Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 302: Nhân phẩm Đường Tâm có vấn đề?
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Cũng không biết A Ken cảm thấy mình tốt tới đâu, không ngờ lại nói ra những lời này.
Thấy Đường Trọng híp mắt không nói lời nào, AKen sốt ruột nói:
– Tiêu Tâm Tâm, buổi tối hôm qua trên sân khấu cậu đã nói tôi là người anh em tốt của cậu, chẳng lẽ cậu quên rồi sao??
– Không quên.
Đường Trọng nói.
Vì vậy A Ken lại vui vẻ lên, nói tiếp:
– Tôi đã bảo mà. Cậu sẽ không quên đâu. Chúng ta là anh em tốt, cả đời nên ở cùng một chỗ.
Đường Trọng thầm nghĩ, tôi chả cần cả đời ở với anh.
Nhưng Đường Trọng hiểu ý hắn muốn biểu đạt. Hắn không muốn nhóm Hồ Điệp giải tán. Hắn thích nhóm nhạc này..
– Đường Trọng, A Ken nói đúng là những gì chúng tôi muốn nói.
Bạch Tố khuyên nhủ.
– Trước kia tôi không muốn thân phận của cậu bị lộ ra ánh sáng đó là bởi tôi lo rằng sau khi bị lộ thì nhóm Hồ Điệp sẽ gặp tai nạn, cậu cũng không có cách nào thay thế Đường Tâm ở lại nhóm Hồ Điệp nữa, nhóm Hồ Điệp cũng tạm thời phải giải tán. Bao giờ Đường Tâm trở về thì nhóm mới hoạt động lại được. Đối với một ngôi sao mà nói, rời khỏi thị trường thời gian dài là chuyện vô cùng nguy hiểm. May mắn chính là hiện giờ cũng không phát sinh chuyện đó. Tất cả mọi người đều rất thích cậu, không chịu rời đi, lớn tiếng hô Đường Tâm. Đó chính là sự biểu đạt tốt nhất. Bọn họ thích cậu cũng như thích Đường Tâm.
– Tôi hiểu rồi.
Đường Trọng gật đầu.
– Để tôi suy nghĩ đã. Thật sự tôi cũng không muốn làm ngôi sao đâu.
– Hừ, ngôi sao thì đã sao nào?
Trương Hách Bản hừ lạnh nói:
– Anh cho rằng ai cũng có thể thành ngôi sao à? Anh cho rằng nhóm Hồ Điệp không có anh thì không xong à? Anh có gì đặc biệt hơn người chứ?
Nghe thấy Đường Trọng nói không muốn tiếp tục làm ngôi sao, không muốn tiếp tục ở lại nhóm Hồ Điệp, Trương Hách Bản đột nhiên cảm thấy tức giận.
– Bàn Bản.
Bạch Tố quát lớn.
Đường Trọng khoát tay, vừa cười vừa nói:
– Bản Bản nói không sai. Tôi quả thật không có gì đặc biệt hơn người cả. Tôi nói tôi không muốn làm ngôi sao là bởi vì tôi còn có việc khác cần hoàn thành. Hơn nữa tính tình của tôi thế nào thì mọi người đều biết rồi, thật ra cũng không thích hợp lăn lộn trong ngành giải trí.
– Thế tính cách gì thì thích hợp lăn lộn trong ngành này đây?
Bạch Tố hỏi. Đường Trọng thoáng cái á khẩu không trả lời nổi. Hắn muốn nói phải là dạng dễ tha thứ, thông minh khéo đưa đẩy, hy sinh mới thích hợp sống trong ngành này. Nhưng lúc trước hắn gây chuyện đều vì không hề tán đồng quan điểm này, hiện giờ sao có thể thay đổi được chứ?
Bạch Tố cười thầm. Cô biết là Đường Trọng không thể trả lời câu hỏi này.
– Cậu cảm thấy tính cách của cậu không tốt sao?
– Đúng thế đấy
Đường Trọng nói
– Cậu cảm thấy dường như cậu hay xúc động ?
– Thật ra hẳn là có, cô mắng thì cứ mắng thôi.
– Cậu không thích chịu thiệt?
– Có ai thích chứ?
– Trước kia cậu đã từng chịu thiệt sao?
Đường Trọng chăm chú suy nghĩ một chút, nói:
– Chưa từng.
Ngoài lần bị Trương Hách Bản cắn “thằng nhỏ” ra, những lúc khác Đường Trọng đều cố gắng sau khi chịu thiệt liền đòi lại cả vốn lẫn lời.
