Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 298 : Hát xong bài này, hẹn gặp lại các bạn.
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Kết quả như thế đã vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.
A Ken nghĩ rằng, khi thân phận bị bại lộ thì buổi hoà nhạc sẽ chấm dứt luôn.
– Tố Tố, vì sao thế, sao có thể xảy ra chuyện này chứ?
A Ken chỉ vào mấy vạn người dưới đài đang hét to muốn Đường Trọng hát tiếp nói.
Bạch Tố lau nước mắt nơi khoé mắt nói:
– Đây là vì người xem cũng có tình cảm, họ yêu thích Đường Tâm, cũng yêu thích Đường Trọng. Đường Trọng có một loại sức hút rất dễ chinh phục người khác.
– Không chỉ thế, bây giờ họ cũng rất tò mò về Đường Trọng, muốn biết hắn có thể hát như thế nào. Nếu Đường Trọng biểu hiện đã xuất sắc thì bọn họ có thể tiếp nhận Đường Trọng nữa.
– Nếu vậy thì Hồ Điệp sẽ không phải giải tán nữa rồi.
A Ken kích động nói
Bạch Tố lắc đầu.
– Tại sao?
A Ken gấp gáp hỏi:
– Tố Tố, cô mau nói cho tôi biết lý do đi. Cô đã nói mọi người sẽ thích Đường Trọng mà. Tại sao Hồ Điệp có thể giải tán chứ? Đường Tâm còn chưa về thì vẫn do Đường Trọng tiếp tục thay thế không được sao?
– Vấn đề là ở Đường Trọng.
Bạch Tố thở dài.
Cô biết buổi tối hôm nay sẽ là buổi diễn cuối cùng của Đường Trọng rồi.
Trên sân khấu, Đường Trọng khoát tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
– Hát.
Đường Trọng cười nói:
– Buổi hoà nhạc sẽ tiếp tục.
m nhạc vang lên, thanh âm lúc nãy liền biến thành những tiếng hoan hô.
Bọn họ đã thắng rồi.
Đường Trọng quay đầu nhìn Lâm Hồi m cùng Trương Hách Bản. Lâm Hồi m không tỏ vẻ gì nhưng trong ánh mắt tràn ngập sự động viên. Trương Hách Bản lại cười cười, vẻ mặt ngây thơ, không biết trong lòng cô nghĩ gì. Đường Trọng cùng Lâm Hồi m và Trương Hách Bản hát ca khúc “lãng mạn năm xưa”, thể hiện tình yêu tuổi trẻ đầy ngây thơ, cũng hát một bài sôi sục như ý tránh mau, còn hát ca khúc cũ như “ma quỷ”.
Không, phải nói là Lâm Hồi m và Trương Hách Bản hát những ca khúc này cùng Đường Trọng.
Bây giờ, Đường Trọng đã lấy ra thiết bị xử lý âm thanh kia, lúc ca hát là dùng âm thanh của chính mình. Trong một nhóm toàn nữ, hoà với thanh âm của hai người con gái, giọng hát này lại có hương vị riêng và có thể phân biệt dễ dàng.
Lúc hát bài đầu tiên, ba người phối hợp còn chưa tốt chỉ coi như hợp xướng. Nhưng đến bài thứ hai, Đường Trọng đã biết đè nén giọng hát của mình, mà Trương Hách Bản cùng Lâm Hồi m cũng là cao thủ khống chế giọng hát, điều chỉnh tốt âm thanh để hoà âm của ba người càng thêm ăn ý và dễ nghe hơn.
Quả nhiên, người nghe đã tiếp nhận phương thức hai nữ một nam này. Mỗi khi hát xong một bài lại có tiếng vỗ tay nhiệt liệt ủng hộ bọn họ.
Bây giờ, dù là fans hâm mộ hay người bình luận hoặc truyền thông đều không còn để ý đến vấn đề Đường Trọng hay Đường Tâm. Các fans hâm mộ đang hoà mình cùng tiếng ca, muốn xem anh trai Đường Tâm có thể mang lại cho họ niềm vui mới không.
