Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 300: Con thỏ của Hoa Minh, đồ lót của Đường Trọng
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Chuyện tốt không đi ra ngoài, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm.
Buổi trình diễn thời trang của Đường Trọng còn chưa bắt đầu thì tin tức thân phận thế thân Đường Tâm đã truyền khắp mọi nơi hẻo lánh của Hoa Hạ quốc, đồng thời còn lan tràn ra cả thế giới.
– Bí mật kinh thiên, buổi hòa nhạc HongKong, thân phận thế thân Đường Trọng sẽ phơi bày trước ánh sáng…
– Nam giả nữ mấy tháng không bị phát hiện, có thể nói là kỳ tích của ngành giải trí…
– Anh trai thay em gái “lên sân khấu”, thật là vô cùng cảm động…
————–
Đường Tâm có phải là thân phận thế thân hay không đang là sự kiện nóng hổi được tranh luận của ngành giải trí Hoa Hạ. Trước khi buổi hòa nhạc HongKong được tổ chức, bên ngoài vẫn tranh luận nhưng không ai có một đáp án chính xác.
Một khi tin tức này tuyên bố ra thì danh tiếng chẳng nghi ngờ gì là lửa cháy đổ thêm dầu.
Tin tức này được tuyên bố lần đầu tiên trên trang “nhật báo hôm nay” của Hong Kong đã làm mọi người nghi vấn. Có không ít người nhắn lại là không tin, thậm chí còn nói đây chỉ là trò đùa dai để lăng xê của phóng viên.
Nhưng càng ngày càng nhiều tờ báo đồng thời tuyên bố tin tức như vậy, thậm chí cả các trang mạng, tìm kiếm, các trang chủ xác nhận tính chân thật này thì mọi người không thể không tin.
Kể cả những người trước kia nghi ngờ thân phận Đường Tâm cũng không thể nào không tin.
Bọn họ chỉ cho rằng Đường Tâm là thế thân nhưng như thế nào cũng không ngờ đến Đường Tâm là con trai.
– Trời ạ, điều này làm sao có thể chứ? Tôi thích cô gái là đàn ông sao? Không thể nào chấp nhận được!
– A a a, sao Đường Tâm lại là con trai? Nhưng người đàn ông tình nguyện giả nữ thay thế em gái mình đứng lên sân khấu cũng làm cho người ta rất cảm động…
– Đường Tâm đâu rồi? Đường Tâm làm sao vậy?
Cộng đồng mạng có khiếp sợ, có phẫn nộ, đương nhiên đại đa số vẫn ủng hộ.
Bọn họ khó có thể chấp nhận “hát nhép” nhưng bây giờ lại thản nhiên chấp nhận một thế thân.
Lúc Hoa Minh nghe được tin tức này là khi hắn ngồi ôm máy tính nói chuyện nóng bỏng với cô gái tên là “miệng anh đào bờ eo thon bé bỏng”. Đối với những tên hấp dẫn đàn ông như vậy, hắn hoàn toàn không có sức chống cự, mặc dù kinh nghiệm thất bại đã có thể ghi thành một bản “chỉ nam tán gái trên mạng thất bại”.
– Thực ra anh là người không hiểu được nhiều. Cái gì mà thi từ ca phú, cầm kỳ – thư họa, thiên văn địa lý triết học, phật đạo, ô tô, châu báu, quần áo và đồ trang sức trang điểm chỉ biết chút chút bên ngoài, còn xa mới đến mức tinh thông được. Không đáng nhắc tới.
Đánh xong đoạn văn này, Hoa Minh liền hắc hắc cười ngây ngô.
– Không biết tới trình độ nào rồi?
“Miệng anh đào bờ eo thon bé bỏng” hỏi.
– Biết được tên là phương pháp tạo thành của chúng.
Hoa Minh trả lời.
Vì vậy “miệng anh đào bờ eo thon bé bỏng” liền rời mạng.
