Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 297: Hát
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Lục Đường Trọng hát lên “tôi là anh của Đường Tâm, hắn đã thuần thục lấy ra thiết bị xử lý sóng âm.
Cho nên, những lời này chính là tiếng của hắn nói ra.
Lần thứ nhất.
Đứng trên sân khấu, ngoại trừ ca hát, lần đầu tiên hắn dùng tiếng chính thức của mình nói chuyện.
Khiếp sợ!
Rung động!
Tức giận!
Đường Tâm không phải là Đường Tâm, vậy mà thật sự dùng thế thân a? Đây là kinh hãi.
Đường Tâm không phải là phụ nữ, cho tới nay đều là đàn ông a? Đây là sợ.
Đường Tâm, cô để cho những người buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ đều hôn say đắm hình của cô mấy phát. Những sắc nam nay bây giờ làm sao có thể chịu nỗi? Đây là tức giận.
Hồng quán sôi trào!
Như là nồi chảo sắp nổ tung.
Độ nóng trong phòng nhanh chóng tăng lên. Huyết áp mỗi người đều lên cao, tim đập rộn lên, tuyến thượng thận điên cuồng tiết ra chất kích thích hoóc-môn, làm cho bọn họ kích động đến mức mặt đỏ tới mang tai. Nhưng chính bọn họ hết lần này tới lần khác cũng không biết mình rốt cuộc đang kích động cái gì.
Đáp án đã mở ra. Đương Trọng đã nói trước mặt của mấy vạn người ở buổi biểu diễn. Hắn không phải là Đường Tâm, hắn là anh của Đường Tâm. Bây giờ mọi người sẽ làm gì?
Mắng bọn họ lừa mình hả? Nhưng mà, không biết vì sao một câu bọn hắn cũng không mắng được?
Tức giận bọn họ đã lừa mình hả? Nhưng mà, nghĩ kỹ lại, vừa rồi trong lòng cũng không có tức giận cái gì?
Thế thì còn thừa lại cái gì?
Còn lại đúng là sự khiếp sợ, rung động cùng sự kinh hỉ không hiểu thấu.
Chuyện này thật là không thể tưởng tượng được. Lúc trước khi được công bố, trong lòng mọi người đều cho rằng dù như thế nào cũng không thể tiếp nhận chuyện như vậy. Lúc ấy, trong lòng bọn họ đều nghĩ, nếu như Đường Tâm sử dụng thế thân, nếu như Đường Tâm không phải tự mình hát, như vậy bọn họ sẽ không ưa thích cô nữa.
Hiện giờ, chân tướng đã được hiện ra trước mặt mọi người. Nhưng bọn họ lại cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì không thể chấp nhận được.
Trong rạp vip, cô gái mặc áo khoác đô đứng nhìn toàn cảnh ở cửa sổ. Cô nhìn Đường Trọng trên đài lộ ra ngực, vẻ mặt lại có sự hưng phấn không hiểu vì sao, nói:
– Tôi biết ngay mà. Tôi biết ngay mà. Quả nhiên hắn sẽ làm như vậy. Quả nhiên hắn sẽ nói ra đáp án như vậy.
Người đàn ông trung niên kia vẫn dựa vào ghế sa lon cũng đang lên, đứng chung một chỗ cùng cô, nhìn một màn không thể tin được dưới sân khấu. Hắn trợn mắt há hốc mồm, thì thào nói:
– Đường Tâm lại là đàn ông sao? Thế nào lại là đàn ông chứ? Chuyện này cô đã sớm biết hả?
– Cũng không tính là sớm.
Cô gái mặc áo khoác đỏ vừa cười vừa nói, vẻ mặt rất đắc ý. Giống như cô biết chuyện này trước người khác là một chuyến phi thường hay.
– Lúc tôi nên biết thì sẽ biết. Tính ra không sớm, cũng không muộn.
– Cô là muốn nhìn lúc thân phận của hắn bị vạch trần a? Người đàn ông trung niên hỏi.
– Đúng.
Cô gái gật đầu.
– Nghĩ lại vẫn thấy kích động. Trên sân khấu trước mấy vạn người, trước mấy vạn người đang hò hét, trong lúc đó hắn xé rách áo của mình, nếu cởi quần thì càng hay rồi. Như thế càng có thể chứng minh mình là đàn ông sao?
Người đàn ông cũng phải im lặng. Người phụ nữ này quá lưu manh rồi.
– Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Nước mắt uất ức của Tạ Kinh Thành đều sắp chảy ra.
– Đường Tâm lại là đàn ông sao? Đánh tôi chính là cái đàn ông sao? Suýt bẻ gãy ngón tay tôi chính là cái đàn ông sao? Tôi muốn sờ ngực để nghiệm chứng cũng là đàn ông sao? Tôi quá thua lỗ. Làm sao tôi lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy chứ?
Tạ Sinh Uy cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh một màn hí kịch như vậy.
Hắn tiến vào ngành giải trí đã nhiều năm, trải qua bao nhiêu cố gắng mới đạt được vị trí trùm giải trí như hiện giờ. Chuyện sóng gió gì mà hắn không trải qua chứ? Chuyện gì mà hắn chưa nhìn thấy chứ?