Mà các phóng viên lại chú tâm làm việc, muốn đem tin tức cùng hình ảnh thu thập được tạo thành bản tin gửi về cho công ty mình. Chỉ sợ buổi hoà nhạc chưa kết thúc, thì bên ngoài đã tràn ngập tin tức thế thân Đường Tâm rồi.
Từng bài hát xong, cảm xúc người nghe càng dâng trào.
Chỉ còn một bài nữa thôi.
Trước đây Đường Trọng đã xem qua các tiết mục đơn nên hắn cũng quen thuộc với quá trình này rồi.
Hắn cầm microphone, nhìn ánh mắt mong chờ của mấy vạn người phía dưới nói:
– Tôi không phải một người anh có trách nhiệm. Bởi vì, tôi biết rõ sự tồn tại của em gái mình nhưng lại chưa từng nghĩ chủ động đi gặp cô ấy. Lúc đó, tôi cho rằng đây là vì giữ tôn nghiêm của mình. Bây giờ tôi mới thấy, đó chỉ là sĩ diện hãy do mình không dám đối mặt mà thôi. Tôi nghe ca khúc của cô ấy cả trăm lần, cả ngàn lần nhưng lại không dám đi gặp cô ấy một lần. Nếu chúng tôi gặp mặt dù chỉ một lần thì có lẽ sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Dù gặp mặt mà không biết nói gì nhưng ít ra được ngồi cùng một chỗ nói chuyện sẽ tốt hơn.
– Nếu đem so sánh thì mọi người còn tốt hơn tôi. Khi cô ấy lo lắng, chờ đợi Bản lại cười cười, vẻ mặt ngây thơ, không biết trong lòng cô nghĩ gì. Đường Trọng cùng Lâm Hồi m và Trương Hách Bản hát ca khúc “lãng mạn năm xưa”, thể hiện tình yêu tuổi trẻ đầy ngây thơ, cũng hát một bài sôi sục như ý tránh mau, còn hát ca khúc cũ như “ma quỷ”.
Không, phải nói là Lâm Hồi m và Trương Hách Bản hát những ca khúc này cùng Đường Trọng.
Bây giờ, Đường Trọng đã lấy ra thiết bị xử lý âm thanh kia, lúc ca hát là dùng âm thanh của chính mình. Trong một nhóm toàn nữ, hoà với thanh âm của hai người con gái, giọng hát này lại có hương vị riêng và có thể phân biệt dễ dàng.
Lúc hát bài đầu tiên, ba người phối hợp còn chưa tốt chỉ coi như hợp xướng. Nhưng đến bài thứ hai, Đường Trọng đã biết đè nén giọng hát của mình, mà Trương Hách Bản cùng Lâm Hồi m cũng là cao thủ khống chế giọng hát, điều chỉnh tốt âm thanh để hoà âm của ba người càng thêm ăn ý và dễ nghe hơn.
Quả nhiên, người nghe đã tiếp nhận phương thức hai nữ một nam này. Mỗi khi hát xong một bài lại có tiếng vỗ tay nhiệt liệt ủng hộ bọn họ.
Bây giờ, dù là fans hâm mộ hay người bình luận hoặc truyền thông đều không còn để ý đến vấn đề Đường Trọng hay Đường Tâm. Các fans hâm mộ đang hoà mình cùng tiếng ca, muốn xem anh trai Đường Tâm có thể mang lại cho họ niềm vui mới không.
Mà các phóng viên lại chú tâm làm việc, muốn đem tin tức cùng hình ảnh thu thập được tạo thành bản tin gửi về cho công ty mình. Chỉ sợ buổi hoà nhạc chưa kết thúc, thì bên ngoài đã tràn ngập tin tức thế thân Đường Tâm rồi.
Từng bài hát xong, cảm xúc người nghe càng dâng trào.
Chỉ còn một bài nữa thôi.
Trước đây Đường Trọng đã xem qua các tiết mục đơn nên hắn cũng quen thuộc với quá trình này rồi.