Đang lúc Hoa Minh mắng to cô gái này không hiểu hắn “ẩn tài” thì một tin tức nóng hiện lên: Thân phận thế thân Đường Tâm được phơi bày ánh sáng, là anh ruột cô ấy thay thế.
Trong lòng Hoa Minh khẽ run lên, tay di chuyển rồi chọn khung gạch chéo cuộc đối thoại kia.
Quay đầu nhìn lại thì phát hiện Lý Ngọc đang nghe nhạc đọc tiểu thuyết, Lương Đào lại đi hẹn hò với em gái ở trong học viện, Đường Trọng xin phép nghỉ vài ngày không xuất hiện, lúc này hắn mới yên lòng này.
Mở trang web ra, bắt đầu tìm kiếm tin tức sự kiện thế thân Đường Tâm.
Không cần tìm tòi nhiều, bây giờ trên trang chủ của tất cả các trang web đều đăng tin tức nóng hổi này.
Còn có trang web trực tiếp làm chuyên đề, không chỉ để đọc không mà thậm chí còn tung ra video hai buổi hòa nhạc lần trước của nhóm nhạc Hồ Điệp.
– Tại sao lại là giả được? Tại sao lại là giả được?
Trong lòng Hoa Minh chết lặng, thì thào nói:
– Điều này không thể được. Cái này hoàn toàn không có khả năng, chỉ là giả thôi. Tại sao lại là con trai? Sao lại mày lại thích con trai được?
Hoa Minh quay người nhìn tờ báo có hình Đường Tâm ở trên tường mà mỗi buổi tối trước khi đi ngủ hắn đều hôn vài cái, có cảm giác chán ghét và muốn ói.
Cô gái mà mình hôn một thời gian dài như vậy thì ra là con trai.
– May mắn là vẫn luôn phản đối, không lấy ảnh cô ta ra tự sướng.
Hoa Minh thầm nghĩ. Tưởng tượng như vậy, hắn lại cảm thấy mình đã chiếm được món lời vô cùng lớn.
Lại nghĩ tới mình chỉ là hôn, nói không chừng tên sắc lang khác còn dùng hình cô ta tự sướng, hắn quả thật là vui mừng vô cùng khủng khiếp.
Chính mình không làm ra chuyện ngu xuẩn, người khác lại làm. Đây không phải là được lời lớn thì là gì?
Mọi người xem, bạn học Hoa Minh luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy đấy.
Sau khi hắn đọc hết tất cả các trang web thì đã tin tưởng tin sự thật Đường Tâm có thế thân.
Hắn bắt đầu lo lắng tới sự an nguy của con thỏ Bé ngoan.
Lúc ấy hắn đã dùng lời thề son sắt đánh cuộc với Lương Đào, nói nếu như Đường Tâm là giả thì hắn sẽ cho Bé ngoan thành nồi lẩu.
– Bây giờ tin tức thân phận thế thân Đường Tâm đã xác định, hắn thật sự phải cho Bé ngoan làm nồi lẩu sao?
Nghĩ đến không có Bé ngoan thì xác suất tán gái thành công của hắn sẽ giảm đi một nửa, lòng hắn đều muốn nát ra.
– Lúc đấy Lão Nhị theo phe mình, sao hắn có thể nhìn lầm được?
Hoa Minh phiền muộn thầm nghĩ. Cho tới nay hắn vô cùng tín nhiệm Đường Trọng, cảm thấy hắn làm việc trầm ổn, ánh mắt cay độc. Ai… khả năng là hắn cũng muốn ăn thịt thỏ đây.
Trên mạng, tin tức có quan hệ đến thân phận thế thân Đường Tâm ngày càng nhiều, video buổi hòa nhạc ở HongKong cũng bị người ta tải lên mạng.
Hoa Minh ấn nút phát.
– Đồ chó hoang, tao thật muốn nhìn thằng biến thái nào lại giả nữ…
Trong miệng Hoa Minh hùng hổ nói. Đối với việc sắp mất con thỏ này, hắn vô cùng không có thiện cảm.