Nhưng chuyện anh thay thế em ra ca hát thì đúng là lần đầu tiên thấy.
Mấu chốt nhất chính là, đứa con trai của mình hết lần này tới lần khác còn trêu chọc người ta.
Hắn liếc Tạ Kinh Thành, cuối cùng cũng mở miệng nói:
– Đúng là có chút thiệt thòi.
Lập tức trái tim của Tạ Kinh Thành như rỉ máu.
Một vị trí bên góc ở lầu hai trong hồng quán, ngồi một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang cùng một cái kính đen to.
Tuy không nhìn thấy được khuôn mặt của cô, nhưng có thể thấy được dáng người cùng khí chất của cô. Dù chỉ thấy dáng người và khí chất, cũng làm cho người ta tin tưởng cô chắc chắn là một đại mỹ nữ tuyệt sắc.
Cô là Trương Thượng Hân.
Vốn Trương Thượng Hân muốn làm khách quý cho buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp. Nhưng buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp còn chưa bắt đầu ở HongKong, thì Đường Tâm đã đánh HongKong đại danh định đỉnh nhị lộ thiên vương Tạ Kinh Thành.
Tất cả mọi người đều tin tưởng, nhóm Hồ Điệp sẽ gặp rắc rối to rồi.
Tất cả mọi người đều biết rõ, buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp sẽ tiêu tan.
Cho nên xuất phát từ hảo tâm y, tuy vẻ mặt sầu lo, nhưng Bạch Tố vẫn cự tuyệt Trương Thượng Hân tới buổi biểu diễn làm thần bí khách quý cho nhóm Hồ Điệp, Trương Thượng Hân cũng không nói gì thêm.
Thứ nhất, cô cho rằng buổi biểu diễn này sẽ không tổ chức được. Không có buổi biểu diễn, thì cô còn có thể làm khách quý cái gì?
Thứ hai, giao tình của cô cùng nhóm Hồ Điệp cũng không đạt tới loại thân mật đấy. Cô thành danh đã lâu, nhân mạch ở HongKong cực lớn. Cô cũng có quan hệ không tệ với nhị lộ thiên Vương Tạ Kinh Thành, thậm chí đều có liên lạc với Tạ Sinh Uy, cha của Tạ Kinh Thành. Cô không cần phải vì nhóm Hồ Điệp mà quyết liệt cùng những người này.
Khi Bạch Tố bị Tạ Kinh Thành làm khó dễ, cô đã chủ động đứng ra hỗ trợ nói chuyện. Một là bởi vì lòng của cô thiện lương. Hai là bởi vì các cô đều ở cùng một công ty. Cô cảm giác mình tất nhiên phải giúp bọn họ giảng hòa một chút.
Về sau, buổi biểu diễn của Hồ Điệp vẫn đúng hạn diễn ra, làm cho cô cũng phi thường bất ngờ.
– Việc này không phù hợp với cách xử sự của cha con Tạ gia?
Vì trợ giúp Hồ Điệp, sau đó cô còn chuyên môn gọi điện thoại cho Tạ Sinh Uy. Muốn thông qua hắn đem chuyện này đè xuống. Chẳng qua khi đó Tạ Sinh Uy đang phẫn nộ, nên cũng không bán cho cô phần mặt mũi này. Mọi người nói chuyện vài câu, không có đạt thành nhận thức chung biết, liền cúp điện thoại.
Bởi vậy, Trương Thượng Hân giả trang cùng trợ thủ chạy đến buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp. Cô muốn xem trong buổi biểu diễn có xảy ra một ít chuyện không hay hay không.
Chuyện không hay không có xảy ra, nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài sức tưởng tượng của cô. |
Trương Thượng Hân làm minh tinh nhiều năm, nhưng cô cũng bị chuyện đang diễn ra trên sân khấu làm cho sợ ngây người.
– Chị Hân, Đường Tâm là đàn ông à ? Điều này làm sao có thể? Chúng ta không phải cùng một cái công ty sao? Làm sao cho tới bây giờ đều không có nghe qua chuyện này?
Trợ thủ ngồi bên người Trương Thượng Hân kinh ngạc hỏi.
– Chị cũng là vừa mới biết đấy.
Trương Thượng Hân cười khổ. Sau khi chuyện này phát sinh, lại hồi tưởng lại
trước kia, cô cũng phát hiện một ít manh mối. Ví dụ như hội nghị thường kỳ thời gian ngắn gần đây của công ty, nhóm Hồ Điệp cũng không tham gia. Nhóm Hồ Điệp hiện giờ rất ít đến công ty, cũng không đến phòng luyện tập vũ đạo.