– Cậu đánh người, mắng người, cho tới giờ chưa chịu thiệt, còn phải liều mạng chiếm lợi từ người khác. Nhưng hiện giờ không phải cậu vẫn sống tốt trong ngành giải trí sao? Bạch Tố nói:
– Danh tiếng của nhóm Hồ Điệp không hề giảm mà còn tăng. Lượt xem các bài hát của nhóm Hồ Điệp càng ngày càng nhiều. Bài hát Phong Thanh hôm nay đã lọt vào trang âm nhạc hàng đầu, thậm chí còn vượt qua cả bài hát của Tiểu thiên vương Ngô Ngọc, có xu hướng vượt lên đứng đầu bảng, thể hiện tiềm lực mạnh mẽ, có khả năng trở thành bài hát hay nhất năm.
– Cậu có biết là từ sau khi cậu tới, nhóm Hồ Điệp nhận được bao nhiêu hợp đồng không? Bởi vì sợ lộ thân phận của cậu cho nên tôi đều từ chối rồi. Cậu có biết bao nhiêu công ty đưa kịch bản tới, muốn mời cậu đóng fim không? Bởi thân phận của cậu nên tôi cũng đều bỏ qua. Cậu có biết hiện giờ giá trị thị trường của nhóm tăng lên bao nhiêu không? Cậu có biết là giờ giá để được cậu phát ngôn đã vượt tới mức nào không? Những chuyện này cậu không biết, bởi vì cậu vẫn ít chú ý đó Đường Trọng. Mặc dù cậu đồng ý với yêu cầu của Đường Tâm nhưng cũng không chính thức dung nhập với chúng tôi. Cậu không quan tâm tới mọi việc. Bởi vì cậu hiểu rõ là lúc nào cậu cũng có thể phải rời đi. Cậu luôn chuẩn bị tốt để rời đi.
– Nhưng cậu có nghĩ tới chưa? Sau khi cậu đi, nhóm Hồ Điệp làm sao đây? Chúng tôi phải làm sao đây? Còn Đường Tâm sẽ nghĩ thế nào?
Vẻ mặt Bạch Tố chăm chú nhìn Đường Trọng, chuẩn bị nói chuyện cẩn thận với hắn.
– Những lời tôi nói không phải là muốn ép buộc cậu, muốn dùng tình cảm níu giữ cậu ở lại. Tôi muốn xin cậu suy nghĩ cẩn thận lại một chút. Cậu tĩnh tâm tự hỏi xem tại sao mình lại bài xích nghề nghiệp này đi? Tại sao lại không muốn làm ngôi sao?
– Tôi hiểu rõ là với tính cách của cậu, trước đây nam giả nữ đúng là khiến cậu khó tiếp nhận được. Cậu hy sinh lớn như vậy, chúng tôi thật sự rất cảm động. Hiện tại tất cả mọi chuyện đều lộ ra ánh sáng rồi. Từ nay về sau, Đường Tâm là Đường Tâm, cậu là cậu. Cậu không cần phải thay thế ai nữa. Cậu hoàn toàn có thể làm tất cả mọi chuyện. Bản thân tôi thật sự chờ mong, cậu có thể đưa nhóm Hồ Điệp tới độ cao nào. Tôi càng chờ mong là cậu có thể bay cao từ trong cái ngành giải trí đang bị làm cho nhơ nhuốc này.
– Cậu biết tại sao tôi không tán thành cậu phát sinh xung đột với người khác, rồi lại dễ dàng tiếp nhận việc đó không?
Bạch Tố nhìn Đường Trọng, hỏi.
Đường Trọng lắc đầu.
– Bởi vì trong lòng tôi hiểu rõ, hiện tại ngành giải trí không lành mạnh. Sở dĩ cậu làm vậy là vì hiện giờ ngành giải trí vẫn tuân theo quy tắc của kẻ mạnh.
Vẻ mặt Bạch Tố nghiêm túc, giọng nói mang theo khả năng kích động mãnh liệt:
– Đường Trọng, cậu có muốn trở thành người định ra quy tắc của ngành giải trí không?
Trái tim Đường Trọng đập mãnh liệt, máu bắt đầu sôi trào.
Hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hận không thể uống hết một cốc bia lạnh lớn cho đã.
Không thể không nói, Bạch Tố đầu độc rất thành công.
Ngành giải trí theo quy tắc mình định ra, mình trở thành vương giả của ngành này.
Có người sùng bái mình, bọn họ sẽ coi mình như tấm gương. Cũng có người không kiềm chế được mà khiêu chiến mình, coi mình trở thành mục tiêu.
Dù là thế nào thì cuộc sống của mình cũng sẽ vô cùng đặc sắc.