Khi thấy “Đường Tâm” ở trên sân khấu, mấy vạn người xem kêu to xé quần áo ra, lớn tiếng nói “tôi không phải Đường Tâm, tôi là anh trai cô ấy”, Hoa Minh vô cùng kích động.
– Tốt, tốt, tốt! Nên như vậy. Đây mới là đàn ông đích thực.
Hoa Minh hưng phấn nói. Hắn đã quên vừa nãy nghĩ gì, cũng quên vừa rồi hắn vô cùng cừu hận với người này.
Lúc “Đường Tâm” khôi phục âm thanh của mình để nói chuyện, hắn cảm thấy âm thanh này có chút quen tại.
vô cùng quen thuộc
Vô cùng quen thuộc!
Nghe lại một chút, càng ngày càng cảm thấy quen thuộc.
Hắn dụi dụi mắt, rất nghiêm túc nhìn, lại rất nghiêm túc nhìn nhìn…
Đầu của hắn đều muốn chui vào trong màn hình.
-A…..
Hoa Minh thét lên một tiếng.
Rốt cuộc hắn đã tìm ra sự thật.
Hắn đã phát hiện ra một đại bí mật kinh thiên.
Người đứng trên sân khấu này… hắn không phải Lão Nhị thì là ai?
Tiếng nói của hắn, giọng điệu nói chuyện của hắn, lúc hắn mỉm cười, con mắt của hắn, còn có tư thế đi đường của hắn… điều này làm sao có thể?
Điều này làm sao có thể?
Điều này làm sao có thể?
Điều này làm sao có thể?
Hoa Minh cảm giác trái tim nhỏ của mình khó có thể thừa nhận được kích thích và kinh hỉ lớn như vậy.
Như thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được Đường Trọng cả ngày cùng một chỗ như hình với bóng… hắn lại là anh trai của ngôi sao lớn Đường Tâm? Hắn còn thay em gái mình đứng lên sân khấu ca hát nhảy múa?
Hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ.
Hắn nhớ tới Đường Trọng cả ngày đeo cặp kính đen to đùng, kể cả lúc tham gia 3 yến hội sinh nhật Thu Ý Hàn cũng không chỉnh trang lại. Hắn nhớ tới buổi tiệc tối chào mừng sinh viên mới, bởi vì mình bị tiêu chảy không lên sân khấu được,
hắn đã chạy lên hát bài “Ta là một con sói đến từ phương Bắc”. Hắn nhớ tới hắn thường xuyên nghỉ học. Hắn nhớ tới hắn thường xuyên nhận cuộc gọi thần bí. Hắn nhớ tới hắn có hai chiếc điện thoại…
– Đúng vậy. Nhất định là như vậy.
Hoa Minh nói, nhìn thấy Đường Trọng vẫn còn đang trên sân khấu. Bây giờ có người nói cho hắn biết đây không phải Đường Trọng mà là một người khác thì hắn cũng không thể nào tin tưởng được. Còn có người quen thuộc Đường Trọng hơn hắn không? Tên mà hắn đã sờ qua ôm qua, cùng ngủ một chỗ, hắn còn có thể không nhìn ra sao?
Rầm rầm…
Cửa phòng bị người khác mở ra.
Lương Đào hấp tấp tiến đến, một bên a tay, một bên cười lớn hỏi:
– Lão đại đang làm gì thế?
Hoa Minh ấn vào một web không liên quan, nói:
– Đọc tiểu thuyết. Gần đây có một cuốn tiểu thuyết vô cùng hay ho…
– Nào nào, tao cho mày xem một tin tức.
Lương Đào cười hì hì nói.
– Tin tức nào?
Trong lòng Hoa Minh khẽ động. Thằng ranh này không phải có hẹn với gái sao? Sao lại biết tin tức này rồi?
– Mày tránh ra, tao cho mày nhìn.
Lương Đào muốn đẩy Hoa Minh khỏi máy tính.
– Không cần. Tao không có hứng thú với tin tức. Tao muốn đọc tiểu thuyết.