Hắn cầm microphone, nhìn ánh mắt mong chờ của mấy vạn người phía dưới nói:
– Tôi không phải một người anh có trách nhiệm. Bởi vì, tôi biết rõ sự tồn tại của em gái mình nhưng lại chưa từng nghĩ chủ động đi gặp cô ấy. Lúc đó, tôi cho rằng đây là vì giữ tôn nghiêm của mình. Bây giờ tôi mới thấy, đó chỉ là sĩ diện hãy do mình không dám đối mặt mà thôi. Tôi nghe ca khúc của cô ấy cả trăm lần, cả ngàn lần nhưng lại không dám đi gặp cô ấy một lần. Nếu chúng tôi gặp mặt dù chỉ một lần thì có lẽ sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Dù gặp mặt mà không biết nói gì nhưng ít ra được ngồi cùng một chỗ nói chuyện sẽ tốt hơn.
– Nếu đem so sánh thì mọi người còn tốt hơn tôi. Khi cô ấy lo lắng, chờ đợi phản ứng về bài hát mới, chính mọi người đã ủng hộ cô ấy. Khi cô ấy gặp được khó khăn là mọi người đã tiếp thêm sức mạnh. Khi cô ấy chịu uỷ khuất không nói được một lời, cũng chính là những lời động viên của mọi người đã giúp cô ấy vui vẻ lên. Nhưng lúc đó, tôi vẫn còn hận cô ấy. Tôi cho rằng, cô ấy không tìm anh mình thì mình cũng không cần phải tìm cô ấy. Đến cuối cùng, tôi mới phát hiện mình thật buồn cười.
Lúc Đường Trọng nói những lời này lại nghĩ đến cuốn nhật ký kia.
Trong nhật ký, Đường Tâm ghi lại những vui buồn của chính mình khi bước vào ngành giải trí này.
Khi bài hát đầu tiên của các cô được đưa ra thị trường, ba người làm bộ không thèm để ý nhưng tận trong lòng lại lo lắng đến không ngủ được.
Khi cô chịu uất ức từ nghệ sĩ khác chính là những fans hâm mộ này đã cổ vũ cô ấy.
Cô hiểu rõ, tiến vào vòng tròn này sẽ không tránh khỏi mâu thuẫn cùng xung đột.
Khi gặp mặt fans hâm mộ lần đầu không tốt đẹp như trong tưởng tượng, trong lòng cô vô cùng thất vọng. Tiếp đó, cô lại bị những người khó tính công kích. Vì thế, cô đã từng nghĩ từ bỏ nhưng những fans hâm mộ này đã giúp cô giải thích, giúp cô đánh trả lại những nhục mạ.
Khi xảy ra những chuyện này, Đường Trọng lại không thèm quan tâm.
Mà cô ấy vẫn một mình đối mặt, vẫn cố gắng khẳng định chính mình.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Đường Trọng liền cảm thấy khó chịu.
Bởi vì chính mình trì hoãn đã khiến cho anh em bọn họ đến giờ vẫn chưa được gặp mặt.
Thậm chí vĩnh viễn không thể gặp mặt.
– Tôi cũng không làm tròn trách nhiệm của một người thế thân, cũng không phải một ngôi sao đúng nghĩa. Tôi đánh nhau, mắng chửi người, trong mắt không chứa nổi một hạt cát nên thường xuyên mang phiền phức cho công ty, lại để Bạch Tố thay mặt ứng phó, cũng khiến cho hai người bạn là Lâm Hồi m và Trương Hách Bàn rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Tôi xin cảm ơn người đại diện Bạch Tố, cô ấy đã rất bao dung với tôi. Tự tôi cũng nhận thấy mình thật xấu xa mà cô ấy vẫn nguyện ý giúp đỡ tôi. Hậu trường, mắt Bạch Tố đỏ lên, nước mắt đã sắp rơi xuống.
Nhớ thương Đường Tâm nhưng cũng buồn thay cho Đường Trọng.
– Cậu vốn là tên xấu xa. .
Bạch Tố nghẹn ngào nói. Cô biết tại sao Đường Trọng sẽ nói những lời này nhưng vì biết rõ nên cô mới không nỡ.
Nhóm nhạc Hồ Điệp là một nhóm nhạc tốt mà.
– Tôi còn muốn cám ơn thợ trang điểm A Ken. Người có ý nghĩ khiến một người đàn ông thay thế phụ nữ tiến vào ngành giải trí không phải người điên thì cũng là kẻ ngu ngốc. Ngay chính bản thân tôi cũng không tin có thể làm được điều đó. Nhưng vì có A Ken nên chuyện này đã thành công và còn giấu giếm được mọi người, biến đàn ông thành phụ nữ, biến phụ nữ thành tiên nữ. Anh ấy đúng là nhà ảo thuật thiên tài. Và bây giờ anh ấy là anh em của tôi.