Đường Trọng nuốt nuốt nước bọt, tầm mắt chuyển từ vẻ chờ mong của Bạch Tố, A Ken, xoẹt qua tới vẻ mặt đang giả vờ không thèm để ý của Trương Hách Bản, vẻ không lộ ý nghĩ gì của Lâm Hồi m, nói:
– Họp báo chuẩn bị bắt đầu rồi, hay là chúng ta cứ tham gia trước đã.
Bọn họ thật muốn hôn lên mặt Đường Trọng cả trăm lần. Bạch Tố, Lâm Hồi m, Trương Hách Bản mỗi người một lần, còn lại chín bảy lần giao cho A Ken.
Họp báo tổ chức ngay tại phòng hội nghị của khách sạn. Nếu thân phận thế thân của Đường Tâm đã bị lộ thì Bạch Tố cũng không cần tránh né nữa, để cho bộ phận phụ trách truyền thông của Hoa Thanh sắp xếp công việc. Bởi vậy cô và A Ken ngược lại cũng nhận hơn rất nhiều.
Đây mới là quan hệ nghề nghiệp bình thường. Làm gì có chuyện nhà trang điểm lại phải đi xử lý công việc hàng ngày của ngôi sao chứ?
Đường Tâm.
Anh của Đường Tâm.
Hiện giờ cả thế giới mạng đều đang thảo luận đề tài này.
Từ sau buổi biểu diễn tối qua, cửa khách sạn đã đầy ngập phóng viên và fans hâm mộ nhiệt thành. Cũng may mà khách sạn làm tốt chức trách, điều động người tới bảo vệ tốt, không để bọn họ lên quấy rầy nhóm Hồ Điệp nghỉ ngơi.
Thời gian buổi họp báo còn chưa tới, cả hội trường đã chật ních phóng viên.
– Phóng viên vào sau đúng là chuyện vô cùng khó khăn.
Dưới sự dẫn dắt của Bạch Tố và A Ken, ba thành viên nhóm Hồ Điệp đã được trang điểm tiến vào phòng họp báo.
Bạch Tố biết tất cả mọi câu hỏi hôm nay sẽ hướng về Đường Trọng. Mục tiêu của mọi người đều là hắn. Nhưng cô vẫn sắp xếp Trương Hách Bản và Lâm Hồi m đi cùng.
Để hai người các cô đi ra, có lẽ có tác dụng hấp dẫn sự chú ý. Hơn nữa dưới tình huống không khí xấu hổ, Trương Hách Bản luôn có tác dụng cần thiết.
Nhìn thấy nhân vật chính đã xuất hiện, các phóng viên thậm chí có người chờ từ tối qua giờ mừng rỡ như điên.
Bọn họ giờ máy ảnh máy quay trong tay, thậm chí là điện thoại bắt đầu quay chụp, muốn ghi lại hình ảnh rõ ràng nhất của Đường Trọng.
Còn có vô số người lập tức đặt câu hỏi, vì tiếng nói quá nhiều nên rất ồn ào, không thể nghe rõ nổi.
Đường Trọng cũng không để ý. Tới khi bọn họ ngồi xuống ghế, Bạch Tố mới thông báo bắt đầu buổi phỏng vấn, hơn nữa hy vọng mọi người đưa ra câu hỏi.
– Đường tiên sinh, anh tên là gì?? Hiện giờ anh làm gì? Mọi người nữ phóng viên gầy gò hỏi.
– Đường Trọng, là sinh viên.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Lúc này hắn cũng không cần dấu diếm, lừa dối nữa. Bởi vì hôm nay bọn họ phát hiện ra có bạn học đã đăng tin “anh của Đường Tâm giống như sinh viên của Nam Đại” khiến mọi người vào thảo luận rất hăng.
Quả nhiên Đường Trọng vừa dứt lời thì đã có phóng viên hỏi:
– Vậy thì topic trên mạng nói anh là sinh viên của Nam Đại là đúng phải không?
– Cho tới giờ tôi cũng chưa từng phủ nhận.
Đường Trọng gật đầu.
– Đường Trọng tiên sinh, Đường Tâm thì sao? Là một ngôi sao, có lý do gì khiến cô bất đắc dĩ phải nhờ anh trai thay thế mình?
Lại có một phóng viên nam đeo kính hỏi:
– Fans hâm mộ có thể bị lừa nhất thời nhưng giới truyền thông phải có trách nhiệm hỏi ra sự thật, trả lại sự thật cho mọi người. Nếu như không có một lý do nguyên vẹn thì chúng ta có phải nên cho rằng nhân phẩm Đường Tâm có vấn đề hay không?