Anh khóc quá giả tạo rồi, người ta sẽ coi đây là đang diễn kịch đấy.
Những phóng viên kia chỉ cảm thấy áp lực trong lòng, có nhiều thứ giấu sâu trong lòng mà không thể phóng xuất ra được.
Nhưng Bạch Tố, Lâm Hồi m, Trương Hách Bản cùng A Ken không giống vậy. Bọn họ đã ở chung cùng Đường Trọng mấy tháng nên tình cảm cũng sâu đậm hơn.
Nghe được Đường Trọng nói những lời này, bọn họ vừa đồng tình với những gì Đường Trọng gặp phải, lại vừa nghĩ tới tình cảnh lúc này của Đường Tâm.
Mong ước lớn nhất của anh trai là người nhà có thể ăn một bữa cơm đoàn viên. Thế mà đợi đến khi anh trai đến thì em gái lại bị bệnh không dậy nổi. Hai người vẫn không có cơ hội gặp mặt một lần. Điều này đã quá tàn nhẫn đối với bọn họ.
– Sau lại người đại diện của Hồ Điệp là cô Bạch Tố tới tìm tôi nói Đường Tâm bị bệnh muốn tôi thay cô ấy gia nhập Hồ Điệp. Đây cũng là ý của Đường Tâm. Cô ấy không nỡ bỏ Hồ Điệp cũng không nỡ bỏ đồng đội của mình. Cô còn có rất nhiều nguyện vọng chưa thực hiện được. Cô không thể làm nên hy vọng người anh trai này sẽ thay cô làm.
– Trời sinh em gái luôn được ưu đãi. Chúng tôi còn chưa gặp mặt mà cô ấy đã cho tôi một món quà lớn như vậy rồi.
Đường Trọng cười hiền hoà. Hắn nhớ tới tấm ảnh Đường Tâm mặc áo đồng phục sơ mi trắng cùng cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên trông rất vui vẻ.
– Cô ấy chỉ là muốn tôi đóng giả thành phụ nữ mà thôi. Có rất nhiều anh trai cũng bị em gái bắt giả làm trâu làm ngựa cưỡi mà.