– Oa..
Ở hậu trường, A Ken khóc rống lên. Anh ta kích động nói với Bạch Tố:
– Tố Tố, Tiểu Tâm Tâm nhắc đến tôi, Tiểu Tâm Tâm còn nói tôi là anh em tốt của anh ấy. Tôi cảm động quá!
– Tôi cũng xin cảm ơn bạn Lâm Hồi m.
Đường Trọng quay ra nhìn Lâm Hồi m cười nói:
– Tôi biết mọi người gọi cô ấy là “núi băng, ý nói cô ấy quá lạnh lùng. Nhưng ở chung lâu, tôi cảm thấy mọi người hiểu lầm rồi, bởi vì ngọn núi băng này cũng có lúc hoà tan. Trong mắt của tôi, cô ấy vĩnh viễn là tủ lạnh, chỉ cần không ngắt điện thì cô ấy sẽ mãi mãi bảo trì nhiệt độ này.
Các fans hâm mộ cười to.
Lâm Hồi m trừng mắt, quay mặt đi.
– Nhưmg cô ấy thông minh, tốt bụng, tinh tế, tỉ mỉ, giọng nói lại dễ nghe. Cô chính là định hải thần châm của Hồ Điệp. Chỉ cần cô đứng yên một chỗ, dù không nói câu nào vẫn mang đến cảm giác bình yên cho mọi người. Bởi vì tôi biết rõ, tới lúc cần thiết cô ấy nhất định sẽ đưa tay giúp đỡ chúng ta.
Lâm Hồi m kinh ngạc quay lại nhìn Đường Trọng.
– Tới phiên mình tới phiên mình.
Trương Hách Bàn cười tươi như một đoá hoa.
– Còn có bạn Trương Hách Bản…
Đường Trọng nói.
– Quả nhiên là đến.
Trương Hách Bản cực kỳ vui vẻ. Cô rất tò mò không biết Đường Trọng sẽ khen mình thế nào. Hừ, thông minh, tốt bụng, tinh tế, tỉ mỉ cần phải nói mình mới đúng.
Tất cả mọi người đều chờ mong.
Đường Trọng nghĩ lại nghĩ, rốt cục bất đắc dĩ nói:
– Chỉ nghĩ đến con Spider Man cô ấy nuôi mà ngay cả con gái nó cũng sợ thì tốt nhất là tôi không nên đắc tội với cô ấy.
Oanh!
Toàn trường cười to.
Sắc mặt Trương Hách Bàn lại hồng lên. Nếu không phải đang đứng trước nhiều người thì nhất định cô sẽ xông lên cắn chết hắn.
– Quá đáng ghét, dám phá huỷ hình tượng thục nữ, đoan trang của mình.
Trương Hách Bản nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, trong mắt lộ rõ xấu xa:
– Hừ, con gái báo thù, mười năm cũng chưa muộn.
Nói đùa một lúc, Đường Trọng ra hiệu cho mọi người im lặng, nói:
– Đứng trên lập trường của người làm anh, tôi cảm ơn mọi người đã ủng hộ Đường Tâm. Đứng trên lập trường của chính mình, tôi cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua.
– Đây là ca khúc cuối cùng trong buổi hoà nhạc hôm nay, ca khúc với tên gọi “trà sữa”. Hát xong bài hát này, chúng ta sẽ hẹn gặp lại.
m nhạc vang lên.
Đường Trọng nhìn Lâm Hồi m cùng Trương Hách Bản, hát trước:
– Trà sữa trong tay tôi
Mang theo mùi hoa quế mùa thu
Một chút ôn nhu
Mềm mại như mái tóc em
Trà sữa trong tay tôi
Mút vào đậu đỏ như chu sa
Còn mãi đợi chờ
Ấm áp như bàn tay em.
Đây là một ca khúc cũ, có không ít fans cũng ngâm nga theo.
Sau đó liền trở thành đại hợp xướng của toàn trường.