Hoa Minh đương nhiên không muốn dịch mông ra. Nếu để hắn xem được tin tức kia thì con Bé ngoan của hắn không giữ được rồi.
Lương Đào nhìn Hoa Minh, cười hắc hắc nói:
– Lão đại, mày biết rồi đúng không?
– Biết gì?
– Chuyện Đường Tâm thế thân.
Lương Đào trực tiếp vạch trần suy nghĩ của Hoa Minh:
– Mày cho rằng mày không đưa máy tính thì tao không biết chuyện này sao? Mày cho rằng mày không thừa nhận thì con thỏ Bé ngoan của mày giữ được sao? Mày tin hay không thì sao? Ngày mai cả giới báo chí đều là tin tức này thôi. Lão đại à, đừng giãy dụa nữa. Nam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói tứ mã nan truy.
Hoa Minh cảm giác lòng mình đang nhỏ máu.
– Tao nói là giữ lời.
Hoa Minh nhỏ giọng nói:
– Nhưng trước đó mày phải đồng ý với tao ba điều kiện…
– Thôi đi, đây là mày thua bởi tay tao. Dựa vào cái gì mà tao phải đồng ý ba điều kiện của mày?
Lương Đào đương nhiên không vui.
– Vậy thì không bàn nữa.
Hoa Minh chơi xấu nói.
– Được rồi được rồi. Mày thử nói đi, xem tao có thể đồng ý không.
Lương Đào thúc giục nói.
– Đầu tiên, mày phải cho tạo lọ nước hoa DIOR kia.
– Lọ kia dùng gần hết rồi.
– Tao nói là cái lọ.
Hoa Minh nói.
-… Không có vấn đề.
Lương Đào cảm thấy thằng này có bệnh.
– Thứ hai, đưa cho tao “đại quốc quật khởi”.
– Quyển sách kia không phải ở chỗ Lão Nhị sao? Mày cần làm gì?
– Tao đang theo đuổi một cô gái thích quyển sách này. Tao muốn đưa cho cô ấy.
Hoa Minh nói.
– Không có vấn đề. Cầm lấy đi.
Vì thế Hoa Minh liền lập tức ra tay cầm lấy lọ DIOR mà Đường Trọng đã xịt qua một lần và quyền “Đại quốc quật khởi” mà hắn đã tận mắt nhìn thấy Đường Trọng ghi vào trong đó.
Hắn không có nói yêu cầu thứ ba mà chạy thẳng vào phòng tắm, cầm cái cốc Đường Trọng đã dùng, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, lược, các loại đồ dùng sinh hoạt rồi khóa hết vào ngăn tủ của mình.
Sau đó hắn lại ngồi xổm xuống đất, lấy hai đôi giày thể thao của Đường Trọng và mấy đôi tất đang phơi bên ngoài sân thượng vào.
Lúc hắn đến giường của Đường Trọng, phát hiện ở trong góc có một đồ lót chưa kịp giặt thì hắn nhịn không được mà cười lên ha hả. Hắn như nhặt được chỉ bảo, hắn cầm lấy đồ lót “nguyên sinh thái này cẩn thận từng li từng tí bọc lại.
– Lão đại, mày không có chuyện gì chứ?
Lương Đào hoàn toàn u mê. Thằng này làm sao vậy? Bị cái gì kích thích thế? Sao lại cười thành dạng này với đồ lót của Đường Trọng.
– Nếu không thì tao không ăn con thỏ là được rồi…
– Yêu cầu thứ ba.
Hoa Minh nói:
– Về sau, tất cả mọi chuyện của Lão Nhị đều do tao quản lý.
Trong lòng Hoa Minh thật sự là bụng nở hoa mà.
Đã không có con thỏ, hắn còn có đồ lót của Đường Trọng. Đợi đến lúc Nam Đại phát hiện ra ngôi sao lớn này thì còn không phải chạy vào phòng bọn hắn như điên sao?
Lúc đó hắn còn phải tán gái sao? Hắn chỉ cần nằm một chỗ để gái tán thôi.