Không nghe nói công ty sắp xếp cho bọn họ ca khúc mới hay thầy dạy vũ đạo mới, hoặc là dự án hợp tác cùng đại minh tinh âm nhạc nào. Thế nhưng, các cô ấy lại không ngừng ra tác phẩm mới. Ví dụ như ca khúc thứ nhất trong buổi biểu diễn hôm nay là bài “Phong Thanh”, cho tới bây giờ cô còn chưa từng nghe qua, cũng không nghe được bất kỳ tin tức gì có quan hệ đến bài “Phong Thanh’ này. Nhưng cô tin tưởng, bài hát này một khi tuyên bố ra ngoài, sẽ lập tức thành ca khúc hit và có xếp hạng cao trong các bảng xếp hạng âm nhạc.
Qua đột ngột đấy.
Cô nhớ tới khi A Ken bị thương, cô ở trong bệnh viện gặp một nam sinh đeo kính đen.
Lúc ấy, cô nói chuyện cùng nam sinh kia, Bạch Tố nói hắn là thân thích của A Ken. Nhưng nếu nói như vậy, tại sao A Ken phải khẩn trương như vậy? Vì sao lúc mình tin tưởng lời của Bạch Tố, cô rõ ràng có một loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra chứ?
Còn nữa, A Ken cũng làm tạo hình trong hai năm cho mình, làm sao cho tới bây giờ mình chưa nghe nói hắn có một người thân thích như vậy? Phải biết rằng, A Ken cũng không phải là một người có thể giấu được chuyên gia
– Chẳng lẽ, hắn chính là anh của Đường Tâm a? Tư buổi biểu diễn đầu tiên của nhóm Hồ Điệp, hắn cũng đã thay thế em mình đứng trên sân khấu rồi hả?
Trương Thượng Hân thầm nghĩ.
Cô thò tay chính gọng kính của mình, thoáng cái thì càng xác định phán đoán của mình.
Mình mang loại này sâu sắc kính đen là vì cái gì? Là vì che dấu khuôn mặt chân thật của mình.
Vì sao nam sinh kia cũng lựa chọn kính mắt như vậy? Mặt của hắn hơi gầy, không có lý do nào lại lựa chọn loại gọng kính lớn như thế?
Như vậy, mục đích của hắn và của cô kỳ thật là giống nhau.
– Dáng vẻ thật của hắn thế nào nhỉ?
Trương Thượng Hân nói.
– Chị Hân, chị nói cái gì?
Trợ lý vẫn luôn chú ý tình huống trên sân khấu, không nghe rõ lợi của Trương Thượng Hân.
– Không có gì.
Trương Thượng Hân nói. Cô nghĩ, dù sao sau khi buổi biểu diễn này chấm dứt, cô cũng muốn đi chào hỏi các cô ấy đấy.
Tất cả áp lực đều đặt lên trên người Đường Trọng trên sân khấu. Nhưng Đường Trọng cũng không khẩn trương chút nào, mặt mang theo nụ cười ôn hòa như đang nhàn nhã dạo chơi vậy.
Bởi vì hắn đã sớm dự đoán, cho nên trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng.
– Anh Đường Tâm, anh tên là gì? Hiện anh đang làm gì?
– Đường Tâm bây giờ đang ở đâu? Anh thay thế Đường Tâm, vậy Đường Tâm đang ở đâu?
– Đường Tâm có phải bị bệnh hay không? Bệnh gì? Có thể trị khỏi không? Cô còn có thể trở về hay không?
Fan, truyền thông, vô số vấn đề đều được hỏi.
Bởi vì hiện trường quá ồn, âm thanh quá ầm ĩ, mỗi người đều muốn Đường Trọng nghe được của lời họ, sau đó mỗi người đều cố gắng hết sức nói thật to. Kết quả là, Đường Trọng không nghe được bất kỳ kẻ nào nói.
Nghe không được, vậy thì tự mình nói.
– Tôi biết rõ các bạn muốn hỏi cái gì.
Đường Trọng nói.
– Tôi đã đứng ra, cũng sẽ không muốn dấu diếm cái gì nữa.
– Chuyện đến mức này, tôi cũng giấu diếm không được. Sau khi buổi biểu diễn ở HongKong kết thúc, tôi sẽ tiếp nhận phỏng vấn của các bạn. Lúc đó, tôi sẽ trả lời tất cả vấn đề của các bạn.
Đường Trọng nhìn fans hâm mộ, híp mắt nở nụ cười, nói:
– Các bạn hiện giờ có hai lựa chọn. Thứ nhất, tôi thay thế Đường Tâm hát. Dù sao, các bạn đã mua vé, tôi phải có trách nhiệm tiếp tục buổi biểu diễn này. Thứ hai, các bạn đánh tôi xuống dưới. Buổi biểu diễn sẽ do hai người Lâm Hồi m cùng Trương Hách Bản bên cạnh tôi tiếp tục hoặc là lập tức chấm dứt. Các bạn chọn thế nào?
Vốn là có trầm mặc ngắn ngủi.
Không biết là ai ngẩng đầu lên, có hét to:
– Hát.
– Hát.
– Hát.
– Hát.
Tiếng hát đều theo nhịp và ầm ĩ lại vang vọng bầu trời, làm cho trái tim của Đường Trọng run rẩy như bị giật điện.
Hắn đột nhiên phát hiện, hắn thích cái sân khấu này!